Hứa Giai Kì tìm một hồi cuối cùng cũng tìm thấy hộp y tế, bên trong cũng có kha khá thuốc nhưng mà ...!ừm ..cô lại không biết chúng là thuốc gì.
Ở đây cũng không có ghi chú nên cô cũng không thể đánh liều đưa mấy loại thuốc này cho Lục Hạo Thiên được .
Hứa Giai Kì quay lại phòng nghỉ, lấy khăn trên trán Lục Hạo Thiên xuống, cảm giác nong nóng từ chiếc khăn chuyền tới khiến cô phải nhíu mày.
Cô vùa mới đi không được bao lâu chiếc khăn này đã nóng như vậy rồi.
Lúc này cô có chút hối hận.
Rõ ràng lúc đó cô thấy anh có điểm khác với thường ngày vậy mà cô lại bỏ đi chơi với Đông Nhi.
Nếu lúc đó cô ở lại thì có lễ anh đã không đến mức nằm khó chịu ở một chỗ thế này rồi .
Hứa Giai Kì cầm khăn vào trong phòng vệ sinh dấp lại ít nước lạnh rồi ra đặt lại trên trán anh.
Lúc này cô mới để ý chiếc áo sơ mi trắng của anh đã ướt nhẹp như vừa bị dội nước vào.
Hứa Giai Kì không nghĩ nhiều trực tiếp cởi áo của anh ra.
Cô sợ để như vậy anh sẽ cảm thấy khó chịu thôi chứ không có ý gì đâu à nha ! Mà công nhận thân hình của anh phải thuộc vào dạng cực phẩm của cực phẩm, đẹp đến hoàn mỹ !
Hứa Giai Kì đứng đó đơ một hồi lâu, đôi mắt dán chặt lên người của Lục Hạo Thiên.
Mât khá nhiều thời gian để cô có thể tỉnh táo trở lại.
Hứa Giai Kì vội chạy ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Cô không ngờ mình lại thất thần nhìn Lục Hạo Thiên như vậy.
Nếu để người nào đó biết được thì không biết cô dấu mặt đi đâu cho đỡ nhục đây nữa !
Đi đi đi lại trong phòng vài vòng, cô bắt đầu chú ý tới đống văn kiện trên bàn làm việc của anh.
Hứa Giai Kì ngồi vào vị trí của anh, cầm một tập tài liệu lên xem thử.
Những thứ trong này cô có khả năng sẽ làm được ! Hiện tại Lục Hạo Thiên đang bị bệnh nằm trong kia, xem như cô giúp anh giải quyết một chút.
Như vậy khi anh tỉnh lại sẽ không cần lo lắng về mấy cái chuyện văn kiện vớ vẩn này nữa .
Hứa Giai Kì bật máy tính lên, tưởng rằng máy của anh sẽ không có mật khẩu ai ngờ đâu không có mật khẩu còn lâu mới vào được .
Không biết suy nghĩ thế nào cô lại điềm ngày tháng năm sinh của mình vào.
Vốn không nghĩ anh sẽ không để mật khẩu như vậy nên điền thử vào coi sao ngờ nốt chấm trên mấy tính xoay xoay vài lần liền mở ra .
Sau đó cô vừa sử lí đống văn kiện, vừa chăm cho Lục Hạo Thiên.
Lâu lắm rồi cô không cảm thấy mệt nhọc như vậy.
Chỗ văn kiện có trên bàn cô làm từ chiều đến sáu giờ tối cũng mới xong được có nửa non.
Lúc này cô cũng không còn sức lực để làm tiếp nữa.
Thật sự rất mệt mỏi ! Lục Hạo Thiên chắc phải có sức chịu đựng trâu bò lắm nên ngày nào cũng có thể giả quyết cái đống văn kiện khổng lồ này .
_" Mỏi hết cả người rồi ! " Hứa Giai Kì rời đứng dậy vươn vai một cái.
Cầm lấy điện thoại nhắn với Hứa Gia Lâm một câu :
" Anh hai, tối nay em không về đâu ! Anh cứ ăn đi nha không cần đợi em.
