Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 1)

Chương 27: Thật xin lỗi, là anh đến muộn rồi






Mạc Dao thấy Lý Thanh Túc khóc sướt mướt, thầm than.. " mẹ ơi cứ như ai cướp cái gì của cô ta vậy. "

Đúng là phiền chết mất, cô quay qua Chu Thanh Kỷ và Tiểu Tâm nói :

" Chúng ta đi thôi hai đứa ! ở đây ồn ào, chướng mắt quá a!"

Chưa kịp đi, từ bên ngoài cửa lớn nhà hàng tiến vào một nhóm khoảng 5,6 người.

Hai người dẫn đầu chính là Lý Phó Kiệt của Lý gia, người còn lại tuy khuôn mặt anh tuấn, nhưng càng nhìn kỹ, lại thấy ánh mắt anh ta hẳn là một người rất xảo trá gian manh.

Anh ta chính là Nam Cung Triệt, Con trai thứ hai của Nhà Nam Cung. Một gia tộc định cư tại nước ngoài, nhưng lại có một số chi nhánh lớn ở Hải Thành.

Lần này, anh ta về nước chính là để tiếp quản những chi nhánh đó thuộc Tập đoàn Nam Cung của cha mình.

Hôm nay anh ta tình cờ gặp lại Lý Phó Kiệt, hai người là bạn thân lâu ngày gặp lại nên Lý Phó Kiệt quyết định đưa anh ta đi thăm một vòng quanh Hải Thành.

Đám người vừa đi vào lập tức gây nên sự chú ý của thực khách trong nhà hàng. Tất cả đều xôn xao bàn tán. Nhất là mấy cô sinh viên đại học, nhìn thấy hai soái ca đi vào, thì kích động hò hét..

" Trời ơi , nam thần ở đâu tới, người gì mà đẹp trai quá đi mất..."

Chu Thanh Kỷ nhìn thấy đám người, cô nhận ra ngay tên hoa hoa thiếu gia nhà họ Lý. " Ôi cái thế giới này thật là nhỏ a! Đi tới đâu cũng đụng phải cái loại người này.."

Lý Phó Kiệt vẫy tay gọi quản lý Triệu tới. Anh ta lớn giọng hỏi :


" Anh Triệu, chuyện gì đang xảy ra ở đây mà có khách quý tới cũng không ra tiếp đón."

Anh Triệu vội vàng giải thích, " Chỉ là chút hiểu lầm thôi, không nhọc lòng đến Lý Tổng đâu. Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi."

Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh trai mình, Lý Thanh Túc chen đám đông, mắng chửi anh Triệu :

" Cái gì mà giải quyết đã xong, anh làm quản lý kiểu gì hả? để cho một con nhân viên phục vụ bần hèn sỉ nhục tôi.!! "

Nói xong cô ta bật khóc nức nở, bộ dáng đầy đáng thương.

Anh Triệu khó xử, " Lý tiểu thư tôi sẽ trách phạt cô nhân viên đó. Mong cô đừng làm khó chúng tôi."

" Anh Phó Kiệt, em bị người ta khi dễ a! Cô gái kia còn đánh chị Nghiên Hy nữa đó. " Cô ta chỉ tay về phía Mạc Dao đang đứng, rồi nói :

":Chính là cái người mặc váy dài màu xanh nhạt đó, cô ta như bị điên á, bọn em bị cô ta bắt nạt. Anh Phó Kiệt phải làm chủ cho em và chị Nghiên Hy a.! "

Lý Phó Kiệt nhìn về phía em gái mình chỉ, quả nhiên thấy Mạc Dao và Chu Thanh Kỷ, em gái của Chu Thanh Vũ. Ánh mắt tỏ vẻ đầy hứng thú. Anh ta nói với Nam Cung Triệt :

" Tiểu Triệt chúng ta tới đó xem náo nhiệt, tiện góp vui a! Được chứ ?"

Nam Cung Triệt mặt đầy ý cười gật đầu đồng ý,

" Được thôi, không thành vấn đề." Cả hai dẫn theo 4 người còn lại khí thế hiên ngang từng bước đi về phía đám Mạc Dao.

