Trọng Sinh Để Đến Bên Anh

Chương 127: Tôi Không Muốn Con Tôi Sinh Ra Mà Không Có Cha






–" Hạo Thiên ca ca, anh đã có bạn gái rồi vậy thì hôn ước của chúng ta ...!Anh ..

không lẽ anh định huỷ hôn sao ? " Thẩm Nhược Vi mặt dày nói.

Kể cả Hoàng Hiểu Tâm không muốn cô ta trở thành vợ của Lục Hạo Thiên thì đã sao chứ ?! Trước mắt cô ta chỉ nghĩ tới cách này để Hứa Giai Kì nghĩ sai về Lục Hạo Thiên còn những việc khác để sau rồi tính
–" Cô nói cô có hôn ước với anh Hạo Thiên sao ? " Mắt thấy Lục Hạo Thiên đang định nói, Hứa Giai Kì nhanh chóng chen vào trước, lấy một tay che miệng, hai mắt mở to thể hiện sự kinh ngạc
–" Đúng vậy ! Lần này tôi về nước là muốn bàn chuyện kết hôn với anh ấy nhưng không ngờ...!không ngờ lại thấy cảnh này.

Tôi xin cô làm ơn trả lại anh ấy cho tôi có được không ? Tôi không thể sống nếu thiếu.anh ấy được ! Tôi van xin cô đó ? " Thẩm Nhược Vi giả bộ đáng thương, cô ta thậm chí còn quỳ xuống trước mặt Hứa Giai Kì, nước mắt chảy ra lã chã .
Nhìn thấy cảnh này Lục Hạo Thiên lại càng thêm chán ghét cô ta.

Bây giờ anh chỉ muốn một phát ném cô ta từ cửa sổ xuống dưới đất cho đỡ ngứa mắt thôi
Khác với Lục Hạo Thiên, Hứa Giai Kì vẫn mang bộ mặt thiên thần, đôi mắt chứa đầy sự cảm thông, miệng cô vẫn mỉm cười rạng rỡ.


Ai mà nhìn thấy cảnh này chắc hản sẽ nghĩ cô sẽ đồng ý với cô ta cho mà xem
–" Cô mau đứng dậy đi ! Đừng làm như vậy !" Hứa Giai Kì cúi người xuống đỡ cô ta dậy, còn tốt bụng chỉnh lại tóc cho cô ta
–" Cô Thẩm à, tôi không biết là cô yêu Lục Hạo Thiên đến mức quỳ xuống cầu xin tôi rời xa anh ấy như vậy đâu ! Cô biết không ? Tôi cũng rất yêu anh ấy nên tôi sẽ không rời xa anh ấy đâu.

Còn cái hôn ước gì gì đó của cô với Lục Hạo Thiên thì còn có thể huỷ bỏ, cô cũng có thể đi tìm hạnh phúc của riêng mình.

Với lại ...!" Hứa Giai Kì dừng lại một chút, nở một nụ cười thật tươi sau đó lấy tay xoa xoa lên cái bụng phẳng lì của mình
–" Tôi không muốn con tôi sinh ra mà không có cha của nó ở bên cạnh đâu ! Hơn nữa chiều nay chúng tôi sẽ ra cục dân chính để hoàn thành thủ tục kết hôn sau đó sẽ tổ chức hôn lễ.

Hi vọng cô có thể chúc phúc cho chúng tôi ? "
Lục Hạo Thiên nghe xong mấy lời này của cô thì đang cố gắng để nhịn cười.

Vừa mới xác định yêu đương một thời gian ngắn vậy mà giờ Hứa Giai Kì nói cô đang có thai kìa.


Thêm cả việc kết hôn nữa, rõ ràng cả hai người chưa ai nhắc tới chuyện này cơ mà ! Nhóc con của anh hôm nay ăn phải cái gì mà nói mạnh miệng thế không biết .
–" Tôi...!tôi còn có việc, tôi đi..

đi trước đây ! " Thẩm Nhược Vi nghe cô nói xong liền trốn tránh, ngay lập tức chạy ra bên ngoài
–" Hứ ! Dám tới cướp người của tôi ?! Trước hết hãy xem mình có đủ bản lĩnh hay không nhé ! " Hứa Giai Kì nhìn theo cô ta rồi nói một câu trêu chọc.

Vì nói nhỏ nên tất nhiên cô ta sẽ không nghe thấy gì .
–" Bảo bối, em nói xem con chúng ta khi nào mới ra đời đây ! " Lục Hạo Thiên ôm lấy cô từ phía sau, lấy tay xoa cái bụng phẳng lì của cô .
–" Khoảng 20 tháng nữa ! Anh cứ chờ đi ! " Hứa Giai Kì gạt tay Lục Hạo Thiên ra khỏi người mình, giận dỗi ngồi xuống ghế sofa
–" Lục Hạo Thiên anh nói đi, cô ta là ai ? "
–" Anh thật sự không biết mà ! " Lục Hạo Thiên ngồi xuống bên cạnh cô rồi nói
–" Không biết mà người ta gọi anh thân thiết như vậy hả ? Đó là vị hôn thê của anh đó ! Đi theo người ta đi, còn ở đây với em làm gì ? "
–" Tất nhiên là để chờ thêm vài tiếng nữa rồi đưa em tới cục dân chính hoàn tất thủ tục kết hôn còn gì ! " Lục Hạo Thiên ôm chặt lấy cô, không để cô có cơ hội chạy thoát
–" Kết hôn cái gì ? Ai mà thèm kết hôn với anh chứ ? " Hứa Giai Kì nhỏ giọng nói, mặt đỏ ửng lên như trái cà chua.

Lục Hạo Thiên là đang muốn nhắc lại chuyện hồi nãy để trêu chọc cô đây mà !