Ngự Viên Lục Gia buổi sáng hôm sau.
Trong phòng, Hách Liên Thành tỉnh dậy, cả người đau nhức, nhất là vùng dạ dày và hai bàn tay của anh, cổ họng khô đắng thật khó chịu.
Nhìn mọi thứ trong phòng thì liền biết người tối qua đưa mình về là ai. Anh nghĩ thầm : Cái tên mặt lạnh kia thế mà lại đưa mình về, lại còn để mình ngủ trên giường của hắn, thật không tin đươc nha, không phải tên đó mắc bệnh thích sạch sẽ sao?
Hách Liên Thành đứng dậy rời khỏi giường, vẫn còn đang mải suy nghĩ thì nghe tiếng mở cửa :
" Cạch "
Cửa phòng được mở ra, Lục Minh Tử Duệ đi vào, trên tay anh bê một cái khay đựng một ly nước ấm và một tô cháo do chị Doãn chuẩn bị. Anh để đồ lên bàn rồi lạnh giọng nói :
" Hách Liên Thành, cậu đủ chưa hả, vì cái gì mà trở nên bộ dạng này. Thật không giống cậu chút nào."
Lục Minh Tử Duệ đưa cho Hách Liên Thành một Ly nước ấm, anh nói tiếp :
Cậu uống nước đi, sau đó ăn cháo cho mau khỏe lại rồi cút về nhà chuẩn bị hành lý chiều nay bay sang Anh quốc với tôi, cậu không cần làm việc nữa sao?
Còn nữa, lần sau có muốn uống rượu thì về nhà cậu uống, đừng uống ở ngoài nữa khỏi mất công tôi đưa cậu về. Tối qua cậu nôn đầy người tôi, nếu không phải cậu là bạn thân của tôi, tôi đã đạp cậu văng khỏi xe rồi, thật là gớm chết đi được. Tử Duệ nói liên một hơi, không để cho Hách Liên Thành có cơ hộ phản bác.
Nghe bạn thân của mình mắng té tát, Hách Liên Thành chẳng những không tức giận anh còn cười toét miệng, anh ngồi xuống ăn cháo rồi hỏi :
Chuyến Bay chiều nay Thanh Vũ cũng đi cùng luôn sao?
Không, chỉ là cùng giờ bay thôi, Cô ấy sẽ bay sang Mĩ, còn chúng ta sẽ sang Anh Quốc. Tử Duệ nhẹ giọng trả lời.
Hách Liên Thành lại hỏi :
Vậy Mạc Dao cũng sẽ đến tiễn cô ấy sao?
Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ là cô ấy sẽ đến vì cô ấy rất thân với tiểu Vũ. Lục Minh Tử Duệ hỏi tiếp.
Cậu và Mạc Dao đã xảy ra chuyện gì? Nghe tiểu Vũ nói, tối qua cô ấy khóc rất nhiều, cậu đã làm gì cô ấy hả?
Hách Liên Thành cười lạnh, mình thì làm gì được cô ấy chứ ? Cũng không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Anh đứng dậy nói với Tử Duệ,
Cảm ơn cậu tối qua đã chăm sóc cho mình, mình không sao, mình về đây 3 giờ chiều nay, gặp lại ở sân bay nhé. Nói xong anh quay người rời khỏi phòng, đi thẳng thẳng ra cửa lớn rồi lái xe rời đi.
Trong phòng chỉ còn lai Lục Minh Tử Duệ với khuôn mặt trầm tư suy nghĩ, tên điên này chắc không nhớ những gì tối qua hắn lải nhải với mình rồi. Tên đó là giả vờ không nhớ hay là đang cố che dấu nỗi đau của chính hắn sao?
Trong xe, Hách Liên Thành vừa lái xe, tâm trạng tồ tệ khi phải nhớ lại chuyên tối qua. Anh cười khổ, thầm nói :
Mạc Dao à Mạc Dao tối qua em khóc rất nhiều sao? Vì cái gì mà em lại khóc chứ? Chẳng phải em không thích tôi sao? Vậy em khóc thì có ích gì? Tình cảm của tôi đối với em, em lại đem ra làm trò đùa.