Nói thật, lúc nãy khi em gái của Lý Phó Kiệt chỉ tay về phía Mạc Dao, Nam Cung Triệt anh ta cũng nhìn theo, bắt gặp được khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên đó, trái tim bị rung động nhẹ, cảm thấy cô gái mặc chiếc váy xanh đó rất thú vị, thế nên anh ta mới đi qua đó xem sao.

" Không biết tư vị của một cô gái đơn thuần mộc mạc nó ra sao nhỉ, chắc là rất ngọt ngào đi." Anh ta vừa đi vừa nghĩ, khóe miệng cong lên, nụ cười gian xảo pha lẫn sự thích thú.

Hai người vừa bước tới, Tô Nghiên Hy chợt lao đến ôm lấy Lý Phó Kiệt khóc nấc, nói :

" Phó Kiệt, Mạc Dao cô ta.. cô ta đánh em.. cô ta đánh em. Anh không được bỏ qua cho cô ta đâu. "

Thấy vậy, Mạc Dao kéo Chu Thanh Kỷ và Tiểu Tâm ra sau lưng, cô khoanh hai tay trước ngực, giọng điệu khinh thường, cô nói :

" Hả?? Không bỏ qua cho tôi..Vậy xem các người sẽ làm gì để không bỏ qua cho tôi, dám động đến chúng tôi, Hách Liên Gia và Lục gia sẽ để yên cho các người sao? "

" Lý Phó Kiệt, anh và Tô Nghiên Hy thật giống nhau, trời sinh một đôi, đúng là vật họp theo loài nhỉ, sao lại cứ thích làm chó để theo chủ nhân đi cắn người a! Đã vậy còn sủa rất hăng.." giọng cô lạnh băng không hề có một điểm sợ hãi nào đối với đám người của Lý Phó Kiệt.

Mọi người xung quanh thầm than, hai cô gái này gan thật lớn, lại đi chọc vào Lý gia và Nam Cung gia. Họ chết chắc rồi..

" Ha ha ha"

Lý Phó Kiệt cười lớn, hắn nói :

" Mạc Dao cô cũng tự tin quá nhỉ, ở cái đất Hải Thành này, không chỉ có mỗi Lục gia hay Hách Liên gia thôi đâu. Cô tưởng Nam Cung Gia và Lý gia là Bồ nhìn thôi sao.? Thật là ngây thơ. " Hắn khẽ huých tay vào Nam Cung Triệt đang đứng gần ra hiệu.

Nam Cung Triệt nãy giờ đứng xem trò vui, giờ cũng tới lượt của anh ta rồi.. cô gái này quả không tồi. Khuôn mặt xinh đẹp hiền lành nhưng mỗi lời lẽ lại sắc như dao vậy. Thật đúng với kiểu anh ta thích.


Nam Cung Triệt tiến về phía Mạc Dao, đưa khuôn mặt sát vào nhìn Mạc Dao chăm chăm.. anh ta nhỏ giọng :

" Mạc tiểu thư, cô thật sự rất thú vị a! Tôi Nam Cung Thiếu gia rất có hứng thú với cô, Nếu cô đồng ý làm người phụ nữ của tôi, chuyện này coi như bỏ qua, nếu không..?? " Nam Cung Triệt lùi lại nói lớn, giọng uy hiếp..

" Nói cho Mạc Dao tiểu thư biết nhé, Thành Phố Hải Thành này, hai nhà Lục Minh và Hách Liên nếu như

không có Lục Minh Tử Duệ và Hách Liên Thành chống lưng, căn bản chẳng là gì cả.. Huống hồ hai tên Tổng tài đó đang định cư ở nước ngoài, liệu nước xa có cứu được lửa gần hay không, chắc Mạc tiểu thư cũng rõ chứ nhỉ? "

Mà quên.. anh ta cười khẩy nói tiếp.. " Hách Liên gia sao? Tôi nhớ hình như họ chả có quan hệ gì với cô."

