–" Nói đi ! Lí do nằm ở đây là gì ? Có phải do cái tên bạn trai kia của cậu làm ra không ? " Đông Nhi hùng hổ lao tới chỗ của Hứa Giai Kì tiện thể ném một vài cái bánh đến cho cô
–" Cậu toàn nghĩ mấy cái gì không vậy ? Bệnh nặng quá nên vô viện nằm thôi chứ có sao đâu ! " Miệng vừa nói, tay vừa bóc bánh, Hứa Giai Kì lấy một ít bánh kem cho vào miệng .
–" Này, có phải vừa rồi em nghe nhầm không? Người có cái tính như chị mà cũng có người yêu á ?! Chị hai à, chắc có nhầm lẫn gì thôi chứ người mà có tính dữ như hổ cái kia của bà Giai Kì thì làm sao mà có người yêu được ! "
–" Không biết gì thì im miệng hộ chị mày cái ! Không thấy người lớn đang nói chuyện à ?! " Đông Nhi lườm cậu em của mình một cái
Đông Lăng ngay lập tức im miệng, không nói thêm bất cứ thứ gì.
Chỉ là trong thâm tâm đã dùng hết những từ ngữ có thể nghĩ ra được để mắng Đông Nhi rồi .
–" Hứa Giai Kì cậu xem bộ dạng hiện giờ của cậu có giống người nghiện hút không ? Chỉ mới mấy ngày không gặp cân nặng của cậu đã bị giảm sút một cách đáng kể ! Còn đâu là Giai Kì mũm mĩm ngày nào của mình nữa ! " Đông Nhi vừa nói vừa nhéo má cô
–" Ốm một chút mới xinh ! Mình không thích ú ụ như con heo nhỏ đâu ! " Hứa Giai Kì nói rồi đưa một ít bánh lên miệng Đông Nhi : " Ngoan, há miệng ra nào ! "
Cạch...
Cánh cửa phòng bệnh được mở ra, lần này là anh - Lục Hạo Thiên, trên tay anh là một chiếc bình ủ cháo giữ nhiệt .
Hai chị em nhà họ Đông theo phản xạ liền nhìn ra phía cửa.
Đông Nhi mặt mày thì xanh lét như tờ lá chuối còn Đông Lăng mặt vẫn tỉnh bơ, nhìn anh một cái rồi quay mặt lại thản nhiên ăn bánh uống trà, hắn đơn giản chỉ nghĩ Lục Hạo Thiên là một người bạn của Giai Kì mà thôi !
–" Mấy người là ai ? " Lục Hạo Thiên lên tiếng
Vì câu nói này của anh mà khiến Đông Nhi dựng cả tóc gáy, cái sức ép kinh khủng phát ra từ anh khiến cô vẫn luôn cảm thấy sợ hãi trong mỗi lần đối mặt, hơn hết là qua sự việc kia ở nhà hàng khiến cô càng e dè hơn.
Nhưng mà tại sao Lục Hạo Thiên lại không nhận ra cô thế nhỉ ?!
–" Chúng tôi là bạn của chị Giai Kì ! Anh chắc cũng là bạn của chị ấy nhỉ ?! " Thấy Đông Nhi cứ ngơ ngác ngác ngác, Đông Lăng đành phải lên tiếng mặc dù không muốn
–" Là bạn trai ! " Lục Hạo Thiên nhàn nhạt nói ra vài chữ, chạm rãi tiến tới giường bệnh của Hứa Giai Kì
–" Làm phiền cô qua chỗ khác ! " Lục Hạo Thiên nói với Đông Nhi
–" Hả ? À...!ừ ! " Đông Nhi thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho Lục Hạo Thiên
Mà Đông Lăng lúc này mắt đã mở to hết cỡ, không thể tưởng tượng được đây lại là sự thật.
Với cái tính cách như Hứa Giai Kì mà còn có người yêu thế mà bây giờ chị của hắn vẫn một mình lẻ bóng đối lập với sự rộng lớn ngoài kia.
Tầm này kiểu gì hắn cũng sẽ về nói ba mẹ ép bà chị của hắn kết hôn chứ đợi thêm vài năm nữa bà Đông Nhi già đi mà vẫn chưa gả được chồng thì hắn còn phải trông thấy bản của mặt bả dài dài nữa .
–" Anh như vậy là bất lịch sự lắm đó ! " Hứa Giai Kì đánh vào tay anh một cái.
Ai đời thấy người ta đang ngồi lại đuổi người ta đi như vậy ! Trên thế giới chắc chỉ có mình Lục Hạo Thiên mới như vậy thôi
–" Không sao đâu Giai Kì ! Giờ mình cũng có việc rồi, mình với nó đi trước đây ! Cậu giữ gìn sức khoẻ cho tốt nha.
" Đông Nhi vừa nói vừa đưa tay lên tạm biệt cô, tay bên kia cầm cổ áo Đông Lăng kéo đi
Khi ra đến bên ngoài, Đông Lăng phải vùng vẫy dữ dội mới có thể giải thoát cho chiếc cổ của mình, chút nữa thôi là hắn thiếu ôxi xong chết luôn rồi !
–" Chị làm gì mà như thấy ma thế ? Cái anh cũng có làm gì chị đâu mà hốt hoảng như vậy ? Hay là chị làm điều gì xấu rồi đúng không ?! " Đông Lăng chĩa ánh mắt đầy gian tà nhìn Đông Nhi
–" Làm cái đầu mày đấy ! Hôm trước chị mày giả trai xong ôm Hứa Giai Kì, bị ông kia nhìn thấy ! Nếu chị mà ở lại thêm chút nữa chắc bị đánh cho tơi tả, đến lúc đấy mày gọi bác sĩ đến điều trị cho chị luôn là vừa đấy em ạ ! "
–" Hôm trước chị giả trai đúng không ? "
Khoé môi hắn cô giật, mở miệng hỏi lại cái cho chắc
Đông Nhi ừ một tiếng
Đông Lăng đưa tay lên đỡ trán, bà chị của hắn chắc bị lú cmnr
–" Hôm nay chị có uống lộn thuốc không vậy? Nay chị đang ở bộ dạng của một đứa con gái, là con gái đấy ! Vậy chị sợ cái gì ? Con trai thời nay không có ai lại đụng tay đụng chân với con gái đâu ! Hơn nữa ánh kia nhìn cũng rất tử tế, kể cả cho tiền người ta cũng không đánh con gái đâu bà chị của tôi ạ ! " Đông Lăng ngao ngán nhìn bà chị của mình nói
Đông Nhi sau khi nghe xong những lời này liền nhìn lại người mình sau đó gượng cười một cái, ngốc nghếch nói :
–" Chị quên mất ! "