Trọng Sinh Để Quên Anh

Chương 23: Bỏ chạy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau.....

Theo thường kệ, cô thức dậy lúc 5 giờ 30 phút. Bỗng dưng cô cảm thấy cả người mát lạnh, đã thế còn có cánh tay ai đó đặt ở trên ngực cô.

Vội vã mở mắt ra, đập vào mắt cô là khuôn mắt đẹp trai đến mức đáng đánh đòn của anh. Anh cũng không mặc gì, để lộ ra lồng ngực rắn chắc không chút mỡ thừa nào.

Hơi hoảng sợ, cô nghĩ đến mình bị anh bắt về đây rồi abcxyz.

- Lão thiên thật không có mắt mà.

Cố nhịn xuống cảm giác muốn đánh vào khuôn mặt đẹp trai của anh, cô vùng dậy chuẩn bị bỏ của chạy lấy người thì một dòng chất lỏng chảy ra từ vùng kín của vô làm cô hết sức xấu hổ.

- Tên chết bầm......

Cô rủa thầm trong lòng, chân cô mềm nhũn thiếu chút nữa ngã sấp mặt xuống sàn. Mắng anh thêm n lần nữa, cô gắng gượng bước vào phòng tắm vệ sinh thân thể.

Nhìn vào trong gương cô thấy cả người toàn là vết xanh tím, chứng tỏ một đêm hai người "chiến đấu" kịch liệt. Oành một phát, mặt cô đỏ lựng cả lên, cô không nhớ hôm qua anh và cô đã làm bao nhiêu lần nữa. Chỉ biết là mấy lần cô tỉnh lại vẫn thấy anh đang ra sức cày cấy trong cơ thể cô.

- Tên cầm thú.....Mong sau này anh không dậy nổi, thận hư aaaaaa......

Cô nguyền rủa anh.

( Hậu trường:

Mỗ nam chính:

- Thế sau anh phục vụ em bằng gì a?

- Anh cút đi.

Mỗ nữ chính vừa đi vừa xoa eo, tên chết tiệt kia tối qua ép buộc cô cả buổi tối, hại cô đi vẫn còn bủn rủn đây.

- Anh phải chứng minh cho em thấy ông xã em rất dũng mãnh a.

Nói rồi sói già nhà chúng ta vác tiểu bạch thỏ trên vai đi về phòng.

- Tên khốn, bà đây nguyền rủa mi bị liệt dương aaaaaa.

Từ xa vọng lại tiếng hét của tiểu bạch thỏ rồi im bặt.

T/g:

- Lại thế rồi, lúc nào hai người này cũng chửi nhau về chuyện giường chiếu là sao???)

Quay lại với mỗ nữ chính nhà chúng ta bi tráng chửi mắng mỗ nam chính nào đó cẩu huyết lâm đầu. Rón rén bước ra khỏi nhà tắm, cô cầm lấy quần áo hôm qua rồi mặc vào.

Xác định anh vẫn còn ngủ, vèo một tiếng, mỗ nữ chính nhà chúng ta phóng ra khỏi phòng như tên lửa, thoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu để lại mỗ nam chính đang đắm chìm trong mộng đẹp.

Về đến nhà, cô suy tính kĩ càng, nếu anh đã sống lại làm sao mà lại bám lấy cô, không phải là cô chết đi mới nhận ra yêu cô chứ. Nếu như thế thật cẩu huyết a, nhưng cô bây giờ đang cố gắng quên anh cơ mà.

Đang suy nghĩ, bỗng dưng cô thấy tiếng chuông cửa vang lên. Ra mở cửa thì cô thấy Jack đang đứng ở đó với bộ mặt lo lắng. Nhìn đến Jack cô lại tức giận.

Đúng là đồ có sắc quên bạn a, hôm qua cô bị anh bắt đi mà không ra ngăn cản, bây giờ lại ló mặt ra đây.

Thấy mặt cô hầm hầm, Jack cũng ý thức được lỗi lầm của mình. Tiến lên dỗ dành cô, Jack nói:

- Nguyệt Nhi à, tha lỗi cho anh đi mà.

- Hứ...

Cô quay mặt đi phụng phịu. Tại Jack mà cô thất thân aaaaaaaaaaa.

- Nguyệt Nhi à, em tha lỗi cho anh đi, anh sẽ cho em một vé đi bãi biển sao.

( bãi biển sao trên đảo Vaadhoo, Mandives)



Ngoài vẽ tranh ra, Jack biết sở thích của cô là đi du lịch. Cô cũng đã nhắc đến với Jack là cô muốn đến đó nhưng không có thời gian.

Nghe thấy Jack nói như thế, mắt cô sáng lên. Đằng nào cô cũng muốn trốn tránh anh. Chi bằng đi chơi một chuyến mà không mất tiền của mình rất đáng a.

- Thôi được rồi, em tha cho anh lần này, nhưng anh phải đặt vé luôn hôm nay cho em.

- Đây rồi em gái ạ.

Jack nói rồi chìa tấm vé máy bay ra. Jack cũng biết là thể nào cô cũng giận cho nên đã chuẩn bị sẵn rồi. 2 giờ nữa là máy bay cất cánh. Cô vội vàng thu dọn quần áo vào vali chuẩn bị cho chuyến du lịch.

Còn ở một nơi nào đó, nam chính đại nhân của chúng ta bây giờ mới dậy. Quờ quạng xunh quanh thấy cả giường trống vắng thì anh hơi mất mát.

Biết là cô sẽ đi nhưng anh vẫn không nhịn được hi vọng cô sẽ ở đây cùng anh. Anh cũng biết cô cần thời gian nên anh sẽ cho cô.

Đến lúc anh mở máy tính ra quan sát thì thấy coi về nhà, một lúc sau, Jack đến gõ cửa. Anh cũng thấy cảnh hai người đối thoại với nha. Thầm mắng chết tiệt, anh thấy cô đã kéo vali đi ra khỏi nhà từ 10 phút trước rồi.

Vội vàng phóng xe ra sân bay anh lẩm bẩm:

- Đã cho em thời gian nhưng em lại không muốn. Lần này em đừng trách tôi vô tình.

Ở sân bay

Đang kéo vali chuẩn bị lên chuyến bay thì cô nghe thấy tiếng của amh.

- Nguyệt Nhi, em đứng lại cho anh.

Cô tưởng mình gặp ảo giác nhưng giọng nói đó lặp lại một lần nữa thì cô quay ra chỗ phát ra tiếng nói.

Thấy anh đứng cách cô khoảng 10 m xung quanh người tỏa ra khí lạnh thì coi rùng mình vội vàng chạy đi.

Còn anh thấy cô đã nhìn thấy mình nhưng lại chạy đi thì hết sức tức giận. Đã nhìn thấy anh lại còn mơ tưởng muốn đi, lần này anh phải giáo huấn cô thật nặng mới được.

Đang chạy, tự dưng cô bị kéo vào lồng ngực rắn chắc tản ra mùi nguy hiểm, cô còn nghe anh nói vào tai mình:

- Nguyệt Nhi à, em giỏi lắm.

Nghe giọng nói anh dịu dàng nhưng cô lại cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần mình.