Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 1)

Chương 70: Tuyệt đối tin tưởng anh ấy !






\*\*\*

Nhà Nam Cung.

Trong sảnh chính, Nam Nam Cung Thành, Nam Cung Minh, Nam Cung Văn, Nam Cung Liên và Từ Vân. Cả năm người cùng ngồi nói chuyện.. Bầu không khí vô cùng căng thẳng..

" Ông nội, cha, hai người thật cố chấp, nếu muốn báo thù họ thì ra tay với người đã gây thù với hai người, hà cớ gì phải bắt cóc một cô gái hiền lành không có khả năng phản kháng. Hai người thật sự hết thuốc chữa rồi.." Nam Cung Văn nói vô cùng rõ ràng, không hề sợ hãi một chút nào.

" Câm miệng, mày có biết may đang nói cái gì không? Tao và ông nội mày đã mất hết gần như một nửa công ty chỉ vì Lục Gia nhúng tay vào giúp nhà Hách Liên đoạt hết mọi hợp đồng làm ăn của chúng ta. Hơn nữa mày nên biết, Tiểu Triệt cũng là do chính thằng khốn Lục Minh Tử Duệ đó giết chết. Bắt cóc thì sao, tao muốn thằng thiếu gia nhà họ Lục phải trả giá, phải đền mạng cho con trai của tao. " Nam Cung Minh nghiến răng nghiến lợi mà chửi con trai mình.

Nghe cha tức giận chửi Nam Cung Văn, Nam Cung Liên đầy đắc ý cười, cô ta thầm mắng Nam Cung Văn đúng là ngu ngốc..cô ta nói :

" Cha nói rất đúng, Tên Lục Minh Thiếu gia kia đã giết anh Tiểu Triệt, chúng ta bắt vợ của hắn đền mạng có gì sai. "

" Nam Cung Liên, cô cũng mạnh miệng quá nhỉ, cô không phải nhìn trúng Lục Minh Tử Duệ đó sao? Không lẽ bây giờ cô hết hứng thú rồi rồi. " Nam Cung Văn giọng đầy khinh bỉ, châm chọc.

Lúc này, Nam Cung Thành vỗ tay xuống bàn một cái. Ông ta tức giận quát lớn :

" Đều im hết cho ta, chuyện này do ta quyết định, tự ta biết làm thế nào? Còn nữa cho đến lúc ta ra tay, các người không ai được tiết lộ chuyện này, nếu không đừng trách ta. Tất cả đều đi hết đi. "


Biết không thể khuyên được, Nam Cung Văn xiết chặt hai tay, đành đứng lên rời đi đầu tiên. Anh đã tính rời đi rồi, nhưng không hiểu sao, anh lại không nỡ rời đi.

Là vì cô ấy sao? Người con gái chưa từng để ý đến anh một lần, vậy nhưng sao anh lại yêu cô như vậy. Không thể xóa hình bóng cô khỏi tim anh. Không do dự, anh quyết định sẽ nói cho cô biết phần tình cảm này. Dù cô có ghét anh thì anh cũng chấp nhận.

Nghĩ là làm, sau khi rời khỏi sảnh chính, anh không về thẳng biệt thự mà đi hẳn về phía sau khu vườn Nhà Nam Cung.

Nam Cung Văn cứ vậy đi thẳng về phía trước, không hề quay nhìn lại phía sau, anh không ngờ, một thân ảnh vẫn bám theo anh từ nãy đến giờ. Không ai khác người đó chính là Nam Cung Liên, cô ta biết Cha và Ông nội mình đã bắt cóc Chu Thanh Vũ, nhưng lại không biết là giam nơi nào? Vậy nên khi Nam Cung Văn vừa đứng lên rời đi, đoán chắc anh cũng biết liền đi theo..

Lối đi vào thật kinh hãi mà, một rừng cây um tùm, cỏ cao gần nửa người, duy nhất chỉ có con đường mòn là được lót đá cẩn thận..

Đến nơi, một căn nhà khá lớn hiện ra, không khí ở đây lạnh lẽo, âm u không khác gì nhà hoang, nhà ma, mùi ẩm mốc của đất, xung quanh vì cây rậm rạp mà chả có lấy một tí ánh mặt trời nào. Căn nhà này khiến cho người ta cảm thấy ghê rợn..Nơi đây chính là một căn cứ bí mật của nhà Nam Cung, do Nam Cung Minh lập nên. Để tiện cho giao dịch ngầm với vụ làm ăn lớn mà không cần qua luật pháp.

Đứng trước cửa của căn nhà, Nam Cung Văn lạnh giọng ra lệnh :

Mở cửa !

" Đại Thiếu gia, Lão gia không cho phép ai lại gần nơi này ngoại trừ ông ấy. Xin cậu quay về đi. " Hai thủ hạ ngăn Nam Cung Văn lại. Không cho anh vào.

" Tôi theo lệnh cha tôi đến xem tình hình cô gái kia, chúng ta cần kiểm tra cô ta trước khi trao đổi với nhà Lục Minh. Hai người mau mở cửa. " Nam Cung Văn nghiêm túc nói.

