–" Bây giờ cậu đã có hắn ta rồi cậu sẽ bỏ rơi mình đúng chứ ..
hức ..hức " Đông Nhu nhìn cô, đáng thương nói
–" Nghĩ linh tinh gì vậy hả ? Mình có nói là sẽ bỏ rơi cậy sao ? Cậu chỉ giỏi suy diễn linh tinh thôi ! " Hứa Giai Kì lấy tay ấn vào đầu Đông Nhi một cái
–" Ui da ! Vậy cậu khỏi bệnh rồi chứ ? " Đông Nhi kêu lên một tiếng rồi hỏi
–" Ừm ! Mình khỏi rồi ! "
–" Thế thì đi chơi nha ! Lâu rồi chúng ta không đi chơi cùng nhau rồi đó ! "
–" Nhưng mà anh Hạo Thiên kêu mình nghỉ ở nhà, nếu anh ấy biết mình không nghe lời sẽ tức giận đó ! " Hứa Giai Kì nghe thấy hai từ đi chơi mắt liền sáng lên nhưng khi nghĩ đến Lục Hạo Thiên cô lại có chút do dự
–" Vậy mà nói không bỏ rơi mình ! Giờ cậu có người yêu nên không quan tâm mình nữa rồi! Đau lòng quá đi ! " Đông Nhi lấy khăn giấy lau nước mắt đi
–" Thôi cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi, cùng lắm là mình tìm mấy anh giai đi chơi cùng cho đỡ buồn thôi ! "
–" Được rồi ! Được rồi ! Mình sợ cậu rồi ! Mình đi chơi với cậu ! " Hứa Giai Kì bất lực nói, giờ cứ đi chơi trước đi đã ! còn việc làm sao cho Lục Hạo Thiên không giận cô thì vừa chơi vừa nghĩ vậy !
–" Vậy mới đúng chứ ! Nào nào cậu mau lên thay đồ đi ! " Đông Nhi cười tươi nói rồi kéo cô lên phòng, Hứa Giai Kì cũng bất lực mà chạy theo
–" Xem nào, trời bắt đầu vào thu rồi ! Ừm...!đây cậu mặc cái này đi làm đồ đôi với mình luôn ! " Đông Nhi lên đến phòng của cô, trực tiếp mở tủ quần áo ra, lấy một chiếc áo hoodie màu xanh dương và một cái chân váy xếp li ngắn có màu trắng.
Nhìn cũng không tệ !
–" Đợi mình năm phút ! " Hứa Giai Kì nói rồi đi vào nhà tắm thay đồ
Đúng năm phút sau Hứa Giai Kì đi ra, mái tóc cũng đã đc xoã xuống.
Cô đi đến kệ để giày của mình lấy mộ đôi giày thể thao đeo vào sau đó lấy thêm một chiếc túi sách để tiền vào điện thoại .
–" Đi thôi Đông Nhi ! " Hứa Giai Kì lên tiếng
–" Từ từ đã ! Nhìn cậu vẫn chưa ổn cho lắm!" Sắc mặt quá nhợt nhạt rồi, không thể để như vậy ra đường được ! " Đông Nhi nói xong lại kéo cô ngồi vào bàn trang điểm
–" Ngồi yên nha ! Chỉ vài phút thôi đảm bảo cậu sẽ khác ngay ! "
Sau đó Đông Nhi nhìn cô một lượt rồi mới bắt tay vào trang điểm cho cô.
Vì Hứa Giai Kì đã xinh xẵn rồi nên cũng không cần phải làm gì quá cầu kì, chỉ cần to một chút son và đánh má hồng một chút là được.
Sau đó lấy một chiếc kẹp tóc hình ngôi sao ngắn lên trên mái tóc của cô .
Hoàn hảo !
–" Giai Kì à, cậu xinh quá đi ! Có ngày mình bị cậu bẻ cong luôn mất ! "
–" Nếu cậu bị mình bẻ cong thật thì mình nghĩ cậu nên tìm người khác để yêu đi ! Mình không phù hợp với cậu đâu ! Mình có người yêu rồi ! " Hứa Giai Kì bật cười vì lời nói của cô bạn, lên tiếng trêu chọc lại Đông Nhi
–" Xí, cậu tưởng mình cậu có bạn trai hả ? Mình chỉ là không muốn yêu thôi chứ thật ra có hàng trăm người đang theo đuổi mình ngoài kia kìa ! "
–" Được rồi ! Được rồi ! Chúng ta đi chơi được chưa ? "
–" Đấy, chút nữa là mình quên chuyện chính rồi ! Chúng ta đi thôi ! "
Đông Nhi vừa dứt lời, cả hai song song bước ra bên ngoài.
