Sau một hồi trò chuyện với nhau, Lục Hạo Thiên đưa ra gợi ý : anh muốn cả hai bên gia đình gặp mặt nhau để nói chuyện.
Anh đã cố gắng thuyết phục cô để cô đồng ý với anh.
Anh nói :" Trước sau gì thì cũng phải để ba mẹ anh và ba mẹ em gặp mặt nhau nói chuyện.
Còn mẹ anh với mẹ em nữa ! Hai người họ là bạn thân với nhau mà đã lâu lắm rồi họ chưa có cơ hội gặp mặt hàn huyên với nhau.
Chi bằng tối nay anh và em cùng đưa ba mẹ tới nhà hàng X.
Họ vừa có thể tâm sự lại với nhau vừa có thể bàn chuyện của chũng ta.
"
Sau một lúc cô cuối cùng cũng đồng ý với anh.
Đây chính là lần đầu tiên cô thấy anh nói nhiều đến quá mức luôn.
Nói nhiều đến mức thiết chút nữa là cô chìm luôn vào giấc ngủ.
Mà sau khi cúp điệm thoại cô bắt đầu hối hận rồi ! Từ gặp mặt bạn trai giờ thành hai bên gia đình gặp nhau nói chuyện luôn rồi.
Cô tự dưng có cảm giác mình bị lừa mất rồi .
Liệu sau buổi gặp mặt tối nay mẹ cô có cho cô về nhà hay gửi luôn cô sang nhà Lục Hạo Thiên không đây nữa ? Mẹ cô và Lục phu nhân là bạn thân với nhau nên chuyện sau khi xác thực cô là bạn gái của Lục Hạo Thiên thì có đến tầm 70 đến 80% là cô bị bỏ lại cho Lục Hạo Thiên luôn mất .
Nhưng mà việc quan trọng bây giờ là nên ăn nói thế nào với ba mẹ đây ! Không lẽ giờ chạy sang bảo là cả nhà mình hôm nay đến nhà hàng X một chuyến để gặp ba mẹ của anh Hạo Thiên nói chuyện ?!
Cô cứ cảm thấy nó sao sao ấy ! Cái não này hôm nay nó không chịu hoạt động cho mới khổ chứ ! Cô nhớ hồi trước cô học giỏi văn lắm cơ mà ! Lúc đây viết văn chữ cứ tuôn ra ào ào cơ mà ! Vậy sao trong lúc này đây cô không thể nghĩ ra được bất cứ chữ nào để nói cho nó thích hợp là sao chứ ???
Aaaaaa ! đau đầu ! Thật sự đâu đầu ! Cô không thèm nghĩ nữa ! Bây giờ đi ngủ đã.
Lúc nào dậy nghĩ tiếp .
Nếu nó vẫn không ra thì thôi
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Lúc này tại biệt thự chính của Lục gia..
Lục Hạo Thiên ngồi trên giường, vừa nhìn cái điện thoại vừa cưởi tủm tỉm.
Chỉ đợi cô đồng ý với ý kiến của anh thôi là anh đã đi đến rất gần đích đến rồi.
Anh muốn nhân cơ hội này để nhanh chóng rước cô về nhà.
Anh muốn cô nhanh chóng trở thành vợ của anh, trở thành Lục thiếu phu nhân.
Như vậy sẽ không có bất cứ tên nào dám dòm ngó đến cô nữa.
Anh muốn cho cả thế giới này biết Hứa Giai Kì là của anh, của một mình anh mà thôi ! Sẽ không có bất kì một ai có thể chạm tới cô được cả .
Anh đã chờ đợi ngày này rất lâu.
Còn nhớ lúc trước, khi anh gặp lại cô năm cô mới có 20 tuổi.
Cô mặc lên người một váy ngắn mà xanh nhạt, nụ cười luôn hiện trên môi của cô.
Cô đứng trước một vườn hoa vô cùng xinh đẹp nhưng lúc đó trong mắt anh không có bất cứ thứ gì ngoài cô.
Trong mắt anh cô chính là một thiên sứ vô cùng xinh đẹp, cả người phát ra ánh hào quang vô cùng chói lóa.
Mọi thứ xung quanh cô đều bị ánh hào quang đó che mờ đi hết .
Lúc đó trái tim anh bắt đầu loạn nhịp.
Anh muốn được gần gũi với cô, muốn được tiếp xúc với cô nhiều hơn, muốn được nói chuyện với cô, muốn được thấy nụ cười tươi sáng trên môi của cô.
Giờ nghĩ lại anh cũng không hiểu ngày đó mình đã làm những điều ngu ngốc gì mà khiến cô ngày càng bài xích với anh.
Lúc đó anh cũng buồn lắm chứ mà đâu có thể làm gì ngoài vùi đầu vào công việc với lại uống rượu .
Anh biết rõ cô thích cái gì cũng như không thích cái gì.
Anh có thể chiều theo ý của cô.
Hứa Giai Kì muốn anh làm gì anh cũng có thể làm.
Anh hiểu rõ cô hơn cả chính bản thân mình.
Anh có thể hi sinh tất cả cho cô .
Từ khi Hứa Giai Kì nói câu yêu anh, anh đã trao tất cả cho cô .
Sau này dù có phải hi sinh cả tính mạng anh cũng phải bảo vệ cho Hứa Giai Kì !
Bảo vệ cho người con gái mà anh yêu !