Edit: Mạc Thiếu Kỳ Phi
Beta: ~(‘ ‘~) ngộ nà
…..
Điền Như Ngọc vừa nói ra những lời này, cả căn phòng lớn như thế lại trở nên yên tĩnh trong nháy mắt. Qua một lúc, mặt Điền Trung Hòa mới lộ ra vẻ giận dữ, lão tức giận đến mức cả giọng nói cũng run rẩy, nói: “Cháu, cháu học ở đâu ra cái thói đùa giỡn nam nhân!”
Vu Chiến Nam nhíu mày, mở miệng như muốn giải thích gì đó đã bị lão gia quát to một tiếng cắt ngang: “Đừng tưởng rằng cha mẹ cháu đều qua đời thì sẽ không có ai quản được cháu, Vu Chiến Nam, ta cho cháu biết, chỉ cần ta còn một hơi thở ở đây, người của chúng ta sẽ không chết hết đâu, ta sẽ quản cháu, không cho cháu làm việc bại hoại nề nếp gia phong, tự mình hủy diệt bản thân!”
Điền Trung Hòa nói đến đoạn oán giận, bệnh cũ lại tái phát, lập tức hai mắt khẽ đảo, thở hổn hển. Hai vệ sĩ và hạ nhân bên trái và bên phải thật nhanh lấy thuốc đến, nhanh chóng làm cấp cứu cho lão gia, rồi mới uống thuốc.
Điền Như Hải chợt từ trên ghế salon đứng lên, vẻ mặt khẩn thiết vọt tới bên người Điền Trung Hòa, miệng hô: “Phụ thân, phụ thân, thân thể không có chuyện gì chứ?”
Mà lúc này Điền Như Ngọc lại ngay cả một động tác xê dịch mông cũng không có, vững vàng ngồi trên ghế, thờ ơ nhìn tất cả mọi việc, khẽ hừ một tiếng.
Vu Chiến Nam cũng bị dọa sợ không nhẹ. Hắn luôn biết Điền Trung Hòa có bệnh, chịu không nổi kích động, cũng không được tức giận. Chỉ là hắn quanh năm không thấy mặt Điền Trung Hòa, hơn nữa Điền Trung Hòa mỗi lần thấy hắn cùng luôn cao hứng vô cùng. Hắn thật sự không nghĩ tới, có một ngày hắn cũng có thể khiến cậu của hắn tức giận đến phát bệnh.
Động tác của Vu Chiến Nam so với bọn hắn cũng mau hơn, rất nhanh đến bên người lão gia, ở đó cùng nhân viên cấp cứu phía sau làm một số chuyện, hắn cầm lấy tay phải hư nhuyễn của lão, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu, thân thể không có chuyện gì chứ?”
Điền Trung Hòa từ từ mở mắt, xem việc này hắn luôn luôn từ bỏ ý nghĩ cho rằng cháu ngoại kiêu ngạo, mở miệng khuyên nhủ thành khẩn: “Chiến Nam, nghe cậu nói một câu, đừng dính líu đến chuyện lần này nữa, cắt đứt quan hệ cùng những nam nhân kia đi, nữ nhân có gì không tốt chứ, không nên tìm nam nhân!”
Trong đôi mắt đục ngầu của Điền Trung Hòa, Vu Chiến Nam nhìn ra được tình yêu thương tha thiết của lão nhân đối với mình.
Đây là người thân của hắn, là người cậu ruột nuông chiều che chở hắn trưởng thành. Năm đó nếu như không có Điền Trung Hòa hết sức tương trợ, Vu Chiến Nam cũng không thể chắc chắn bản thân lúc phụ thân mình bất ngờ ra đi thật sự có thể theo công việc chính trị của người, lão tướng quân đoạt lại binh quyền từ trong tay Vu gia, đoạt lại thế lực vùng Đông Bắc. Ngay cả ngày hôm nay, Vu Chiến Nam có thể ở Đông Bắc tiêu dao tự tại làm một thổ hoàng đế như thế, vẫn có liên quan không nhỏ đến sự tương trợ hết mình của Điền Trung Hòa ở tập đoàn Trung ương.
Đây cũng là lý do Vu Chiến Nam vô cùng tôn trọng lão, nhường nhịn những hài tử vô tri của lão, kiên trì hằng năm đến thăm lẫo. Hắn đã xem Điền Trung Hòa trở thành người cha thứ hai từ tận đáy lòng!
