Buổi sáng, Đại Học Harvard Nước Mĩ.
Trong Thư viện, Chu Thanh Vũ đang bê một chồng sách dày đi về phía chiếc bàn gần cửa sổ để đọc. Điện thoại trong túi quần reo lên, vội vàng tới chiếc bàn, cô cầm điện thoại mở ra xem là ai gọi tới.
Nhìn cái tên \* Ông Chồng Quốc Dân \* hiện lên trên màn hình điện thoại, cô hơi ngạc nhiên, chẳng phải tối qua anh mới gọi cho cô rồi sao? Giờ mới sáng sớm, anh gọi nữa, không lẽ xảy ra chuyện gì rồi!
Bắt máy, Chu Thanh vũ giọng có chút lo lắng :
" Tử Duệ, em nghe đây, anh có chuyện gì sao? "
Đầu dây bên kia, cô nghe giọng nói trầm ấm của anh vang lên :
" Lục thiếu phu nhân, ngày mới thật nhiều vui vẻ và hạnh phúc nhé. Vi phu rất nhớ nàng a! "
Sau đó thì không nghe thấy anh nói gì nữa. Chu Thanh Vũ gọi tên anh..
" Tử Duệ.. Tử Duệ.." vẫn không nghe anh trả lời, cô vội xem lại điện thoại.
" What!! anh tắt điện thoại rồi, ông trời ơi, này là cái gì a! " Chồng của cô đây là đang bày trò gì?
Sáng sớm gọi điện cho cô chỉ để nói mỗi câu đó. Chu Thanh Vũ cứ cảm thấy hôm nay anh có cái gì khang khác mọi ngày.
Cả một năm qua, anh vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho cô vào buổi tối, vì anh biết ban ngày cô phải đi học. Nhưng mà hôm nay anh lại gọi vào buổi sáng..cô khó hiểu.
Cất điện thoại vào ba lô, cô ngồi xuống ghế để đọc sách. Nhưng chưa đọc được bao lâu, cô lại nghĩ về anh, thật không biết có chuyện gì? Nãy giờ anh vẫn chưa gọi lại cho cô nữa.
Suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cô vẫn lấy điện thoại ra, đang định bấm số anh để gọi thì..
" Ting.. " điện thoại báo tin nhắn tới..
Nhìn tên người gửi tới, Chu Thanh Vũ khẽ cười..
Còn chưa kịp mở ra đọc, điện thoại lại báo tin nhắn thứ hai, thứ ba...liên tục gần mười tin nhắn, cứ vậy cô cầm điện thoại trong tay mà kinh ngạc.
" Trời má ! Đây là cái gì a? " Tất cả 10 tin đều là tin nhắn đến từ ông chồng quốc dân của cô. Chu Thanh Vũ mở lần lượt từng tin để đọc.
Mở tin nhắn thứ nhất, cô gái nhỏ phụt cười... anh chồng cô nhắn cái gì thế này??
Cả nội dung chỉ có mỗi hai từ " Bà Lục "
Cô tiếp tục mở tin thứ hai, cũng giống như tin thứ nhất tin này cũng chỉ có hai từ " Chờ anh "
Cô mở lần lượt mở hết những tin nhắn còn lại..
Tin thứ ba " buổi "
Tin thứ bốn " tối "
Tin thứ năm " sẽ "
Tin thứ sáu " cho "
Tin thứ bảy " em "
Tin thứ tám " một "
Tin thứ chín " bất "
Tin thứ mười " ngờ "
Đọc hết mười tin nhắn, cô mới biết được điều mà anh muốn nói là sẽ cho cô một bất ngờ.
Chu Thanh Vũ thở ra một hơi..
" Haizz, Lục Minh Tử Duệ à ! Anh có thể đừng đo chỉ số IQ của em theo kiểu này được không a? "
Thật không ngờ, một đại tổng tài lạnh lùng, bá đạo mà cũng có mặt hài hước này luôn á!
Nhưng điều bất ngờ anh nói là gì chứ? Một người ở tại Nước Mĩ, người kia lại ở tận Anh Quốc xa xôi, thế thì sao cho cô bất ngờ được đây? Chẳng lẽ anh đang có mặt ở Mĩ rồi sao?
