Nửa đêm, đồng hồ điểm 12 giờ đúng.
Chu Thanh Vũ chợt tỉnh dậy, đưa tay khẽ dụi dụi mắt.
" Ai..ui! Mắc tiểu quá đi mất. " Bụng hơi đì xuống vì chưa kịp đi. Chu Thanh Vũ nhăn mặt..Có bầu thật khổ a, phải đi tiểu liên tục. Mỗi lần đứng lên ngồi xuống y như cực hình vậy. Người ta mang thai một thì còn đỡ, cô lại mang song thai, mệt gấp đôi luôn mà.
Chu Thanh Vũ xoay người trở mình, gượng ngồi dậy để bước xuống giường. Chợt âm thanh bên tai vang lên.
" Vợ yêu à ! Em sao thế ? Không ngủ được sao ? " Lục Minh Tử Duệ ngồi bật dậy đỡ vợ mình.
" Ừm, em mắc tiểu, phải thức dậy để đi, không thì khó chịu lắm.. " Chu Thanh Vũ gật đầu, lại khuôn mặt của anh thấy anh vô cùng tỉnh táo, cô hỏi :
" Ông xã, anh không ngủ sao? Có phải em làm cho anh mất ngủ rồi không? "
Nghe cô nói, anh đưa tay béo cái má trắng mịn của cô một cái, giọng cưng chiều : " Vợ ngốc à! Sao em lại nói vậy, anh có không ngủ được, cũng không bằng em phải thức dậy bao nhiêu lần trong một đêm như vậy. Thật khổ cho em rồi..nào! Chậm một chút anh đưa em vào phòng vệ sinh. "
Nói xong anh nhanh chân xuống giường trước, hai tay đỡ lấy cơ thể tròn trĩnh của cô vợ nhỏ. Chợt anh buông lời trêu chọc cô.
" Bà Lục! Em lại béo lên rồi ! Thật là vô cùng đáng yêu a! "
" Cái gì chứ ? Dám nói mình béo sao? " Chu Thanh Vũ lườm anh một cái, cô chu miệng lên nói móc anh.
" Hứ! Là ai mỗi ngày đều vỗ béo cho em chứ ? Còn không phải là Lục Minh Thiếu gia anh sao ? Tử Duệ đáng ghét kia, em như vậy mà anh còn chọc em hả, không thèm nói chuyện với anh nữa đâu, chúng ta tuyệt giao đi !"
Chu Thanh Vũ mặt xụ xuống, kéo tay anh ra rồi đi một mặt vào phòng vệ sinh rồi đóng cửa lại. Mặc kệ cho người kia bị cô giận mà cứ ngây ra..phụ nữ có thai thật khó tính quá.
Chợt nhớ ra, cô đi vào phòng vệ sinh một mình, Lục Minh Tử Duệ vội gọi lớn : " Tiểu Vũ đi chậm thôi, coi chừng té a ! " Anh vội vàng đi tới trước cửa phòng vệ sinh, bộ dạng năn nỉ xin lỗi.
" Vợ à ! Anh không cố tình trêu em đâu, đừng có giận anh mà được không? " Vừa nói anh vừa đưa tay vò vò đầu..
" Chết tiệt ! Tự nhiên lại lắm miệng thế không biết. " không hiểu sao từ khi biết, rồi yêu, rồi cưới cô cho đến nay, anh cảm thấy mình không giống trước kia nữa, anh rất hay trêu đùa cô, anh cười nhiều hơn, tính khi cũng ôn hòa đi rất nhiều. Ngay cả ở trong công ty, anh cũng vui vẻ trò chuyện với rất nhiều người, nhân viên cấp dưới cũng không ngoại lệ.
Đang mải nghĩ, chợt bên trong tiếng Chu Thanh Vũ hét lên.
" Á.."
" Tiểu Vũ ! Em sao thế? Xảy ra cái gì rồi ? " Không nghe thấy cô trả lời, anh sốt ruột lập tức tông cửa chạy vào. Bên trong, Chu Thanh Vũ đang ôm bụng mình bằng cả hai tay, cô đứng dự vào tường, trên trán mồ hôi rịn ra cả một lớp. Cô vừa ôm bụng vừa thở vội vàng, cả khuôn mặt tái mét vì đau.
" Tử..Duệ..bụng em..đau ! "
Lục Minh Tử Duệ tá hỏa tam tinh vội lao tới ôm vợ mình. Vẻ mặt vô cùng sợ hãi, anh đưa tay lau hết mồ hôi trên trán cô, rồi lại xoa bụng. " Tiểu Vũ, đã đỡ chút nào chưa? "
Chu Thanh Vũ, cả người lả ra, cô khó nhọc chậm rãi trả lời anh.
