Khoảng một giờ sau, cuối cùng cũng tới nơi rồi. Chiếc xe dừng lại trước cổng ngôi biệt thự. Thượng Kha vội xuống xe thông báo với người hầu của Chu gia.
Bên trong nhà, trên tầng một, nơi ban công nhìn xuống cổng biệt thự, thấy chiếc xe sang trọng thì không khỏi giật mình, không lẽ nhà họ Lục tới rồi?
"Là anh đến dạm hỏi e thật sao ? không thể tin được anh vậy mà làm việc thật nhanh a!!"
Cô vội đi nhanh vào phòng để chuẩn bị, nếu người đến là Lục gia thật thì cô sẽ cố gắng để không làm mất thể diện của cha mẹ và nhà Họ Chu.
" Lão gia, phu nhân, người tới rồi, tới rồi!"
Hai vợ chồng Chu lão Gia từ phía sau biệt thự đi vào, thấy tiểu Thất vội vàng thở gấp chạy vào. Sau khi được Thượng kha chuyển lời, cậu vội chạy nhanh vào thông báo.
" Có chuyện gì mà vội vàng như vậy, còn ra phép tắc gì!"
Chu lão gia đi về sô pha ngồi xuống rồi nói, là ai đến vậy?
" Là người nhà họ Lục ạ, họ đến là để dạm hỏi tiểu thu Thanh Vũ cho Tử Duệ thiếu gia." Tiểu Thất trả lời.
"Chà..!! Tới cũng thật nhanh, tiểu tử kia chính là bảo bối của nhà họ Lục Minh quả nhiên không phải tin đồn hão, bất kể là chuyện gì, chỉ cần cậu thích đều có thể được đáp ứng vô điều kiện."
Được rồi, mau lên phòng gọi đại tiểu thư xuống, còn có nhị tiểu thư và thiếu gia nữa, kêu chúng mau chuẩn bị rồi xuống nha tiếp khách với ta.
"Chúng ta mau đi ra đó đón họ thôi."
Vâng, lão gia, Chu phu nhân và chị Hạ chùng Chú Châu cũng đi sau.
Cánh cổng được mở ra, bọn họ ngạc nhiên khi nhìn thấy sáu người ở Lục gia.
Hai người đứng đầu có lẽ là ông bà nội của Tử Duệ, chính Lục lão gia tử \- Lục Minh tử Hạo và Lục lão phu nhân \- Trịnh Thải Điềm. Phía sau là vợ chồng Lục Minh Tử Lăng và con tra Tử Duệ của họ. Sau cùng là Thượng kha, thư ký của Tử Duệ.
Chu lão gia lên tiếng chào hỏi Lục lão gia tử.
"Chào bác Lục, thật là vinh hạnh cho gia đình cháu vì được hai bác và và mọi người tới tận đây. Nếu tiếp đón có chỗ nào thất lễ, mong mọi người bỏ qua cho."
"Hầy....được rồi, được rồi, đừng có nói những lời khách sáu nữa, tất cả đều là vì hạnh phúc của hai đứa nhỏ, chúng ta mau vào trong thôi." Lục Minh Tử Hạo vừa nói vừa cười vui vẻ.
Mọi người cùng nhau đi vào , thượng kha cũng đi đỗ xe rồi xách quà mừng đi theo ở phía sau. Thấy vậy Tử Duệ dừng lại nói :
" Mọi người cứ vào trước, con đợi anh Thượng kha."
Thấy Thượng Kha đi tới, Tử Duệ lên tiếng : " Để em xách giúp anh!"
"Không cần đâu thiếu gia, tôi tự làm là được." Thượng Kha vội từ chối.
Tử Duệ nhìn Thượng Kha anh nói :
"Được rồi, Thượng kha ngoài công việc ở trong công ty ra. Ở nhà họ Lục, anh không phải người ngoài."
Nói xong, Tử Duệ cầm một nửa các túi quà mừng đi vào. Thượng kha cũng xách các túi quà còn lại đi theo cùng.
Vợ chồng Lục lão gia thầm quan sát ngôi biệt thự. Có lẽ nơi ấn tượng nhất chính là khu vườn thượng uyển kia, trải khắp cả khu vườn là một màu trắng muốt của hoa Hải Đường, hương thơm thật ngọt ngào thơm mát, cả không khí trong lành dễ chịu. Dù cho tâm trạng có buồn bực cỡ nào, chỉ cần bước chân vào khu vườn này, thì sẽ cảm thấy bình yên và thoải mái.
Mọi người đi vào bên trong sảnh lớn, cách bày biện và trang trí ở đây khác hẳn so với Lục gia. Trừ Tử Duệ ra, cả năm người đều ngạc nhiên, thật là giản dị a!
Ngoài bộ sô pha, kê ở gần cửa sổ nơi nhìn ra khu vườn, thì bên tường phía còn lại chỉ kê một dãy kệ lớn, dùng để đựng sách và đồ cổ của Chu lão gia. Tuy mộc mạc đơn giản, nhưng lại rất thoáng mát và tạo cho người tới một cảm giác rất yên bình.
Từ lúc vào, Tử Duệ luôn hướng mắt tìm khắp nơi trong biệt thự, mong nhìn thấy bóng dáng cô gái nhỏ.
Cô ấy có biết anh tới rồi không? Có biết anh mong chờ giây phút này lâu rồi không?... bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu.