Song, nghĩ đến khả năng phải chia tay Thiệu Hân Đường, Vu Chiến Nam vẫn không thể ức chế và đau đớn trong lòng. Muốn hắn chia tay người kia, chỉ sợ cả đời này cũng không thể được…
Hắn nhìn cõi lòng hy vọng dào dạt của lão nhân, không tự chủ mà dời ánh mắt sang chỗ khác, rồi mới nhẹ giọng nói rằng: “Cậu, trong lòng cháu hiểu rõ.”
Điền Trung Hòa đã cao tuổi, lại mắc bệnh đã lâu, Vu Chiến Nam không thể không hiểu điều này sẽ khiến lão nhân phát bực mà ra đi. Cho dù là có tìm cách gì, cũng không thể cùng lão nhân giải thích, xem ra, đời này chuyện hắn ở chung với đàn ông cũng sẽ không được lão nhân tha thứ. Điều Trung Hòa cũng biết rằng hắn chỉ nói lấy lệ, nhắm mắt lại, không nhìn hắn nữa, chỉ uể oải phất phất tay, ý bảo Vu Chiến Nam có thể đi.
Lúc Vu Chiến Nam từ phủ của Điền Trung Hòa đi ra, hạ nhân hai bên trái phải líu ríu đi bên cạnh Vu Nhất Bác đang ôm theo một đống đồ ăn ngon và đồ chơi ban nãy nhờ làm nũng với nhân gia mà có được.
Lúc đi tới phía trước hành lang gấp khúc, đột nhiên nghe được một giọng lanh lảnh không có ý tốt vang lên. Là Điền Như Hải và Điền Như Ngọc từ phía sau đi tới.
“Ô, đây không phải là đại điệt tử ( Cháu bên ngoại) nhà chúng ta sao?” Điền Như Ngọc chậm rãi từ phía sau Điển Như Hải đi tới, hướng về hai cha con.
“Cháu chào đại biểu thúc, tứ biểu thúc.” Vu nhất bác nhìn thấy người, nhanh nhẹn đem vật cầm trong tay giao cho hai hạ nhân hai bên. Rồi mới cung kính nói. Cử chỉ ngôn ngữ khiêm tốn lễ độ, một bộ dáng tiểu công tử thế gia hoàn hảo, làm người ta tìm không ra một chút khuyết điểm nào.
“Đại điệt tử chúng ta đây là kiểu đầu gì nha, là kiểu dáng thịnh hành ở vùng núi hẻo lánh của các ngươi sao?”
Điền Như Ngọc ác độc nói.
Nhóc ghét nhất bị người khác xỉa xói, lại còn công kích kiểu tóc nhóc thích nhất.
Vu Nhất Bác quay đầu lại len lén nhìn thoáng qua phụ thân. Phát hiện Vu Chiến Nam thân hình cao lớn đều ẩn trong bóng đêm, mặt không đổi sắc nhìn người, hai con mắt giống như loài sói trên đồng hoang, phát ra ánh nhìn xanh biếc u ám, không nói một câu.
Vu Nhất Bác bị dọa sợ đến mức cái cổ nhỏ co rụt lại, biết phụ thân cũng rất không thích người vừa tới. Đôi mắt màu đen to tròn yên tâm nháy mấy cái, thiên chân vô tà (ngây thơ, trong sáng không tạp niệm) nói với Điền Như Ngọc: “Đúng vậy! Cái kiểu tóc này đúng là dì Hai mang cháu đi cắt ở Thượng Hải mùa hè năm nay, bọn họ nói là kiểu tóc lưu hành nhất Thượng Hải, thế nhưng cháu vừa về tới vùng núi hẻo lánh Đông Bắc của cháu, đã bị đám bạn cười nhạo, bọn họ nói kiểu tóc này đã lỗi thời.” Vu Nhất Bác nói xong, lộ ra dáng vẻ khổ não tủi thân, nói: ” Xem ra Thiên Tân còn chưa có kiểu tóc này nha, có khi qua một năm rưỡi nữa lại có thể thịnh hành rồi, tứ thúc không nên gấp gáp.”