" Tử Duệ ! Em đỡ rồi, nhưng bụng dưới của em vẫn khí chịu lắm. Cứ như bị đì xuống í, không thể đi nổi nữa. Với lại, lúc nãy đi tiểu em có ra huyết hồng chút ít, có phải là sắp sinh rồi không? Ông xã à, em sẽ không sao phải không? "
" Cái gì, sao bây giờ mới nói anh biết! " Lục Minh Tử Duệ hốt hoảng, anh vội vàng nói :
" Tiểu Vũ, mau ôm cổ anh, anh bế em tới bệnh viện. Em đúng là sắp sinh rồi. "
Chu Thanh Vũ vội đưa tay lên ôm cổ anh. Lục Minh Tử Duệ bế bổng cô lên rồi đi vội ra khỏi phòng vệ sinh. Mặc dù vội vàng, nhưng anh vẫn rất cẩn thận, không để ảnh hưởng một chút gì đến vợ mình. Vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh, mọi người trong nhà cũng vừa tới.
" Tử Duệ! Xảy ra chuyện gì rồi, chúng ta vừa nghe tiếng của Tiểu Vũ. Cháu dâu của ta bị gì rồi. " Trịnh Thải Điềm lo lắng hỏi.
" Phải đó Tiểu Vũ, con sao rồi? " Thẩm Thanh cũng hỏi theo.
Chu Thanh Vũ cắn răng chặt lại nén đau, cô không muốn mọi người lo lắng. Lục Minh Tử Duệ không đợi vợ mình trả lời mọi người, anh nói luôn một hơi.
" Ông bà nội, cha, mẹ ! Tiểu Vũ ra huyết hồng rồi, vợ con sắp chuyển dạ, không thể đợi nữa. Con đưa cô ấy đi trước. Mọi người đến bệnh viện rồi nói sau đi. "
Nói xong, Lục Minh Tử Duệ bế vợ mình đi thẳng ra nhà xe, để lại cả nhà cứ đứng ngây ra. Sau khi anh đi rồi, cả bốn người ông nội anh Lục Minh Tử Hạo, bà nội anh Trịnh Thải Điềm, Cha anh Lục Minh Tử Lăng, Mẹ anh Thẩm Thanh đều như bị sét đánh ngang tai. Bốn người họ vừa nghe cái gì?
" Tử Duệ, thằng bé vừa nói gì? Tiểu Vũ ra huyết hồng, sắp sanh rồi ! "
" Ôi không! Con bé vậy mà chuyển dạ vào lúc này. " Thẩm Thanh vội reo lên vui sướng. Trịnh Thải Điềm vội vàng kêu dì Liên.
" Chị Liên, chị liên mau mau chuẩn bị canh hầm và mọi thứ khác nữa cho Tiểu Vũ, chúng ta đi tới bệnh viện thôi. "
Ba người còn lại cũng kinh hỷ không kém, nhất là Lục Minh Tử Hạo, ông khẽ vuốt râu, cười tít cả mắt.
" Cuối cùng ta cũng đợi được chắt nội rồi..Tử Lăng, ta được làm cụ rồi."
Lục Minh Lão gia nhìn cha mình cười cũng vui lây.
" Phải phải, cha à, con cũng được làm ông nội. Chúng ta lại được lên chức rồi. "
Không khí cả nhà Lục Gia vui vẻ hẳn lên, nửa đêm, đèn đuốc bật sáng trưng, người hầu vui vẻ thức dậy chuẩn bị còn nhộn nhịp hơn cả ban ngày..
\-\-\-\-\-\-
Trên xe, Lục Minh Tử Duệ vừa lái xe, chốc chốc lại quay qua nhìn vợ mình. " Vợ yêu à ! Em ráng chịu đựng một chút, sắp đến bệnh viện rồi. "
Chu Thanh Vũ dựa cả thân hình tròn trĩnh vào ghế dựa của xe. Cơn đau không đến một lúc, mà cứ kéo theo từng hồi! Thật là hai bảo bối này của cô thật biết lựa giờ mà! Vào ngay lúc nửa đêm thế này..
" Ai ui.."Chu Thanh Vũ nhăn mặt, lại đến nữa rồi. Mẹ ơi, muốn chết luôn mà...đau đến nỗi như lưng gãy ra rồi vậy. Thế nhưng cô vẫn không than vãn gì, cô an ủi để anh chuyên tâm lái xe.
" Tử Duệ, em không sao, em vẫn chịu được, anh cứ yên tâm lái xe, đừng để ý đến em. "
Nhìn cô vợ của mình khổ sở, đau đớn mà vẫn cố chịu đựng không hề than thở với anh. Lục Minh Tử Duệ tim đau như dao cắt, anh xúc động gần như sắp khóc. Trong đầu liền ra một quyết định rằng chuyến này, sau khi vợ anh bình an sanh xong, anh sẽ khônh để cô sanh nữa, anh thề với lòng luôn đấy....
Chiếc xe lao nhanh trên đường lớn không một bóng người, nhỏ dần, nhỏ dần, rồi mất hút.
Sau đêm nay, gia tộc Lục Minh sẽ có thêm hai thành viên nữa, thật đáng để chúc mừng...