" Tôi nhớ không lầm hình như tên Hách Liên Thành kia có rất nhiều phụ nữ vây quanh, bản tính đào hoa, thế nhưng hắn ta đến giờ vẫn còn là xử nam đó.. không lẽ hắn có bệnh." nói xong, anh ta cười lớn, đầy đắc ý.

Mạc Dao nghe Nam Cung Triệt nói những lời bẩn thỉu về Hách Liên Thành, hai bàn tay cô siết chặt, cả khuôn mặt âm trầm, mắt cô lạnh băng nhìn vào Nam Cung Triệt. Cô thầm mắng :

" Tên đàn ông đê tiện này miệng thật bẩn a? Về tính cách, phẩm hạnh của Hách Liên Thành người mà cô yêu nhất, sao cô lại không biết chứ. Tên khốn này ở đâu chui ra dám vũ nhục người đàn ông của cô, đây là muốn bị ăn đòn sao? "

Mạc Dao nhịn xuống, cười khinh bỉ, cô nói :

" À..vị Nam cung Thiếu gia này, anh nói người khác sao lại không nhìn lại mình thế.. nhìn anh từ đầu đến chân đều rất giống người đi, nhưng sao nhân cách lại giống động vật quá rồi a! thật không hiểu nổi.. có phải kết giao cùng động vật nhiều rồi nên quên luôn tính người không? "

" Hác Liên Thiếu gia là người thế nào, cũng không đến lượt người có bản tính động vật như anh nhận xét, so với anh ấy, người như anh chưa đủ tư cách để nhắc đến anh ấy đâu."

Thanh Kỷ, tiểu Tâm chúng ta đi, Cô nhìn sang đám người Lý Phó Kiệt và Nam Cung Triệt giọng điệu tức giận,

" Tránh ra đi, chó ngoan không cản đường người đi a! "

" Wao.!! " anh Triệu đứng một bên, thầm tán thưởng cô gái này. Dù trước mặt cô là ai, cô đều mạnh mẽ, không sợ hãi. Tính cách kiên cường, lời cô nói ra chửi một người, lại nhắc nhở cả đám người, rất thông minh.

" Đứng lại, tôi cho cô đi sao?"

Đường đường là Nam Cung thiếu gia, sao có thể để một cô gái bình thường sỉ nhục, Nam Cung Triệt dùng tay lôi Mạc Dao lại, ôm cô vào người hắn không cho cô chạy. Anh ta lạnh giọng nói :

" Hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào rượu mời không uống, lại uống rượu phạt.. Cô sẽ phải làm người phụ nữ của tôi.."

" Đồ khốn thả chị Mạc Dao ra" , Chu Thanh Kỷ hét lên, cô nhóc chưa kịp chạy tới đã bị hai tên vệ sĩ của Lý Phó Kiệt khống chế, bẻ cả hai tay ra sau.. Chu Thanh Kỷ chỉ kịp nghe hai tiếng nhỏ, hình như tay của cô..

" Rắc..Rắc" hai tay không còn cảm giác, cô nhóc khóc lên, " chị Mạc Dao..tay của em.." cô đau đến muốn ngất..cắn răng cố chịu.. khuôn mặt vì đau mà tái mét..

Mạc Dao thấy vậy, dãy càng mạnh, " các người mau buông cánh tay bẩn thỉu khỏi em ấy.. Tiểu Kỷ.. Tiểu Kỷ.." giọng cô yếu ớt ngắt quãng..

" Đồ đê tiện, mau buông tôi ra, các người sẽ phải trả giá cho việc hôm nay.."

" Ây da, sợ quá đi, liệu còn cơ hội sao? " Tô Nghiên Hy vênh mặt đắc ý, cảm giác hành hạ người khác quả là rất vui a.

Mạc Dao hét lên,

" Các người sẽ hối hận, muốn tôi làm người phụ nữ của anh sao? đừng nằm mơ, có chết tôi cũng sẽ không thuộc về anh."