" Hách Liên Thành tôi thích em thì đã sao chứ? Mạc Dao em cũng chưa từng thích tôi, vậy thì tôi chẳng có lí do gì níu kéo em nữa, mong rằng em sẽ luôn được hạnh phúc."
Buổi trưa, Lục Minh Tử Duệ cùng Thượng Kha lái xe đến Chu gia để đón Chu Thanh Vũ tới sân bay.
Từ sáng đến giờ, Chu Thanh Kỷ mặt buồn bã, cô nhóc ỉu xìu ngồi tại một chỗ không nói gì. Chu phu nhân nhẹ giọng an ủi :
" Con bé này, chị con đi du học thôi chứ có đi luôn đâu mà phải buồn chứ? Đúng là trẻ con."
Bà đâu có biết, cô nhóc nhà bà buồn vì chị gái đi du học thì ít, mà đau lòng vì phải tạm biệt với anh chàng Thượng kha nhà họ Lục kia thì nhiều.
Trên lầu, Chu Thanh Vũ xách hành lý xuống cầu thang. Thấy bộ dạng của em gái mình, cô phì cười nghĩ :
" Con nhóc này, rốt cuộc cũng rơi vào lưới tình rồi, nhưng mà Thanh kỷ còn nhỏ, chỉ mới 16 mà thôi, tình yêu đó chỉ là một tình cảm rất đơn thuần và trong sáng mà thôi. 5 năm, liệu cả Thượng Kha và Thanh Kỷ sẽ chờ được nhau sao? "
Cô đi tới, ngồi xuống cạnh Chu Thanh Kỷ, cô nói :
" Chỉ là 5 năm thôi, sẽ không lâu đâu, chỉ cần em có lòng tin, thì em sẽ vượt qua được và sẽ đạt được hạnh phúc mà em muốn."
Chu Thanh Vũ nói nhỏ vào tai cô nhóc :
" Thanh Kỷ, một lát nữa anh Tử Duệ đến đón chị ra sân bay, Thượng Kha cũng sẽ đến cùng đó. Có lời nào muốn nói thì nói đi nha, không lại hối hận a! "
Chu Thanh Kỷ đỏ mặt, xấu hổ, " chị này đừng chọc em nữa a!! "
Ngoài cổng, Lục Minh Tử Duệ và Thượng Kha vừa tới. Hai người đi thẳng vào trong, gặp được Chu lão và chu phu nhân, Tử Duệ gật đầu lễ phép, thái độ ôn hòa, anh nói :
" Cha, mẹ, con đến để đưa Tiểu Vũ ra sân bay, tiện thể đưa quà mừng lễ đính hôn hôm qua ạ! Nói xong anh đưa cho chị Hạ cầm hết các túi xách đựng lễ vật hôm qua.
Chu Lão gia và phu nhân nhìn Tử Duệ và Thượng Kha còn đang đứng để nói chuyện, hai ông bà nhẹ giọng nhắc nhở :
"Được rồi , các con ngồi nói chuyện với nhau nhé, đến giờ bay, chúng ta sẽ đi theo để tiễn các con."
Vâng ạ ! Cha mẹ đi đường cẩn thận.
Bốn người trẻ tuổi ngồi trò truyện vui vẻ, khi Thượng Kha vừa nhắc đến chuyến bay vào buổi chiều, khuôn mặt Chu Thanh Kỷ biến sắc. Cô im lặng không lên tiếng, khiến ba người cùng nhìn sang cô. Chu Thanh Kỷ vội đứng lên đi nhanh ra phía sau biệt thự, giọng nói cô vọng lại, " em muốn yên tĩnh một mình, mọi người đừng ai làm phiền em."
Chu Thanh Vũ và Lục Minh Tử Duệ quay sang nhìn Thượng Kha thì thấy anh chàng khuôn mặt ngây ra nhìn theo bóng dáng cô gái nhỏ vừa chạy đi, anh không biết anh đã vô tình lật lại nỗi buồn của cô rồi.
Tử Duệ hẵng giọng.." cái tên ngốc này, còn không mau đuổi theo đi ? Cô nhóc đó là vì anh mà buồn đó!"