" Không..không..không, mình lại tưởng tượng nữa rồi, " Chu Thanh Vũ lắc đầu..cô nghĩ mình đây là quá nhớ anh rồi đi.. thật là cô cũng phục cái đầu của cô quá đi.
Suy nghĩ một lát, cô gửi cho anh một tin nhắn chỉ có ba dấu hỏi. Sau đó cô đóng sách lại, quyết định mang sách về nhà rồi đọc tiếp.
Lát nữa, Cô còn phải đi gặp thầy Jason nữa, vì chiều hôm qua ông gọi điện thoại cho cô, bảo cô sáng nay đến văn phòng của ông để lấy một số tài liệu tham khảo về Cuộc Triển Lãm Trang sức và đá quý được diễn ra vào ngày mai tại Trung Tâm Triển Lãm "KENTUCKY\- KENTUCKY EXPOSITION CENTER " thuộc về Thành Phố Louisville của Mĩ.
Đây là một cuộc triển lãm rất lớn được các nước trên thế giới đến tham dự, rất nhiều danh gia vọng tộc cũng sẽ được mời tham gia buổi triễn lãm này.
Trong buổi triển lãm Chu Thanh Vũ cô sẽ có mặt với vai trò là một thuyết trình viên, cô được đại diện cho khoa của cô chính là khoa quản trị kinh doanh đại diện cho trường để tham dự.
Sau khi đến phòng trực của thư viện để đăng kí mượn sách xong, Chu Thanh Vũ đến thẳng văn phòng của Thầy Jason.
Đứng trước cửa văn phòng, cô khẽ gõ cửa và nói :
" Thầy Jason, Thanh Vũ đến rồi ạ ! "
" Thanhh Vũ tới rồi à, em vào đi. "
Bên trong, giọng nói từ tốn vang lên hiền hòa khiến cô có chút ngạc nhiên. Không phải ngày thường, thầy Jason nổi tiếng là nghiêm khắc và khó tính sao? Này mà dữ gì chứ, Chu thanh Vũ mở cửa đi vào bên trong.
Trong văn phòng không khí thật thoải mái nha, trang nhã lịch sự và đặc biết rất yên tĩnh, còn yên tĩnh hơn cả thư viện á. Chu Thanh Vũ thầm đánh giá xung quanh văn phòng.
" Thanh Vũ mau ngồi ghế đi, " giọng nói lại vang lên lần nữa.
Nhìn về phía chiếc bàn gỗ màu nâu, người đàn ông trung niên khoảng hơn 50 tuổi với mái tóc đã điểm nhiều sợi bạc, khuôn mặt toát ra một khí tức vô cùng thanh cao và tôn quý của một nhà trí thức.
Ông chính là Jason Hiddleston là một giảng viên có danh xuất sắc và tài giỏi nhất trường. Cũng là người mà Chu Thanh Vũ kính trọng và ngưỡng mộ nhất. Chu Thanh Vũ còn nhớ kiếp trước, Thầy Jason đã dạy dỗ và chỉ bảo cho cô rất nhiều trong việc học.
Kiếp này cũng không ngoại lệ, ông cũng quan tâm cô, dạy dỗ và chỉ bảo cho cô, xem cô như con gái của mình vậy.
" Thanh Vũ, như thầy đã nói, ngày mai trường chúng ta sẽ được tham dự buổi triển lãm tại trung tâm triển lãm KENTUCKY, đây là một số tài liệu về nó, em mang về tối nay tham khảo thêm nhé. "
Đón lấy tập tài liệu trong tay, Chu Thanh Vũ gật đầu nói nhỏ :
" Vâng thưa thầy, em sẽ nghiên cứu thật tốt ạ. "
Sau khi đưa tài liệu cho cô, ông lại lấy từ trong ngăn bàn ra một chiếc huy hiệu hình ngôi sao màu vàng kim, ông nói :
" Tuy em đến đó với tư cách là thuyết trình viên, nhưng không có huy hiệu này, em sẽ không được vào bên trong, nên nhớ em là đại diện cho cả trường đó nhé, Thanh Vũ à ! với danh hiệu học trò cưng của Jason thầy đây , em sẽ không để cả trường thất vọng đúng không? Bây giờ thầy có việc phải đi, gặp em vào ngày mai nhé. Chúc em may mắn. "
Nói xong, ông đứng dậy cầm theo cặp tác rồi đi thẳng ra ngoài. Chu Thanh Vũ nhìn theo bóng dáng của Ông đi ra sân trường cho đến khi bóng dáng ấy chỉ còn là 1 chấm nhỏ rồi mất hút cô mới thở phào.