Mạc Dao quyết tuyệt cô cắn thật mạnh vào lưỡi mình, trong miệng máu tươi trào ra, Nam Cung Triệt hoảng hốt, chết tiệt cô ta thế mà lại cắn lưới tự vẫn, anh ta buông Mạc Dao ra, lấy luôn chiếc khăn nhét vào miệng của cô, phòng cô lại tiếp tục lần nữa..

Cả đám người nhìn hai cô gái bị ngược mà không ai dám lên tiếng, phải biết trong thời dân quốc, cảnh sát căn bản chẳng đáng tin, nhất là ở Hải Thành này, kẻ có gia thế về quyền lực và tiền tài chính là luật pháp ở nơi này.. đám người bọn họ dù có tâm nhưng không có bản lĩnh để chống đối với những kẻ quyền thế như vậy.

Tiểu Tâm đứng một bên khóc không ngừng, cô bé ân hận không thôi, chỉ vì mình mà hai chị ấy phải chịu tội, tại sao người tốt lại bị đối xử như vậy a.. cô bé nấc lên nghẹn ngào..

Đúng Lúc này, Tiếng súng vang lên..

" Đoàng..Đoàng "

Là cảnh sát sao? cả đám người xôn xao, quỳ hết xuống đất, không ai dám ngẩng mặt lên nhìn.. ngoại trừ đám người của Lý Phó Kiệt, vừa nghe tiếng súng cả bọn cùng nhìn về phía cửa, hơn 20 vệ sĩ chạy vào vây quanh cả đám người, trong tay mỗi người đều có súng. Làm cả bọn sợ xanh cả mặt.

Lý Phó Kiệt giật bắn mình khi nhìn về phía cửa nhà hàng thấy thân ảnh hai người đàn ông cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, hắn nhận ra một trong hai người đó, chính là Hách Liên Thành, khỉ thật không phải tên đó đang ở nước ngoài sao, sao lại có mặt ở đây?

Nam Cung Triệt nhìn người đàn ông đang tiến về phía mình, tay anh vẫn giữ chặt Mạc Dao không buông, anh ta nghĩ thầm : Người này là Hách Liên Thành sao? Xem ra anh ta được rửa mắt rồi. Nhưng anh ta đến đây làm gì? Chẳng lẽ là vì..

Nam Cung Triệt còn đang suy nghĩ...thì bất chợt một họng súng chĩa thẳng vào thái dương kèm theo một giọng nói lạnh buốt làm không khí như muốn đóng băng.

Vẫn Còn muốn ôm người phụ nữ của tôi, gan của cậu cũng không nhỏ nhỉ? Xem ra lão già Nam Cung cha cậu cuồng con dâu quá rồi, đến người của Hách Liên Thành tôi mà cũng muốn đoạt..

Nam Cung Triệt hoảng hốt nhìn xuống cô gái bị nhét khăn trong miệng, Mạc Dao quả nhiên có liên quan đến Hách Liên Thành. Anh ta hoảng hốt buông Mạc Dao ra,

Cô gái yếu ớt, miệng bị nhét khăn, khóe miệng máu tươi loang một mảng, hai mắt khép hờ, khuôn mặt tái nhợt, bị Nam Cung Triệt buông ra, cô vô thức từ từ ngã xuống, cả thân thể mềm mại, rơi vào một vòng tay ấm áp, thần trí mơ hồ, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc, mùi hương bạc hà mát dịu chỉ thuộc về người trong lòng cô. Cô giật chiếc khăn nhét ở miệng ra, chiếc khăn trắng toàn là máu, lưỡi cô đau nhưng vẫn cố nói.. giọng cô thì thầm :

" Liên Thành! Là anh phải không ? cuối cùng anh cũng đến rồi.."

Hách Liên Thành hôn nhẹ lên chán cô, anh trả lời cô dịu dàng..

" Tiểu Dao, Là anh đây! Thật xin lỗi là anh đến muộn rồi!

Mạc Dao mỉm cười, hai mắt từ từ khép lại rồi ngất đi.

Nước mắt khẽ chảy ra.. cô không biết là thật hay mơ nữa, nhưng nếu là mơ, thì cô ước mình sẽ không tỉnh lại..