Thượng Kha ngơ ngác, anh có làm gì đâu a, quen biết Thanh Kỷ mới được gần có một tuần thôi, lần đầu hẹn hò, anh còn không dám làm gì, chỉ nắm tay đi dạo thôi đã là can đảm lắm rồi. Thượng Kha nhìn Chu Thanh Vũ và Lục Minh Tử Duệ ấp úng nói :
" Thiếu gia, thiếu phu nhân tôi không có làm gì hết a! tôi phải làm gì bây giờ..? "
Chu Thanh Vũ phì cười..
" Thượng Kha, anh đây là ngốc thật hay là giả bộ hả? Anh không biết Thanh Kỷ đang buồn vì anh sắp phải đi cùng Tử Duệ sang Anh Quốc sao? Phải xa anh 5 năm, là 5 năm đó! "
Hả???
Chuyện này...thì ra là như vậy ? anh thật là ngốc mà, vậy mà cũng không biết..tâm ý của cô. Lần đầu gặp anh đã thích cô rồi, nhưng lại không chắc chắn về tình cảm của cô nên anh không dám thổ lộ. Qua lần này anh đã chắc chắn là cô cũng thích anh rồi.
Thượng Kha khẽ day mi tâm , anh đứng dậy rồi nói : " thiếu gia thiếu phu nhân tôi xin phép đi trước, " lời còn chưa nói xong, người đã ra tới phía sau biệt thự.
Sau khi Thượng Kha đi khỏi, Chu Thanh Vũ kéo anh lên phòng của mình, cô nói :
" Em có một vật muốn tặng cho anh. Hy vọng anh sẽ thích nó."
Hai người vào phòng, cô nói anh ngồi xuốn giường chờ, sau đó đến tủ lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đen đưa cho anh. Cô ngồi xuống cạnh anh, miệng nhỏ khẽ cười.
Tử Duệ mở chiếc hộp ra, bên trong chính là một đôi "khuy măng sét" được làm bằng đá quý màu xanh dương. Trên mặt đá được khắc tên của anh và cô.
Anh chăm chú nhìn món quà nhỏ rồi nghĩ, Tiểu Vũ của anh thật có lòng, chỉ cần vậy thôi cũng đủ để anh biết, đối với cô anh rất quan trọng rồi.
Thấy anh không có phản ứng, cô lay người anh. Cô hỏi :
" Tử Duệ, anh xem món quà này có đẹp không? Anh có thích.." Ưm "
Còn chưa nói hết, môi nhỏ của cô đã bị anh khóa chặt bằng môi của anh. Môi anh lành lạnh như vị bạc hà, cả người anh thơm mùi hoa tử đằng nhàn nhạt rất dễ chịu, thoải mái.
Anh ôm cô, hôn thật sâu, thật lâu, nụ hôn triền miên nóng bỏng, như muốn bù đắp cho khoảng thời gian sắp tới khi họ phải tạm xa nhau. Thật lâu sau anh buông cô ra, nhìn vào mắt cô, anh nói nhỏ, giọng anh trầm ấm..
"Tiểu Vũ, anh thật không nỡ rời xa em, phải xa em năm năm, anh sao chịu được chứ.! "
Chu Thanh Vũ cười với anh, nhẹ giọng an ủi,
" Chỉ là năm năm mà thôi, em tin tưởng phu quân của em sẽ hoàn thành tốt trách nhiệm của một người lãnh đạo, em cũng sẽ tuyệt đối tin vào tình yêu của anh."
Tử Duệ ôm cô vào lòng, hôn lên chán cô rồi nói "cảm ơn em, vợ của anh, cảm ơn em vì luôn tin anh như thế, anh cũng sẽ tuyệt đối tin vào tình yêu của em.
Hai người nắm tay nhau, cùng cho nhau một lời hẹn ước. Năm năm sau dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cả hai người họ cũng sẽ mãi như bây giờ, tay trong tay có nhau.
Tử Duệ cất chiếc hộp nhỏ vào túi áo rồi dẫn Thanh Vũ xuống sảnh đợi Thượng Kha. Không biết tên ngốc đó đã xử lý ổn thỏa chưa nữa.. Thật là với công việc sao lại nhanh nhẹn thế? Vậy mà vấn đề tình cảm.. lại có một chút thông minh nào?