Hai thủ vệ do dự một lúc, vẫn là không để anh đi vào. Một người lịch sự đứng trước mặt anh nói :

" Đại thiếu gia, đừng làm khó chúng tôi... Ngoài lời nói của lão gia chúng tôi không theo lệnh ai cả. "

Biết không thể nói lý, Nam Cung Văn đành dùng bạo lực, anh chợt nhanh tay bóp cổ người vừa nói với anh :

" Mau mở cửa, không thì đừng trách tôi. " Tên thủ hạ còn lại sợ hãi không thôi, hắn sợ bạn mình sẽ chết nên đành mở cửa. Cả hai tên cùng dẫn Nam Cung Văn vào trong. Trốn ở lùm cây bên ngoài, Nam Cung Liên cũng vội chạy vào theo..cả ba người phía trước vẫn không hay biết, có thêm người thứ tư đi theo vào.

Bên trong, mùi ẩm mốc càng nặng, lại thêm thiếu ánh sáng, mờ mờ thật kinh khủng. Nam Cung Liên đi theo phía sau ba người kia, vừa đi vừa sợ bị phát hiện, cô ta đi rất chậm, nên phía sau chỉ có một mình, cô ta run lên vì khiếp đảm.. Nơi này cô ta chưa từng biết đến. "Cha và Ông nội sao lại xây nên cái nơi quái quỷ như vậy chứ? "

Đi một đoạn khá dài..qua tới ba căn phòng rộng, một căn phòng nhỏ hơn hiện ra, bên ngoài được khóa một ổ khóa bằng đồng, kiểu cổ xưa.

Nam Cung Văn liếc tên thủ hạ còn lại : " Mau mở ra! "

" Thiếu gia, chuyện này... " tên thủ hạ như vẫn còn chưa yên tâm, lỡ đâu xảy ra chuyện gì, cái thân của hắn thực gắn không nổi .

Biết hắn lo sợ vì cái gì..Nam Cung Văn thả tên kia ra, anh nói :


" Hai người yên tâm, tôi chỉ nói chuyện với cô gái kia một lúc. Sẽ không tổn hại gì. Hai người coi như tôi chưa đến đây là được. "

Hai tên thủ vệ đành nghe theo, đưa chìa khóa cho Nam Cung Văn rồi lui đi ra ngoài đợi.

Bên trong căn phòng, không khí thực ngột ngạt. Phía trên chỉ có duy nhất một ô cửa nhỏ thông gió.. Bên dưới kê một cái bàn cũ, và hai chiếc ghế.. Căn phòng chỉ được thắp sàng bằng một bóng đèn nhỏ đủ để nhìn mọi thứ ở gần.

Trên chiếc ghê kê sát gần tường, Chu Thanh Vũ đang bị trói chặt hai tay ra phía sau lưng, hai mắt cũng bị bịt chặt bởi băng vải đen dày. Cô chỉ nhớ khi ở bệnh viện, khi Tử Duệ vừa đi khỏi, thì có bốn người đàn ông tiến vào bên trong, họ mặc trang phục bác sĩ. Bốn người đó vừa vào phòng lập tức khống chế cô. Chụp thuốc mê khiến cô không biết gì nữa. Khi tỉnh lại thì cô đã bị trói trên ghế, hai mắt cũng bị bịt lại.

Đến nay đã được sáu ngày, Chu Thanh Vũ không nhìn thấy gì, nên chỉ đoán giờ theo từng bữa cơm họ mang vào cho cô mà tính ngày. Người phụ nữ mang cơm đến cho cô hình như vừa câm vừa điếc. Vì cô hỏi rất nhiều nhưng bà ta chưa bao giờ trả lời, chỉ đút cơm cho cô ăn, giúp cô đi vệ sinh...xong việc lại rời đi.

Nơi này là ở đâu, ai đã bắt cô, cô thực không biết.. Nhưng cô biết chắc một điều, nếu muốn thoát khỏi đây, cô phải có thể lực tốt, vì vậy mỗi bữa ăn mà họ mang tới, cô đều ăn sạch. Vì chờ anh, và vì đứa con chưa thành hình của mình và anh. Cô nhất định phải mạnh mẽ cùng con của mình chờ anh đến đón cô. Cô tin Tử Duệ nhất định sẽ tìm thấy cô.

Cạch..cạch..là tiếng mở cửa..

Chu Thanh Vũ nói to, mắt cô bị bịt chặt không nhìn thấy gì?

" Là ai? " Vừa nãy khi nghe thấy tiếng người bên ngoài, cô biết người tới là đàn ông. Vậy nên khi cửa vừa mở cô lập tức cảnh giác.

Nam Cung Văn nhìn người phụ nữ trước mặt, từ sau lễ tốt nghiệp của cô ở Mĩ, hôm nay anh mới lại được thấy cô. Cô gái đó dường như ngày càng xinh đẹp, yêu kiều, đầy quyễn rũ. " Là do có được sự yêu thương cưng chiều từ người đàn ông kia sao? Lục Minh Tử Duệ anh ta thật may mắn khi có được cô."