Thật là làm khó cô rồi, cả một sự kiện lớn như vậy, cô phải làm sao đây, dù là đời trước cô đã làm thuyết trình một lần, nhưng lần này ai biết sẽ có gì thay đổi hay không?
" Haizz..thôi kệ, tới đâu tính tới đó, cùng lắm tối nay mình gọi điện hỏi anh Tử Duệ là được. Công ty của tập đoàn Lục Thị chắc cũng sẽ được mời tham gia lần này. "
Cất huy hiệu và tài liệu vào trong ba lô, cô lấy điện thoại ra xem, không có tin nhắn trả lời của anh, hơi buồn một chút, cô nghĩ :
" Không biết tối nay bất ngờ là cái gì, anh chồng sắp cưới của cô cũng biết bày trò lam người ta đau tim mà, thật là..cảm giác thấp thỏm chờ đợi đúng là điên thật. Tự nhiên nhắn tin rồi mất hút luôn..."
Chu Thanh Vũ đeo ba lô lên vai, ôm chồng sách rời khỏi văn phòng rồi đi thẳng ra cổng. Ra khỏi trường, cô quyết định đi dạo mà không về chung cư vội, dù gì hôm nay cũng được nghỉ học, đi dạo cho tâm trạng thả lỏng mới được.
Cô không bắt taxi mà đi bộ dạo trên vỉa hè, trên đường phố đông đúc người qua lại, nhưng cô gái nhỏ đi tới đâu, cũng có người phải nhìn cô một lần.
Chu Thanh Vũ năm nay đã 19 tuổi rồi, thân hình đã trưởng thành và nữ tính hơn, lại xinh đẹp động lòng người. Cô mặc một chiếc váy Jeasn màu xanh dương phối với áo phông rộng màu tím nhạt, chân đi giày thể thao màu trắng. Tóc nâu xoăn được cột cao lên, Bộ dáng đơn thuần, mộc mạc, cực kỳ đáng yêu.
Dưới ánh nắng nhạt, cô gái nhỏ cười rạng rỡ dạo phố một mình, vô tư cười hồn nhiên như trẻ con, không ngờ rằng, hình ảnh xinh đẹp đó vô tình lọt vào một ánh nhìn của một chàng trai đang ngồi trong một quán bánh ngọt mà cô đi ngang qua.
Người này không ai khác chính là Nam Cung Văn Đại thiếu gia của nhà Nam Cung. Anh đang ngồi trong tiệm bánh để chờ em gái anh, Nam Cung Tịnh.
Thấy Chu Thanh Vũ đi qua, nụ cười bất chợt của cô gái nhỏ làm trái tim anh vô tình đập nhanh hơn một nhịp, anh định cư cùng cha mẹ ở đây từ bé, thật hiếm khi lại thấy một cô gái người hoa ở đây.
Nam Cung Văn chạy vội ra để xem cô gái vừa rồi sẽ đi đâu, nhưng không kịp, bóng dáng cô gái nhỏ đã mất hút từ lâu trong dòng người đông đúc.
Gần tối, Chu Thanh Vũ mới về đến chung cư của cô, Mở cổng bước vào trong sân, lúc này điện thoại lại reo lên, cuộc gọi tới là cái tên quen thuộc, cô khẽ cười, rốt cuộc nguyên một ngày cũng gọi lại cho cô rồi.
