Sáng hôm sau, tại bệnh viện.
Trong căn phòng bệnh lớn, hai chiếc giường được đặt cách nhau bởi một cái bàn vuông rộng. Trên bàn, một bình hoa lưu ly được đặt ở đó. Ngoài ra còn vài vật dụng khác.
Chiếc giường bên trong, người nằm trên đó chính là Lục Minh Tử Duệ, tay và chân đều là vết băng bó, trên người ngay vết đâm, hai ba ống dây truyền dịch cắm vào.. cả trên mặt cũng phải gắn thêm ống thở ôxi.. Anh nằm đó, yên lặng như đang ngủ vậy.
Chu Thanh Vũ ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh giường, vì quá mệt, cô úp mặt lên cánh tay của Tử Duệ rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, hai tay nhỏ vẫn nắm chặt bàn tay của anh không buông.
Chén cháo mà A Nguyệt mua cho cô khuya hôm qua, vẫn còn nguyên trên bàn, cháo đã nguội lạnh từ bao giờ.
Bên chiếc giường ở ngoài, Triển Hoằng mở mắt tỉnh dậy. Anh ngạc nhiên, tại sao mình lại nằm ở đây, hai tay đưa lên khẽ day trán, anh dần nhớ lại, tối qua hình như là mình bị ngất trước cửa phòng cấp cứu, sau đó thì không còn biết gì nữa.
Triển Hoằng ngồi bật dậy, cả người anh đau nhức. A đang định bước xuống giường thì A Nguyệt từ ngoài cửa bước vào, trong tay cậu nhóc xách theo một túi đồ ăn. Thấy Triển Hoằng, cậu vội chạy tới để cả mọi thứ lên bàn rồi ra hiệu chi Triển Hoằng. Cậu nhóc khẽ nói nhỏ :
" Anh Triển Hoằng, anh thấy sao rồi, tối qua anh bị ngất, làm em và thiếu phu nhân rất lo. Anh khẽ thôi, cả đêm qua chị ấy không ngủ, cũng không ăn gì, bây giờ mới ngủ được một chút thôi. "
Triển Hoằng gật đầu, anh bảo A nguyệt đỡ mình ra ngoài..Hai người ra khỏi cửa đi thẳng đến khuôn viên của bệnh viện. Ngồi xuống ghế đá, Triển Hoằng hỏi :
" A nguyệt, em đã báo tin cho mọi người trong Lục gia chưa? Còn cả Hách Liên Thiếu gia nữa? "
Cậu nhóc gật gật đầu, rồi đáp :
" Em thông báo rồi, chắc có lẽ trưa hôm nay mọi người sẽ đến. "
" Vậy thì tốt ! " nghĩ một hồi, Triển Hoằng lại hỏi :
Mọi người trong nhà có phản ứng gì không, lão gia tử và lão phu nhân có khỏe không? Họ vẫn ổn chứ!
" Chuyện này..."
Cậu nhóc ấp úng..thật ra tối qua khi gọi điện thoại báo tin ba người đám Tử Duệ gặp nạn, cậu rất sợ sẽ bị lão gia tử và lão gia giận dữ..nhưng ngược lại, bọn họ không ai tức giận, họ chỉ nói là đã biết, sau đó hình như là lão phu nhân bị ngất khi biết chuyện, Lão gia lúc đó chỉ dặn cậu phải chăm sóc ba người họ thật tốt. Rồi nói sẽ thu xếp để sang đây thật sớm rồi cúp máy.
Thấy cậu nhóc mãi không nói, Triển Hoằng cũng không hỏi nữa, ánh mắt nhìn về phía xa xa..Nắng sớm hôm nay thực đẹp, nhưng trong lòng anh bây giờ, thật u ám, anh nghĩ :
" Chắc chắn mọi người trong Lục gia đều rất hận anh.." Anh nhìn A nguyệt rồi nói :
" A Nguyệt anh muốn ở đây một mình, em vào với thiếu gia và thiếu phu nhân đi. "
" Nhưng mà anh.." Cậu nhóc không chịu đi, Triển Hoằng thở dài, nói :
" Được rồi, anh vẫn ổn, em đi mau đi, lát nữa anh sẽ vào sau. " A nguyệt đành đi vào trước.
Bên trong phòng, sau khi Triển Hoằng và A nguyệt rời đi, Chu Thanh Vũ đã tỉnh dậy. Cô cứ vậy mà ngồi nhìn người đàn ông nằm ở đó, anh nhắm mắt như vậy, dường như đang ngủ rất ngon.
Chu Thanh Vũ cứ vậy ngẩn người, " Tử Duệ bao giờ anh mới tỉnh lại, em thật sự rất mong kì tích xảy ra, sao mọi thứ lại xảy ra với em như vậy chứ? Em đã làm gì sai.. anh mau nói cho em biết đi.."