Hứa Giai Kì thì ngồi hưởng thụ ở ghế phụ, thật ra cô cũng muốn lái xe lắm ấy chứ nhưng mà tiếc thay đến bây giờ cô vẫn chưa có bằng lái ! Không còn cách nào khác mới để cho Đông Nhi lái xe đó !
Sau đó là một buổi hành trình dài xuyên trưa của hai cô gái sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Hứa Giai Kì và Đông Nhi cứ đi qua chỗ nào thấy vui vui là lại ghé vào, không ăn thì cũng là uống.
Đi từ sáng đến chiều không biết đã đi qua bao nhiêu quán ăn và khu vui chơi .
Lúc này Đông Nhi cũng nhận được một cuộc điện thoại đến từ vị trí của mẫu thân đại nhân.
Đang lúc chơi vui vậy mà lại bị mẹ gọi đến kêu về nhà ngay lập tức, Đông Nhi đành ngậm ngùi lái xe trở cô về .
–" Cậu để mình xuống đây là được rồi ! Sếp cũng vừa nói có việc cần mình làm gấp.
" Khi nhìn thấy Lục thị trong tâmc mắt, Hứa Giai Kì liền quay sang nói với Đông Nhi một câu
–" Ừ , để mình đưa cậu đến đó luôn ! " Đông Nhi ủ rũ nói
Khoảng chừng vài phút sau, chiếc BMW sang chảnh đã dừng trước cửa vào Lục thị.
Hứa Giai Kì xuống xe tạm biệt Đông Nhi rồi đi vào bên trong, bước vào thang máy ấn nút lên tầng cao nhất.
Bây giờ cô lại nhớ Lục Hạo Thiên rồi, rất muốn gặp mặt anh !
Cạch..
Tiếng cửa mở ra, Hứa Giai Kì đưa mắt len lén nhìn vào bên trong, phát hiện ra bên trong không có người.
Trên đầu hiện ra vài dấu hỏi chấm, Hứa Giai Kì chậm rãi bước vào.
Lục Hạo Thiên đi đâu rồi ? Sao không thấy anh trong phòng làm việc vậy ?
Hứa Giai Kì ngồi lên ghế soà, lấy điện thoại ra nghịch một chút tiện thể đợi Lục Hạo Thiên quay lại .
Cạch..
Cánh cửa một lần nữa mở ra, Lục Hạo Thiên với gương mặt tức giận xen lẫn chút mệt mỏi bước vào.
Anh vừa mới đi họp về, nhân viên trong công ty ngày càng không ra gì rồi.
Toàn một lũ vô dụng, chỉ có một một vài bản kế hoặc mà chuẩn bị mất những mấy tháng, không chỉ vậy mà còn bao nhiêu lỗi sai.
Sau đó anh còn biết được chuyện có rất nhiều người trong công ty rủ nhau nói xấu Hứa Giai Kì.
Hỏi làm sao anh không tức giận cơ chứ ?!
Sau khi biết được chuyện này, Lục Hạo Thiên ngay lập tức kêu Tử Duệ sa thải hết đám người đó và chuẩn bị cho một cuộc phỏng vấn tuyển nhân viên mới.
Đối với Lục thị sai thải vài trăm người chỉ là chuyện nhỏ.
Bọn chúng cũng chỉ toàn bọn vô dụng, bên ngoài còn có rất nhiều người giỏi khác đang muốn vào Lục thị, anh không cần tiếc nuối gì mấy lũ vô dụng kia .
Hứa Giai Kì nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên đã thấy Lục Hạo Thiên, vứt điện thoại xang một bên, lon ton chạy đến ôm lấy Lục Hạo Thiên
–" Anh sao vậy ? Sắc mặt khó coi quá đi ! " Hứa Giai Kì ngước đôi mắt của mình lên rồi nói
–" Sao em lại ở đây ? Khônh phải anh nói em ở nhà nghỉ ngơi sao ? Còn mặc ít như vậy ?" Lục Hạo Thiên nhíu mày nói
–" Nhớ anh ! Muốn gặp anh ! Anh Hạo Thiên đừng giận Giai Kì có được không ? " Hứa Giai Kì dụi đầu vào ngực anh nũng nịu
Anh nhìn cô, tâm tình đã hoá thành một vũng nước.
Cô như thế này ai nỡ giận chứ.