Tiến tới gần, anh kéo chiếc ghế còn lại rồi ngồi xuống trước mặt cô, sau đó gỡ chiếc băng vải đen xuống khỏ mắt cô, anh khẽ nói :

" Chu Thanh Vũ, em còn nhận ra tôi sao, thật lâu rồi mới gặp được em. "

Băng vải bịt mắt vừa được kéo xuống, đôi mắt Chu Thanh Vũ nheo lại vì ánh đèn trong phòng chiếu vào làm cô chói mắt. Từ từ mở ra, hình dáng người đàn ông trước mặt cũng rõ hơn...

" Nam Cung Văn?.." .Chu Thanh Vũ kinh ngạc..không thể tin được, kẻ bắt cóc cô là anh ta sao?..

Anh cho người bắt tôi sao? Chu Thanh Vũ nhìn Nam Cung Văn, mặt đầy nghi hoặc.

" Không! Tôi không bắt em, là Ông nội và cha tôi, hai người họ đã bắt cóc em." Nam Cung Văn vội giải thích.

" Nam Cung Thành và Nam Cung Minh, lại là nhà Nam Cung, bọn họ hại bao nhiêu người còn chưa đủ sao, sao lại sống ác như vậy chứ? Cô vội hét lên :

" Mau thả tôi ra, các người muốn làm gì tôi, tôi không có thù oán với các người..sao lại bắt tôi..."

Chu Thanh Vũ gần như mất đi kiểm soát sau khi nghe được kẻ bắt cô là hai lão già Nam Cung Thành Và Nam Cung Minh. Biết được nơi cô đang bị giam giữ là địa bàn của Nam Cung gia.


" Thanh Vũ, bình tĩnh đi, tôi chỉ vừa mới biết hai người họ bắt em đến đây, tôi..." Nam Cung Văn đứng dậy định ôm cô lại..

Nào ngờ anh chưa kịp chạm tay tới cô lập tức co người lại, hét lớn :

" Đừng chạm vào tôi, bỏ đôi tay bẩn thỉu ra khỏi ngươig tôi đi. Nhà Nam Cung các người chỉ toàn một lũ ác độc, chỉ biết làm hại người khác. Đầu tiên là em gái tôi, sau lại đến chồng của tôi, lại đến Mạc Dao bạn của tôi, bây giờ lại bắt cóc tôi. Các người sống ác mà không cảm thấy lương tâm cắn rứt sao? "

Nam Cung Văn ngây người, không ngờ trong mắt Chu Thanh Vũ anh cũng không khác gì những con người mang họ Nam Cung kia..." Cô chán ghét anh tới như vậy sao..? "

Anh siết chặt nắm đấm, tại sao chứ? Bình tĩnh một lúc anh nói :

" Thanh Vũ, không ai cứu được em ngoài tôi ra..nếu em đồng ý, tôi sẽ đưa em đi khỏi đây, đi khỏi Hải Thành này cùng với tôi. Lục Minh Tử Duệ, hắn ta sẽ không thể tìm được em nếu như cha tôi và ông nội đã ra tay. Vậy nên chỉ có tôi mới cứu được em mà thôi. "

Nghe Nam Cung Văn nói xong, Chu Thanh Vũ cười lạnh..

" Nam Cung Văn anh bị điên rồi sao? Anh nói tôi đi theo anh bỏ lại Tử Duệ sao? Haha..Anh thích tôi à ! "

" Thật buồn cười, Anh nghĩ mình là ai mà đòi thay thế anh ấy trong lòng tôi. Nói cho anh biết, cho dù anh không mang Họ nhà Nam Cung, tôi Chu Thanh Vũ vẫn coi anh là một người xa lạ mà thôi. "

Chu Thanh Vũ nhìn thẳng vào mắt của Nam Cung Văn, cô nói với vẻ mặt đầy kiên định:

" Còn nữa, đối với Lục Minh Tử Duệ, tôi tuyệt đối tin tưởng anh ấy. Chồng tôi nhất định sẽ tìm được tôi. Dù chúng tôi có thất lạc nhau bao nhiêu lâu, nhưng chỉ cần còn một hơi thở, chúng tôi nhất định sẽ tìm được nhau..."

Nam Cung Văn nhìn người phụ nữ trước mặt anh, khuôn mặt cô bình tĩnh đến đáng sợ. Cô không khóc nháo, cung không e dè sợ sệt. Cô từ chối tấm chân tình của anh thẳng thừng mà không hề do dự.. Chợt anh nghĩ : "Nếu là người phụ nữ khác liệu có làm được như vậy không?"

" Xin lỗi Thanh Vũ, là tôi đường đột, tôi chỉ muốn nói cho em biết, tôi không cố ý hại em. Chuyện này không liên quan đến tôi. Có lẽ ngay cả bạn bè bình thường chúng ta cũng không thể làm nữa rồi.."

Sau khi nói xong, Nam Cung Văn rời đi, thế là hết, tất cả đã rõ, không còn lưu luyến gì nữa..Hải Thành này anh không thể lưu lại được rồi...