Trong đầu cô, từng hình ảnh, từng lời nói của anh quan tâm yêu thương cô dần dần ùa về.. hình ảnh cuối cùng chính là lúc anh cười với cô khi trên xe tới bệnh viện.
" Bây giờ, anh nằm đó, như ngủ yên anh có biết cô vợ nhỏ của anh sẽ thế nào không? Anh đúng là hứa mà không giữ lời.."
A Nguyệt mở cửa định bước vào nhìn thấy thiếu phu nhân như vậy, cậu nhóc cũng hụt hẫng theo, làm sao mà khuyên được bây giờ. Đành phải chờ lão gia và phu nhân đến vậy. Cậu khép cửa lại ngồi ở bên ngoài để chờ nhà họ Lục tới.
Gần trưa, quả nhiên nhà họ Lục đã tới, còn có cả Chu Lão gia và phu nhân của ông, Hách Liên thiếu gia cũng tới nữa.. Thấy họ, A nguyệt mừng rỡ vội chạy tới đón mọi người. Cậu nhóc kể lại hết sự việc cho mọi người cùng nghe.
Tất cả mọi người đều tức giận, Lục Minh Lão gia tử là người tức giận hơn ai hết, ông siết chặt cây gậy trong tay, hay cho lão già Nam Cung Thành kia, vậy mà lại dám xuống tay với cháu trai và cháu dâu của ông.
" Nam Cung Thành lần này tôi Lục Minh Tử Hạo sẽ không để yên cho ông như 20 năm trước nữa đâu. Cả nhà ông sẽ phải trả giá cho chuyện ngày hôm nay. "
Mọi Người đi đến trước cửa, A nguyệt vội ngăn mọi người lại, cậu nói :
" Mọi người à, cháu không biết phải nói sao nữa, thiếu phu nhân chị ấy từ tối qua đến bây giờ, không chịu ăn uống gì cả, ngay cả ngủ cũng không ngủ, chị ấy cứ ngồi nhìn thiếu gia như vậy rất lâu rồi. Cháu đã khuyên, cũng đã mua cháo cho chị ấy, nhưng chị ấy không động đến một thứ nào hết. Mọi người mau khuyên chị ấy đi. "
Quả nhiên là như vậy, mọi người mở cửa đi vào bên trong, nhưng hình như cô gái vẫn không hay biết gì, chỉ lẳng lặng nhìn người nằm trên giường bệnh, những xung động bên ngoài, cô hoàn toàn bỏ qua.
Lục phu nhân và Chu Phu nhân nhìn con dâu, con gái của họ như vậy, đau lòng không thôi. Hai người cùng bước tới bên giường, Lục phu nhân an ủi :
" Tiểu Vũ, con làm sao vậy? con phải mạnh mẽ lên chứ, Tử Duệ nhà ta, thằng bé rất kiên cường nó sẽ tỉnh lại nhanh thôi ! "
Nói rồi bà rơi nước mắt nhìn con trai mình, đứa con trai của bà làm bà hãnh diện mặt mũi bao năm, bà yêu thương anh biết bao nhiêu, vậy mà giờ đây nằm bất động trên giường thế này, bà phải làm sao đây.
Năm đó, khi bà mang thai Tử Duệ, bác sĩ đã nói rằng khi sanh có thể sẽ bị băng huyết, sau này thậm chí sẽ không sinh con được nữa, nhưng bà không sợ, và rồi, bà đúng là không thể mang thai nữa, vậy nên Tử Duệ là đứa con duy nhất của bà. Bao nhiêu yêu thương, chăm sóc đều dành tất cả cho anh. Nhưng bây giờ thì sao, bây giờ...bà khóc nức lên.. Lục Minh Lão gia vội đỡ vợ mình.Thẩm Thanh ôm chồng mình, bà khóc giọng nức nở :
" Tử Lăng, nhất định không thể bỏ qua cho nhà Nam Cung, bọn họ hại con trai chúng ta thành như thế này, tuyệt đối không thể tha cho bọn họ, họ nhất định phải trả giá cho Tiểu Duệ của tôi.." Huhuhu.."
" Được rồi, Thẩm Thanh bà mau ngưng khóc, trước mặt anh chị xui gia, khóc thành cái dạng này còn ra thể thống gì nữa.."
Lúc này, Lục Minh Lão gia tử mới lên giọng trấn an tất cả..
