–" Cô là ai vậy ? ! " Kì Thiên Ngạn nhìn cô rồi hỏi
Đông Nhi thở dài một hơi, vậy mà hắn lại quên cô rồi.
Ngày xưa rõ ràng còn hứa này hứa nọ, hứa tất cả mọi thứ có thể hứa vậy mà chỉ sau có vài năm hắn lại quên mất cô trong khi cô vẫn luôn nhớ đến vị học trưởng ấm áp, đẹp trai ngày nào !
–" Học trưởng Kì à, ngày xưa chính miệng anh nói sẽ không quên em cơ mà ! Giờ lại hỏi em là ai là có ý gì đây ? "
Kì Thiên Ngạn nhíu mày nhìn cô, trong đầu đang cố lục lọi kí ức để tìm hình bóng của cô nàng trước mặt .
Sau vài phút im lặng, Kì Thiên Ngạn mới nhớ ra.
Cô gái này từng là một học muội rất thân thiết với hắn
Nhớ không lầm thì hồi đó hắn đang học ở một ngồi trường cấp ba nổi tiếng nhất nhì nước Anh.
Khi hắn học đến năm cuối thì cũng là lúc khoá của Đông Nhi vào học năm đầu tiên.
Vì thành tích xuất xắc nên Đông Nhi đã trở thành một thành viên trong hội học sinh.
Kì Thiên Ngạn lúc này là hội trưởng hội học sinh, lúc cô mới gia nhập vào tất nhiên anh có nhiệm vụ giúp đỡ cô.
Tiếp xúc nhiều với cô hắn mới biết thực chất Đông Nhi lầy lội và vui tính đến mức nào.
Ở gần cô hắn lúc nào cũng có thể nở nụ cười.
Lâu dần, cả hai ngày càng thân thiết đi đâu cũng có nhau .
Thời gian trôi đi một cách nhanh chóng, thấm thoát một năm học trôi qua.
Kì Thiên Ngạn đã tốt nghiệp còn cô mới chuẩn bị tiến vào năm hai.
Khi biết hắn sẽ chuyển sang nước khác để học đại học cô đã khóc sướt mướt, tìm đủ mọi cách để giữ hắn lại .
Ngày hắn đi, cô cùng hắn tới sân bay.
Khi đó, Kì Thiên Ngạn nói sẽ không bao giờ quên cô.
Khi đến đó sẽ liên lạc với cô sau.
Còn Đông Nhi thì nước mắt cứ chảy ra dàn dụa, lúc đó quả thực cô không muốn rời xa hắn chút nào .
Đông Nhi lúc đó đã tự nhủ với lòng mình sẽ cố gắng học giỏi hơn nữa để học trường y cùng với Kì Thiên Ngạn nhưng sau đó cô mới biết học y khó khăn đến mức nào, không phải ai cũng làm được.
Mà trường y mà Kì Thiên Ngạn học là chuyên về mổ , sẻ hay nói chính xác là chuyên về khoa ngoại.
Có lần cô đã xem một ca mổ thi thể được phát sóng trực tiếp.
Khi đó là vì muốn vào trường y nên cô mới xem thôi ai mà ngờ chưa xem nổi mười phút cô đã từ bỏ nên mới đi học kinh doanh để giúp đỡ ba mẹ .
–" Cũng lâu rồi chúng ta không liên lạc, chút nữa là anh quên mất đứa trẻ mít ướt ngày nào rồi ! " Kì Thiên Ngạn cười cười, không ngần ngại đưa tay ra nhéo má Đông Nhi một cái .
–" Em không có mít ướt ! Mà chính anh là người không liên lạc với em trước còn gì ! Em gọi còn không thèm nghe máy nữa ! Được thêm hai hôm nữa thì số mấy lại không tồn tại ! " Đông Nhi giận dỗi hất tay của hắn ra .
–" Hồi nãy anh còn không nhận ra em ! Dỗi !"
–" Tại em nhìn xinh hơn xưa nên anh mới không nhận ra đó ! " Đối vơi tính tình này của Đông Nhi, Kì Thiên Ngạn cũng không cảm thấy có gì xa lạ.
Mặc dù không gặp nhiều năm nhưng đứng trước cô hắn phản xạ cũng khá nhanh ấy chứ !
–" Vậy trước kia em không xinh sao ? " Đông Nhi nhìn hắn nói, đôi mắt long lanh như ánh sao đêm nhìn thẳng vào mắt hắn
–" Trước kia cũng rất xinh đẹp rồi ! Anh chỉ nói ngày em càng xinh ra thôi mà ! Cái vẻ đẹp này có thể so sánh với ảnh hậu được rồi đó ! "
Đông Nhi vì lời nói của hắn mà bật cười, gương mặt lộ rõ vẻ thoả mãn khi nghe câu trả lời của hắn .
Tử Duệ : Tôi là người vô hình à ?