Hôm nay, Hứa Giai Kì đến Lục thị rất sớm vì lí do đơn giản là cô không ngủ được.
Thức dậy rồi đi loanh quanh luẩn cuẩn ở bên ngoài ăn sáng sau đó liền bắt xe tới công ty.
Giờ này hầu như mọi người đều chưa đến nên cô cứ vừa đi vừa ngắm đủ thứ dù gì cũng đâu có ai thấy có gì phải ngại đâu cơ chứ !
Khi đến được phòng làm việc, Hứa Giai Kì vừa mở cửa ra một mùi khó chịu liền bay vào mũi cô .
Là mùi của thuốc lá !
Hứa Giai Kì khó chịu nhăn mày, thấy Lục Hạo Thiên đang đứng chỗ cửa kính hút thuốc.
Lục Hạo Thiên cũng vì nghe thấy tiếng động mà quay đầu lại, vừa thấy cô liền vứt điếu thuốc trên tay xuống sàn, lấy chân giẫm lên điếu thuốc đó.
Nhanh chân tiến lại chỗ Hứa Giai Kì
–" Lục Hạo Thiên, anh hút thuốc ? " Thấy anh bước đến gần mình, Hứa Giai Kì tự động lui lại vài bước, cô không hề thích mùi thuốc là chút nào.
Chỉ cần gửi thấy mùi thuốc thôi trong người cô liền cảm thấy khó chịu.
–" Anh ..
chỉ là hơi khó chịu một chút nên mới hút..
Anh cũng mới châm lửa thôi ! Nếu em không thích anh liền bỏ ! " Lục Hạo Thiên vội vàng nói
Từ rất lâu Lục Hạo Thiên đã có thói quen như vậy, cứ mỗi lần căng thẳng hay mệt mỏi liền lôi một điếu thuốc ra rồi châm lửa.
Thỉnh thoảng Lục Hạo Thiên cũng sẽ hút thuốc vào sáng sớm.
Vốn dĩ anh cũng không nghĩ đến việc Hứa Giai Kì sẽ đến sớm như vậy.
Những gì Hứa Giai Kì không thích từ giờ anh cũng sẽ không động đến nữa.
Anh không muốn cô ghét bỏ anh, xa lánh anh.
–" Hút thuốc có hại cho sức khoẻ bộ anh không biết điều này hay sao ? Từ giờ em mà còn thấy anh hút thêm một điếu thuốc nào nữa thôi thì em sẽ không tha cho anh đâu ! Giờ thì đi xúc miệng mau lên ! "
–" Được ! Anh đi ngay ! " Lục Hạo Thiên nói xong liền đi vào trong phòng nghỉ.
Hứa Giai Kì ở ngoài thấy bộ dạng vội vàng của anh liền nở nụ cười.
Lục Hạo Thiên vậy mà lại có thể vâng lời như thế này.
Cô mà đem chuyện này ra thì không biết có ai tin không đây nữa !
Hứa Giai Kì tiến vào bàn làm việc của mình, máy tính lên.
Chưa kịp làm gì tiếng chuông điện thoại lại reo lên, giờ này vẫn còn sớm không biết ai gọi cho cô nữa .
Hứa Giai Kì mở túi sách lấy điện thoại ra, số điện thoại này không nằm trong danh bạ của cô.
Hứa Giai Kì tất nhiên sẽ không nhận cuộc gọi này.
Cô đơn giản chỉ nghĩ người ta gọi nhầm số.
Nhưng người kia có vẻ rất kiên trì, vẫn cứ liên tục gọi cho cô.
Hứa Giai Kì bực mình cầm điện thoại lên nhấn nút nghe
–" Xin hỏi người đầu dây bên kia là ai vậy ? " Hứa Giai Kì giữ cho giọng nói của mình bình thường nhất có thể, bình tĩnh lên tiếng
–" Giai Kì đúng thật là em rồi ! " Người kia vui vẻ nói
Mà Hứa Giai Kì vừa nghe thấy giọng nói kia liền lặng lẽ chửa thề một tiếng, dứt khoát tắt máy.
Tên Ngô Khải Phong chết tiệt kia gọi cho cô ! Không hiểu sao hắn có thể điều tra ra số điện thoại hiện tại của cô nữa không biết.
Hôm nay cô sẽ đổi sim còn lâu mới sử dụng cái này tiếp.
Nhất thiết thì mua luôn cái điện thoại mới.
Sau đó là hàng loạt cuộc gọi đến từ tên tra nam Ngô Khải Phong.
Hứa Giai Kì lặng lẽ rút sim điện thoại ra, bẻ gãy.
Nhân lúc Lục Hạo Thiên vẫn chưa đi ra ngoài liền thẳng tay vứt điện thoại xuống sàn.
Chiếc điện thoại trong nháy mắt liền nát tanh bành.
Mảnh vụn vương vãi.
Rảnh quá không có việc gì làm nên gọi điện phá rối cô có đúng không ? Lần này thì hết gọi !
Ngô Khải Phong hiện giờ vẫn đang ở biệt thự Ngô gia.
Sau khi điều động một nguồn nhân lực hắn mới có thể biết được số của cô.
Cứ nghĩ Hứa Giai Kì sẽ rất vui vẻ khi thấy hắn gọi tới nhưng không ngờ vừa nói được một câu cô liền tắt máy.
Gọi lại cũng không thèm nghe sau đó liền mất liên lạc nhưng trong thâm tâm hắn vẫn luôn trấn định bản thân.
Không phải là do Hứa Giai Kì ghét hắn mà cô là đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt mà thôi !
Lúc này Lục Hạo Thiên cũng từ trong phòng nghỉ bước ra, trên người là một bộ âu phục khác.
Vì anh sợ mùi thuốc sẽ ám lên trên người nên cũng đã đi tắm sơ qua, thay luôn một bộ đồ mới.
Khi bước ra thì thấy chiếc điện thoại của cô đang yên vị trên mặt sàn lạnh lẽo.
Không lẽ việc anh hút thuốc khiến cô tức giận nên mới ...!
–" Giai Kì, từ giờ anh sẽ bỏ thuốc.
Anh sẽ không đụng đến chúng nữa ! Em đừng có tức giận được không ? " Lục Hạo Thiên chạy lại nắm tay cô
–" Em đâu có giận anh ! Em rất ổn, không sao hết ! " Hứa Giai Kì nhìn anh có chút bất ngờ.
Cô giận anh khi nào ? Lục Hạo Thiên đang nghĩ gì vậy không biết nữa ?! Bình thường thông minh kiệt xuất vậy mà sao hôm nay cô càm thấy anh có chút gì đó ...!không giống thường ngày ! Không giống một chút xíu nào hết !
Trong tầm mắt, Hứa Giai Kì nhìn thấy chiếc điện thoại đáng thương của mình liền hiểu ra vấn đề.
Cô cũng chỉ là ném một chiếc điện thoại đi thôi mà ! Lục Hạo Thiên cũng đâu phải suy nghĩ quá nhiều đâu cớ chứ !
–" Cái ...!cái điện thoại kia là do...!do nó cứ bị đơ đơ lag lag nên em...!em mới đập nó thôi ! Chứ không phải là do em giận anh cho nên em đập nó đâu ! " Hứa Giai Kì chỉ vào chiếc điện thoại rồi nói, tiện thể viện thêm một lí do
–" Thật không ? "
–" Thật ! "