" Được rồi, mau im lặng hết đi, Tử Duệ còn sống chứ đã chết đâu mà các người khóc cái gì chứ? Thằng bé sẽ tỉnh lại nhanh thôi, tất cả chúng ta phải có niềm tin vào nó chứ? Cháu trai Lục Minh Tử Hạo này là ai chứ, nó là người thừa kế cả tập đoàn lớn mạnh nhất Hải Thành sao có thể bỏ cuộc được. "
Nói rồi ông nhìn sang Chu Thanh Vũ, nhẹ giọng khuyên bảo :
" Tiểu Vũ, nếu cháu yêu Tiểu Duệ thì tốt nhất phải chấn chỉnh lại ngay bộ dạng hiện giờ, cháu đã hứa với nó những gì, vậy bây giờ bộ dạng này của cháu là sao? " Như suy nghĩ ra điều gì đó ông lại hỏi cô :
" Hay là cháu không yêu nó, nếu không tin nó, ta có thể cho cháu hủy hôn, không để lỡ thanh xuân và tương lai của cháu. Ta tin Tử Duệ khi tỉnh lại nó cũng sẽ không trách ta. Tiểu Vũ cháu hiểu ý ta chứ? "
Hai vợ chồng Lục lão gia và Chu lão gia nghe Lục Lão gia tử nói vậy đều cả kinh, quay lại tính hỏi rõ thì lại bị ông ra hiệu im lặng. Mọi người vẫn không hiểu ý của ông..tất cả chỉ đành nghe theo.
Lục Minh lão gia tử tiếp tục nói:
" Tiểu Vũ, thật ra trước khi sang đây, ta đã có ý định này rồi, nếu Tiểu Duệ cháu ta không tỉnh lại cả đời chỉ là người thực vật, thì ta buộc phải thay nó hủy hôn với cháu, như vậy cháu sẽ không bị ràng buộc hôn nhân, mà tự do quyết định tương lai của cháu. Ta đã nói rõ ý định của ta rồi, cháu cũng mau quyết định đi. "
Nãy giờ, Chu Thanh Vũ không có phản ứng gì, vưa nghe đến hai từ " hủy hôn " cô vội bật đứng dậy quỳ sụp xuống trước mặt Ông nội Lục, cô nói rất rõ ràng :
" Không !! con sẽ không hủy hôn với anh ấy, cả đời này con chỉ xem một mình anh ấy là vị hôn phu của con thôi, ngoài anh ấy ra, con không cần ai hết, không cần ai hết. " Cô òa khóc nức nở..
Lục Minh Lão gia tử bật cười, quả nhiên chỉ có như vậy mới đả kích được con nhóc này, mọi người đều ngớ ra, thì ra là Lão gia tử đánh vào tâm lý của Tiểu Vũ, hai từ " Hủy Hôn " chính là điểm yếu của cô.
"Quả nhiên gừng càng già càng cay nha! "
Lúc này, ông lão cười hiền hòa rồi nói :
" Con nhóc này, đã chịu mở miệng rồi sao, Tiểu Vũ à con phải biết, tình yêu là phải tuyệt đối tin tưởng vào đối phương, mặc dù bây giờ Tiểu Duệ chưa thể tỉnh lại nhưng ta tin với tính cách kiên cường của nó, nó sẽ sớm tỉnh lại thôi, mà lúc đó nếu như cháu cứ như vậy thì làm sao đối mặt với nó chứ? "
Chu Thanh Vũ nghe xong, cô như hiểu ra, cô lao đến ôm ông cụ khóc lớn, vừa khóc vừa nói :
" Ông nội, con rất sợ, rất sợ anh ấy bỏ con, con xin ông đừng hủy hôn ước của chúng con, dù là cả đời này, Tử Duệ không tỉnh lại, con cũng sẽ chỉ yêu một mình anh ấy thôi, cả đời này chỉ có thể là anh ấy thôi...huhu "
Mọi người nhìn cô gái nhỏ khóc lớn, ai cũng cảm động, Lục Minh Tử Lăng nhìn cô con dâu nhỏ nhắn của ông, cảm khái trong lòng, quả nhiên Tử Duệ con trai của ông không có nhìn lầm người, Tiểu Vũ thực sự là một cô gái rất rất tốt...
Hách Liên Thành từ đầu đến cuối chỉ im lặng nhìn bạn thân của mình nằm trên giường, lúc nghe tin, anh thật sự bị đả kích, vội vã đặt máy bay để sang đây thật nhanh. Cuối cùng kết quả mà snh thấy lại là thế này, Lục Minh Tử Duệ nằm bất động trên giường, chẳng hề biết đến mọi người xung quanh.
Nhìn Chu Thanh Vũ, anh thầm nghĩ :
" Tên mặt lạnh kia đúng là tốt số, vì có được một người con gái như Thanh Vũ yêu thương thật lòng thật dạ ! Vậy còn Mạc Dao thì sao, cô ấy có giống như Thanh Vũ không? Anh đưa tay lên, khẽ vuốt mặt sợi dây chuyền trong tay, Mạc Dao à! Bốn năm nữa em sẽ chờ được anh sao? "
Bên ngoài anh nắng trong xanh, bầu trời cao ngút, sau đêm dài ác mộng, tỉnh lại chắc chắn sẽ là bình yên thôi...