Bắt máy, đầu dây bên kia, giọng nói trầm ấm vang lên :
" Bà Lục, em bây giờ mới về đến nhà sao, thật là nhẫn tâm a, vi phu đợi nàng rất lâu rồi... " nói xong anh cúp điện thoại.
" Trời má, lại cúp điện thoại nữa rồi, cái gì mà đợi lâu, nói buổi tối cho cô bất ngờ, mà có thấy gì đâu, đã vậy gọi điện chưa kịp nói gì lại dập máy rồi, bất ngờ cái gì chứ? " Chu Thanh Vũ lầm bầm nói một mình.
Cô cầm điện thoại đi tới cửa lớn,
" What..cái gì thế này, nhà cô có trộm sao, buổi sáng cô đi, cô khóa cửa rồi mà, sao bây giờ lại không khóa. " cô hơi run lên.
" Ông trời ơi, đừng dọa con nha" điện trong nhà chợt sáng bừng lên, cô giật thót mình lấy tay bụm miệng lại nghĩ, không ổn, chẳng lẽ tên trộm vẫn trong nhà cô.
Còn đang do dự không biết làm thế nào, điện thoại lại rung lên, lại là anh gọi đến. Vội vàng bắt máy, cô nói nhỏ :
" Tử Duệ em phải làm sao đây, nhà em có trộm, em rất sợ. "
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Chu Thanh Vũ hoàn toàn không biết cả khuôn mặt của Lục Minh Tử Duệ lúc đen như đáy nồi, Cô sao lại nghĩ anh là trộm kia chứ, anh đã nhắn tin, gọi điện thoại ngụ ý rõ ràng là anh đang ở nhà cô, vậy mà chỉ số IQ của vợ anh hôm nay tụt dốc sao... anh khẽ lắc đầu rồi nói :
" Vậy à, em có thấy mặt tên trộm đó không? em cứ vào nhà đi tên trộm đó chắc là người em biết đó, hắn mang Họ Lục Minh tên là Tử Duệ, vào nhà em ở nguyên một ngày rồi. "
"A.." cái gì, họ Lục Minh tên Tử Duệ, này còn không phải là Ông Chồng Quốc Dân của cô sao?
Chu Thanh Vũ vội đẩy mạnh cửa chạy vào, đập vào mắt cô chính là thân ảnh quen thuộc đó, hình dáng mà suốt một năm qua cô luôn khắc sâu trong tim, bao nhiêu mong nhớ, cũng chỉ có thể nén lại, bây giờ anh đứng đó, là thật sao? Cô có hoa mắt không?
Dưới ánh đèn sáng rọi hết gian nhà, Lục Minh Tử Duệ dang rộng hai cánh tay chờ ôm cô vợ nhỏ của mình..Anh nói với cô giọng cưng chiều :
" Tiểu Vũ, anh chờ em thật lâu rồi. "
Cô gái nhìn chàng trai, là anh thật sao, bất ngờ mà anh nói chính là anh sao, quả nhiên là bất ngờ mà..
" Tử Duệ "
Chu Thanh Vũ òa khóc lên gọi tên anh, buông chồng sách đan còn bê trên tay, cô chạy ngay đến lao vào vòng tay quen thuộc của anh, bao nhiêu là yêu thương nhớ mong giờ phút này không thể nói bằng lời nữa, chỉ có thể dùng hành động mà thể hiện mà thôi.
Hai người ôm nhau thật chặt, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hôn lên từng chút một từ chán, đến mũi, rồi má, da mặt cô trắng nõn mềm mại, thơm ngọt ngào, đến mê người.
Lục Minh Tử Duệ dùng môi mình mà dạo hết cả khuôn mặt cô, cuối cùng một nụ hôn đươc đặt lên đôi môi hồng nhuận kia, anh hôn thật sâu, thật triền miên, dù bao nhiêu cũng không đủ cho nhớ mong anh dành cho cô suốt một năm qua..
Chu Thanh Vũ ôm anh, cảm nhận yêu thương từ nụ hôn của anh..thật hạnh phúc.. cô thầm nói :
" Cảm ơn anh Tử Duệ, buổi tối hôm nay, Anh chính là bất ngờ cho em.."