Phía sau biệt thự...
Bên những luống hoa hồng đầy màu sắc, cô gái nhỏ ngồi ôm đầu gối khóc thút thít, tóc đen được búi cao lên, gắn thêm một cái kẹp tóc nhỏ xinh màu hồng phấn. Nhìn kỹ thì sẽ thấy được hai cặp chữ cái " TKTK" khắc trên thân chiếc kẹp. Chiếc kẹp này là do chính tay Thượng Kha làm để tặng cho Thanh Kỷ, hai cặp chữ cái chính là tên của anh và cô.
Thượng Kha tiến về phía cô gái nhỏ đang ngồi.. như sợ cô giật mình rồi lại trốn anh, anh đi từng bước thật chậm. Khi anh sắp đến gần, nghe thấy tiếng bước chân Chu Thanh Kỷ ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt cô đỏ hoe, thấy bóng dáng quen thuộc, cô nhóc đứng bật dậy đang định chạy khỏi anh, nhưng còn chưa kịp chạy, cả dáng người nhỏ bé đã bị vòng tay của anh ôm chặt lại .
" Bé ngốc, đừng trốn anh nữa được không? anh thực khổ tâm lắm rồi." Thượng Kha ôm cô gái nhỏ trong ngực mình, nhẹ giọng than thở.
" Thanh Kỷ, nghe anh nói được không? Anh rất thích em, vô cùng thích em, nhưng em còn phải đi học. Anh cũng phải có sự nghiệp vững chắc, có như vậy anh mới có thể đứng sánh vai với em được. "
Nghe anh nói, cô gái nhỏ bật khóc lên, thấy cô khóc, Thượng Kha đưa tay lau nước mắt trên mặt cô gái nhỏ, anh nói tiếp :
" Ngoan đừng khóc nữa nha. Anh không cố ý làm em khóc, nhưng chuyến đi Anh Quốc lần này rất quan trọng. Anh không thể không đi cùng Tử Duệ." Thượng kha nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên trên chán nhỏ của cô. Anh dịu giọng :
" Chờ anh, chờ anh 5 năm thôi , có được không em? khi từ Anh quốc trở về với sự nghiệp thành công trong tay thì Thượng Kha anh sẽ đường đường chính chính mà đến Chu Gia hỏi cưới em."
Chu Thanh Kỷ tròn mắt nhìn Thượng Kha.
" Năm năm sau anh sẽ về hỏi cưới em sao?" cô hỏi anh với vẻ mặt đầy nét trẻ con, ngây thơ trong sáng.
Ừm.. anh hứa. Anh hứa rất nghiêm túc đó. Thanh Kỷ có đợi anh được không?
Được ! Cô gật đầu đồng ý với anh, rồi nói tiếp :
" Là anh hứa rồi nhé! Một lời đã định, bản tiểu thư nhất định nói được làm được. Đây chính là lời hẹn ước của chúng ta, nếu ai thất hứa trước thì sẽ bị phạt mãi không có nửa kia của mình. Anh có dám không?
Được, chỉ cần là em , anh đều hứa!
Chu Thanh Kỷ nở nụ cười đến mê người, Thượng Kha nhìn đến ngây người. Cô nhóc này, đúng là trẻ con mà, vừa mới khóc mà giờ lại cười rồi. Nhưng mà anh chính là thích điểm này của cô. Hai người quay vào trong sảnh. Tử Duệ và Thanh Vũ đã đứng chờ sẵn. Tử Duệ nói :
" Đã đến giờ đi rồi. Chúng ta mau đi thôi, mọi người trong nhà đã đến sân bay trước rồi."
Cả bốn người lên xe rời khỏi biệt thự đến sân bay.
Lúc này đồng hồ điểm 14h30 phút. Chuyến đi này có lẽ sẽ là điểm bắt đầu cho cả một tương lai của mỗi người.
Thanh xuân có bao nhiêu lâu chứ, lời ước hẹn 5 năm này sẽ là một thử thách rất lớn cho những người trẻ tuổi, họ có vượt qua được không thì còn là một câu hỏi chưa có phương thức giải đáp...