Từ trên lầu có tiếng bước chân đi xuống, mọi người cùng nhìn lên, từ phía cầu thang là một cậu thiếu niên tầm 14 tuổi, và hai cô gái, một người nhìn còn rất trẻ con, khoảng 16 tuổi, cô gái đi sau cùng có vẻ thuần thục và trưởng thành hơn so với hai người còn lại. Lục phu nhân thầm quan sát họ rồi tự trong lòng đánh giá.
Tử Duệ nhìn lên, là Tiểu Vũ của anh đó, cứ thêm một lần nhìn thấy cô thì anh lại cảm thấy cô rất đặc biệt, lại càng đặc biệt hơn, thấy cô xinh đẹp, lại càng xinh đẹp hơn. Tối hôm qua cô sắc xảo, ủy mị, sáng hôm nay lại đơn thuần tinh khiết không một điểm khuyết.
Cả ba người họ đến trước mặt các trưởng bối lễ phép chào hỏi.
"Bác Lục, đây là ba đứa con của cháu."
"Thanh Vũ, Thanh Kỷ, Thanh Phong mau lại đây chào Lục lão gia gia."
Vợ chồng Lục lão gia không lên tiếng, chỉ thầm đánh giá cô gái đứng phía cuối cùng chính là con gái lớn nhất của Chu Phong Tác, dáng người cô vừa vặn, không ốm cũng không mập, làn da trắng hồng, khuôn mặt đầy đặn. Đôi mắt trong sáng, tinh anh làm cả người toát lên vẻ đơn thuần, lương thiện, khiến người ta vừa nhìn vào liền không thể ghét bỏ. Mà chỉ muốn yêu thương và bảo vệ cô.
Khi cô lên tiếng chào hỏi mọi người, khí chất thanh cao, điềm tĩnh, lại nhã nhặn, tuy đã là một thiếu nữ trưởng thành nhưng lại rất đáng yêu, khiến Lục phu nhân vốn là một người bản tính khó gần, không thích giao thiệp với người xa lạ, trong lòng đã dần có một chỗ đứng cho cô con dâu xinh đẹp này. Quả nhiên cô gái này từ nhỏ đã được quản giáo rất nghiêm.
Được rồi, đều là người nhà cả, không cần lễ nghĩa làm chi, bọn trẻ còn nhỏ, cháu đừng nghiêm khắc quá với chúng. Lục lão gia tử nhẹ giọng nhắc nhở.
Thấy ba đứa nhỏ vẫn đứng, Lục lão gia vội nói :
"Các con mau tới chỗ ba mẹ mình ngồi đi."
Cả ba chị em đến chỗ cha mẹ ngồi xuống, Chu Thanh Vũ và Chu Thanh Kỷ ngồi xuống ghế, đối diện với họ là Lục Mịn Tử Duệ và Thượng Kha.
"Hôm nay , gia đình chúng ta đến để dạm hỏi Thanh Vũ cho Tử Duệ. Chúng ta vì vội không kịp chuẩn bị nhiều quà mừng cho Thanh Vũ, đợi khi con bé với Tử Duệ đính hôn, chúng ta sẽ bù lại.."
"Thượng kha mau để quà mừng lên đây." Lục Lão gia nhắc nhở.
Thượng kha lúc này đang ngồi gần Tử Duệ, cả ánh mắt đang ở trên người cô nhóc Thanh Kỷ kia, Từ lúc trên lầu đi xuống, đôi mắt to tròn đen láy của cô không ngừng tò mò nhìn những người ở dưới, đến lúc bắt gặp ánh mắt của Thượng kha, cô nhóc đỏ mặt, vội quay đi chỗ khác, khi quay lại thấy anh vẫn đang nhìn mình, thì lập tức nổi điên, cô lườm anh một cái, làm biểu cảm mặt xấu với anh rồi không thèm để ý nữa. Thật là trẻ con a! Nhưng lại rất thú vị đối với anh.
Thượng kha, ông nội gọi anh mang quà mừng lên kìa.
Thượng kha giật mình, chết tiệt thế mà mình lại mất tập trung, anh đỏ mặt vội lấy lại bình tĩnh nói :
"Vâng ! thưa ông. " Nói xong anh mang tất cả túi xách lớn nhỏ để lên bàn rồi lại ngồi xuống.
Bên này, Chu Thanh Kỷ nhìn thấy biểu cảm của anh thì phụt cười, thật là mất mặt nha..a hihi..cô nhóc bụm miệng cười sảng khoái.
"Dám nhìn bổn cô nương sao, trời phạt rồi đó thấy chưa ?"
Trên bàn là hơn 10 túi xách lớn nhỏ bên trong chứa mỗi hộp đều đóng gói cẩn thận. Lục lã phu nhân nhìn Thanh Vũ rồi nói :
"Đây chỉ là chút tâm ý của chúng ta cho Thanh vũ. Hi vọng con sẽ thích."
"Đây mà còn là ít sao ? Chỉ mới dạm hỏi thôi a, chứ mà kết hôn thì không biết thế nào?" Chu Thanh Vũ nghĩ thầm, mình đây có phải là ôm được cái đùi lớn nhất thế giới rồi không?
Cô nhìn qua phía Lục Minh Tử Duệ , ánh mắt tán thầm tán thưởng,"Thật không hổ danh là tổng tài bá đạo a?"
Dường như cũng hiểu được ánh mắt của cô, anh hất khuôn mặt điển trai cao ngạo.
"...Lục Thiếu phu nhân quá khen rồi.."
Hai người cùng cười, khuôn mặt đầy rạng rỡ như ánh nắng ngoài trời trong xanh kia...