\_" Lại cúi đầu vào công việc rồi ! Mình ngồi đây còn có ý nghĩa gì nữa chứ ? " Hứa Giai Kì ngồi nhìn Lục Hạo Thiên rồi lẩm bẩm một mình
Ting ..
ting ..
ting
Đang lúc chán nản thì điện thoại của cô reo lên, là Đông Nhi nhắn tin cho cô.
Vậy là lại có người ngồi giết thời gian cùng hi hi
" Giai Kì, mấy ngày không liên lạc giờ cậu sao rồi ? "
" Dạo gần đây mình bận nhiều việc lắm ! "
" Mấy việc ở công ty ba giao hết lại cho mình rồi.
Cái thằng Đông Lăng kia nó cứ ở lì trong viện không chịu ra nên có bao nhiều việc thì nó đổ hết lên đầu mình "
" Bây giờ mới được nghỉ ngơi tí nè ! Bọn mình đi đâu đó chơi đi ! "
Hứa Giai Kì đọc xong tin nhắn không khỏi ngán ngẩm.
Tưởng có chuyện gì ai ngờ trình bày cả một buổi hóa ra là muốn đi chơi.
Có thế thôi mà cũng phải dài dòng như vậy
...!nhưng mà đi chơi cũng là một ý kiến hay đấy chứ.
Cô đỡ phải ngồi không mãi như thế này
" Nhưng mà hiện giờ mình đang ở công ty.
Cậu tới đón mình đi ! " Hứa Giai Kì nhắn lại cho Đông Nhi
" Biết ngay là cậu sẽ không từ chối mình mà ! Cậu không cần phải lo ! Mình đang ở dưới đại sảnh công ty câu rồi ! Mau xuống đi !" Đông Nhi vui vẻ nhắn lại cho cô
" OKe ! Đợi mình xíu ! " Hứa Giai Kì gõ lên bàn phím mấy cái rồi gửi tin nhắn đến cho Đông Nhi rồi tắt điện thoại
\_" Hạo Thiên ! Em đi ra ngoài chút nha ! "
–" Ừm ! Nhớ quay lại sớm.
" Lục Hạo Thiên nhàn nhạt đáp lại
Hứa Giai Kì gật gật đầu rồi từ từ bước ra ngoài.
Trước khi đi còn đứng ở cửa nhìn lại Lục Hạo Thiên.
Không hiểu sao nhưng cô cảm thấy anh cứ thế nào ấy ! Không giống thường cho lắm .
Ting...
Tiếng chuông điện thoại của cô lại vang lên.
Đông Nhi lại gửi tin nhắn hối cô rồi ! Hứa Giai Kì xem xong tin nhắn, nhìn Lục Hạo Thiên một cái nữa liền quay người rời đi .
Sau khi cô đi được ít lâu, Lục Hạo Thiên lúc này cảm thấy người vô cùng khó chịu.
Đầu đau nhức, cứ tấy lên từng đợt.
Hơi thở của anh bắt đầu nặng nề hơn.
Lục Hạo Thiên cởi bỏ áo khoác ngoài ra rồi đứng dậy, cố gắng đi vào trong nhà vệ sinh tạt nước vào mặt cho tỉnh táo.
Công ty giờ còn rất nhiều việc, có rất nhiều thứ cần hoàn thành gấp.
Anh không thể vì hơi choáng đầu một chút mà bỏ bê công việc được !
Sau khi tự làm cho bản thân mình tỉnh táo hơn, anh bước ra ngoài lại bắt đầu cắm mặt vào máy tính.
Từ lúc sáng anh đã cảm thấy hơi khó chịu trong người chỉ là không nói ra mà thôi.
Anh cảm thấy nó cũng không quá quan trọng nên không cần thiết nói ra làm gì cả nhưng không ngờ đến lúc này anh lại cảm thấy nóng một cách kinh khủng.
Cả người đều vã ra mồ hôi.
Hai mắt cũng sắp không mở ra được nữa rồi !
Lục Hạo Thiên lấy tay ấn ấn vào thái dương mấy cái nhưng vẫn không thể nào khá hơn.
Anh có cảm giác đầu của anh ngày càng nặng hơn.
Lục Hạo Thiên tắt máy tính, loạng choạng bước vào trong phòng nghỉ.
Hơi thở của anh ngày càng dồn dập, cho cả người rơi xuống chiếc giường lớn kia, rồi bật điều hoà xuống mức thấp nhất.
Hơi lạnh phả xuống người khiến anh cảm thấy thoải mái hơn một chút nhưng cũng không được bao lâu thì người anh lại bắt đầu nóng ran lên.
Hai má đỏ ửng hết cả lên như người say rượu vậy .
Cả người anh bây giờ không còn chút sức lực nào nữa ! Toàn thân rã rời, muốn nhắc cánh tay lên cũng khó nữa.
Sau đó vài phút thì anh hoàn toàn thiếp đi, không còn biết gì nữa cả .
Cạch....
Hứa Giai Kì quay về phòng làm việc với một túi trái cây trên tay.
Hồi nãy có đi qua chỗ bán trái cây, thấy mấy quả cam ở đó râtd ngọt nên cô mới mua về cho Lục Hạo Thiên .
Cô mới rời khỏi đây có vài tiếng mà sao cô cảm thấy nó lạnh lẽo hơn vài phần rồi đó.
Lục Hạo Thiên cũng không thấy đâu ? Mọi hôm giờ này anh vẫn còn đang ngồi sử lí tài liệu cơ mà !
Hứa Giai Kì đặt túi trái cây lên bàn rồi tiến vào bên trong phòng nghỉ xem thử.
Lục Hạo Thiên có ở bên trong nhưng là với tình trạng mê man không biết trời trăng gì hết.
Hứa Giai Kì chạy vội đến chỗ Lục Hạo Thiên, đưa tay áp lên trán của anh .
Quả nhiên, Lục Hạo Thiên phát sốt rồi ! Hơn nữa thân nhiệt còn rất cao .
Hứa Giai Kì vội vội vàng vàng chạy đi lấy một cái khăn ướt để lên trán của Lục Hạo Thiên.
Sau đó lại đi lục lọi ngăn bàn, ngăn tủ tìm thuốc cho anh ...