"
" Em ở cùng Lục Hạo Thiên ? " Hứa Gia Lâm rất nhanh đáp trả
" Vâng ! Anh ấy bị bệnh rồi.
Hôm nay em ở lại chăm sóc cho anh ấy.
"
" Cậu ta uống thuốc chưa ? "
" Chưa nữa ! Anh ấy ngủ từ chiều đến giờ còn chưa tỉnh dậy.
" Hứa Giai Kì mặt buồn thiu gõ mấy chữ gửi cho Hứa Gia Lâm.
Kèm theo tin nhắn chính là mấy icon mặt buồn
" Em đang ở đâu ? Để anh gọi Kì Thiên Ngạn tới.
" Hứa Gia Lâm rất nhanh đã đáp trả
" Kì Thiên Ngạn là ai ? Anh ta tới thì giúp được gì ? " Hứa Gia Kì mặt ngu ngu ngơ ngơ nhắn tin hỏi.
Nghe cái tên này có chút quen quen mà cô không có nhớ ra người này
" Cậu ta là bác sĩ ! bạn của bọn anh ! "
" Vậy thì tốt quá ! Bọn em đang ở công ty.
Anh kêu anh ta đến nhanh nhanh giùm em nha ! " Hứa Giai Kì nhắn xong tin này cũng tắt máy luôn .
Cô đi vào trong phòng nghỉ, tiến tới gần Lục Hạo Thiên.
Đưa tay lên trán anh đo nhiệt độ.
Trán anh vẫn rất nóng, so với lúc cô đi chơi về thì bây giờ có đỡ hơn chút ít .
Một lúc sau, Kì Thiên Ngạn có mặt ở trong phòng của Lục Hạo Thiên.
Sau vài bước kiểm tra, hắn ta rút kim tiêm cùng một bình thuốc ra.
Hứa Giai Kì nhìn mũi kim tiêm vừa dài vừa nhọn kia, người hơi run run.
Sau khi Kì Thiên Ngạn rít thuốc vào hết kim tiêm liền bom một ít thuốc ra bên ngoài.
Nước thuốc bắn ra thành một đường cong tuyệt đẹp.
Trên kim tiên vẫn lưu lại chút nước thuốc, ánh sáng chiếu vào làm cho mũi kim trở nên sáng loáng hơn, cô còn có cảm giác nó còn nhọn hơn nhữa !
Kì Thiên Ngạn dùng bông gòn xoa xoa vào tay Lục Hạo Thiên, đứa kim tiêm tới gần Lục Hạo Thiên, lúc chuẩn bị cắm mũi tiêm vào thì ....
_" Khoan đã ! Tiêm như vậy anh ấy sẽ bị đau.
Không tiêm có được không ? "
Kì Thiên Ngạn để tay giữa không trung, quay lại nhìn cô một hồi, cuối cùng không nhịn được nữa liền bật cười.
Trong lòng thầm nghĩ " cô bạn gái này thật dễ thương ! "
_" Anh ..
anh cười cái gì ? "
_" Không có gì ! Chỉ là không ngờ cô lại nói như vậy thôi ! "
_ " Tôi nói này, nếu mà không tiêm thì chỉ còn cách để cậu ta tự tỉnh lại rồi uống thuốc hạ sốt thôi.
Nhưng như vậy sẽ mất nhiều thời gian đó.
Nhưng mà nếu tiêm vào cậu ta có thể tỉnh dậy sớm hơn và cũng có thể giảm được chút nhiệt độ.
Với lại vốn cậu ta cũng không có sợ đau, cô không cần phải lo.
" Nói xong, Kì Thiên Ngạn liền tiêm cho Lục Hạo Thiên.
Khi rút kim ra, vài giọt máu cũng đi ra theo .
_" Tôi xong việc rồi đó.
Đợi câu ta tỉnh dậy thì cho cậu ta ăn rồi uống thuốc.
Giờ tôi đi đây ! " Kì Thiên Ngạn thu dọn đồ của mình vào trong túi sau đó liền rời đi ....