Khi Hứa Giai Kì thức dậy thì trời cũng đã tối, cô mắt nhắm mắt mở lăn qua lăn lại trên giường, không ngờ lại đụng trúng một bức tường thịt.
Hứa Giai Kì lúc này mới mở hắn mắt ra, thấy Lục Hạo Thiên đang ngồi dựa đầu của mình vào chiếc giường lớn, hai mắt nhắm nghiền lại, hơi thở đều đặn, có vẻ như đã ngủ rồi.
Hứa Giai Kì nhìn Lục Hạo Thiên rồi thầm than trong lòng, hoá ra kể cả lúc ngủ anh cũng có sức hút đến vậy ! Đẹp trai quá đi !
Hứa Giai Kì ngồi dậy, xích đến chỗ của Lục Hạo Thiên, đưa bàn tay của mình lên nghịch ngợm.
Đầu tay vừa chạm vào mặt của anh cô đã cảm thấy thích thú.
Ấn ấn vài cái rồi di chuyển sang bên khác.
Lục Hạo Thiên vẫn ngủ say không có động tĩnh gì.
Hứa Giai Kì ngày càng làm loạn, đứa cả hai tay lên đùa nghịch trên mặt Lục Hạo Thiên.
Hứa Giai Kì chơi mãi không chán, nhưng cuộc nào mà không có lúc tàn chứ ! Cô vừa chơi được một lúc, Lục Hạo Thiên đã đưa tay lên giữ chặt hai tay cô lại rồi ôm chọn cô vào lòng.
–" Đừng nghịch nữa ! " Lục Hạo Thiên nói nhỏ vài tai cô, hai mắt vẫn chưa chịu mở ra
Hứa Giai Kì chu môi bất mãn nhìn hai tay mình bị khoá chặt lại, cố tình giãy dụa nhưng vẫn không thể lấy tay mình ra.
–" Lục Hạo Thiên, tay em đau ! " Cách này không được thì dùng cách khác.
Hứa Giai Kì nũng nịu nói.
Cô không tin cô dùng chiêu này rồi mà Lục Hạo Thiên vẫn không chịu bỏ tay cô ra
Lục Hạo Thiên thả lỏng tay ra một chút, tay còn lại đặt lên đầu cô xoa xoa vài cái.
Hứa Giai Kì nhân lúc này cũng đã tìm lại tự do cho đôi tay xinh đẹp của mình.
Cô cười cười sau đó lại đưa tay lên tính phá anh tiếp.
Khi bàn tay của cô sắp chạm đến mặt của Lục Hạo Thiên thì đôi mắt của anh chợt mở ra.
Nhìn chằm chằm vào bàn tay đang ở trên không trung kia
–" Em lại định làm gì ? " Lục Hạo Thiên nhướng mày nhìn cô hỏi
–" Em ...!em có định làm gì đâu ! Không có gì hết ! " Hứa Giai Kì gượng cười nói, bàn tay nhanh chóng được cô mang ra đằng sau giấu đi
–" Có thật là không có gì không ? Huh ? " Lục Hạo Thiên đưa mặt tiến sát mặt cô rồi nói
–" Không có gì thật mà ! " Hứa Giai Kì đáp
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Hứa Giai Kì thầm cảm ơn người kia một cái rồi dáo dác nhìn xung quanh tìm chiếc điện thoại thân yêu của mình.
Tiếng chuông kêu khá nhỏ chắc là ở bên ngoài.
Hứa Giai Kì nhảy ra khỏi giường rồi chạy ra ngoài phòng làm việc, thấy điện thoại đang phát sáng nằm trên bàn, cô nhanh chóng đi đến.
Người gọi cho cô là Đông Nhi !
\[ Giai Kì bà đang ở đâu vậy ? Bà biết tui gọi cho bà bao nhiêu cuộc điện thoại, nhắn cho bà cả trăm tin nhắn mà bà còn không thèm đọc.
Đã nói tối nay mời tui đi ăn rồi cơ mà ! Sao giờ vẫn không thấy bóng dáng bà đâu ? "
Hứa Giai Kì vừa nghe máy, Đông Nhi đã nói lia lịa
–" À ...!thì tui để máy ở chế độ im lặng.
Ở Lục thị quy định khắt khe lắm, không cho sử đụng điện thoại trong giờ làm việc.
Với lại hiện giờ tui ...!đang tăng ca ! Cũng sắp xong việc rồi hay bà đến Lục thị đón tui đi ! " Với kinh nghiệm là một đứa bạn thân, cô đã rất xuất sắc khi bịa ra được một lí do " chính đáng " để dỗ ngọt người kia
\[ Vậy được rồi ! Mười phút nữa tui đến.
Tiểu bảo bối à nhớ phải chiêu đãi bổn cô nương bằng một bữa ăn hậu hĩnh đó.
Không là ta sẽ không tha thứ đâu ! \] Đông Nhi tinh nghịch nói
–" Tiểu bảo bối này sẽ ghi nhớ những lời nói vừa rồi ! "
Hứa Giai Kì nói xong liền tạm biệt Đông Nhi rồi cúp máy.
Cất vài đồ dùng của mình vào lại túi sách, ngồi đợi Đông Nhi tới đón
–" Em muốn đi đâu ? " Lục Hạo Thiên từ đằng sau, phả hơi nóng vào tai cô rồi nói
–" Chút nữa em đi ăn với bạn ! " Hứa Giai Kì ngửa cổ ra sau nói
–" Nam hay nữ ? "
–" Nữ ! "
–" Khi nào về nhà nhớ phải báo lại cho anh !" Lục Hạo Thiên nhéo mặt cô một cái
–" Tuân lệnh ! " Hứa Giai Kì tươi cười nói
Lục Hạo Thiên nhìn cô, không nhịn được cúi xuống hôn lên môi cô một cái.
Hứa Giai Kì bị tập kích bất ngờ, đôi mắt to tròn nhìn gương mặt đẹp trai phóng đại trước mặt mình.