Vu Nhất Bác trong lời nói thì tự nhận vùng Đông Bắc không tiên tiến, mà ẩn ý bên trong thì có ý so sánh Thiên Tân với nới lạc hậu còn thua, Điền Như Ngọc nghe xong xanh cả mặt, lại không thể giáo huấn nhóc, tỏ ra vẻ mặt không chấp nhặt với trẻ con. Hơi nghiêng đầu thấy mấy người Vu Chiến Nam mang theo trong tay còn xách một túi lớn, chắc là đồ của đám phu nhân muốn lấy lòng với con trai của Vu Chiến Nam, liền mở miệng nói: “Ồ, mấy thứ này không phải là đồ của Điền phủ đó sao, đại điệt tử nói vậy hẳn cũng chưa từng thấy qua những vật tinh tế lặt vặt nhỉ, cầm về vùng núi hẻo lánh cho bạn bè mở mắt, nếu còn không đủ, nhớ trở lại xin Tứ thúc.”
“Tứ thúc nói mấy thứ này?” Đôi mắt to tròn của Vu Nhất Bác mở to, quay đầu lại nhìn một chút bao lớn bao nhỏ trong tay hạ nhân một chút, một bộ dáng giật mình nói: “Cháu từ chối không được, mới để cho bà ngoại và các dì các mợ tặng nhiều như thế, Tứ thúc nếu còn đưa nữa, mấy thứ này cháu cũng không biết xử lý sao, đồ chơi của đám bạn cháu toàn là hàng nước ngoài, mấy thứ này không biết bọn nó có để vào mắt không nữa.”
Vu Nhất Bác một vẻ thiên chân vô tà, bộ dáng không chỗ nào không làm một chút, thật sự bức Điền Như Ngọc một câu cũng nói không lên lời, muốn mắng thằng nhóc vài câu, lại thấy Vu Chiến Nam đứng ở đằng kia, vẫn không nhúc nhích, bị khí thế áp bánh tập kích từ trong bóng tối của hắn làm cho hoảng sợ, phải nuốt trở lại những gì định nói.
Vu Chiến Nam đưa tay ôm lấy tiểu đầu dưa hấu vẫn còn đang tức giận trên mặt đất, xoay người liền lên xe, ngay cả nhìn Điền Như Ngọc và Điền Như Hải ở đằng kia cũng không thèm, biểu tình không coi ai ra gì của hắn vô cùng nhuần nhuyễn.
“Đồ chơi cái gì!” Điền Như Ngọc “phi” một tiếng, thấy Vu Chiến Nam dần đần biến mất trong tầm mắt, vẻ mặt nhăn nhó nói: ” Cả nhà nhãi con của hắn, ổ thổ phỉ lòi ra một tiểu lang tể tử (sói con), ngay cả một câu tiếng người cũng không nói, mấy người nói nó đáng yêu thật con mẹ nó mù mắt chó rồi!”
“Ngươi không được như vậy, tứ đệ.” Điền Như Hải ngẩng đầu, trong ánh mắt không nhịn được mà lộ ra lo lắng, nói: ” Ta không phải nói với ngươi không được chọc vào Vu Chiến Nam sao?”
“Ta sợ hắn cái rắm! Hắn cùng lắm là dựa vào phụ thân của chúng ta đắc thế tiểu nhân, một kẻ tồi tệ vô học, hoàn toàn theo ta túm nhị ngũ bát vạn, hắn mẹ nó tính là cái đ*o gì!” Điền Như Ngọc lớn tiếng nói: ” Cho là mình ở khu Đông Bắc chó ăn đá gà ăn sỏi kia có chút tiếng nói, liền thật sự tự nghĩ mình giỏi giang lắm, kỳ thực là con mẹ nó thổ phỉ ở trên núi!”
“Ngươi nhỏ giọng một chút!” Điền Như Hải thấy người giúp việc trong nhà đang lén lút nhìn về bên này, không nhịn được mà lôi Điền Như Ngọc về sát lại bên cạnh, nói: ” Cái gì mà một thổ phỉ ở vùng núi hẻo lánh, phụ thân không phải đã nói cho chúng ta biết nghìn lần phải cùng hắn tạo mối quan hệ tốt sao! Sao ngươi….”
“Phụ thân, phụ thân, ngươi ngày nào cũng chỉ biết có phụ thân nói cái này phụ thân nói cái kia, phụ thân cho ngươi chút tiền đồ, Tần khích ngươi để ở lại trên đây, sao ngươi không nghe lời đi, vài chục năm vẫn còn giữ chức vụ nhỏ bé, cả ngày ngươi chỉ biết treo sung lủng lẳng, còn không bằng cả lão Nhị ham bài bạc, còn giáo huấn ta gì chứ!”
Điền Như Ngọc nói xong, hứ một tiếng hất tay của Điền Như Hải ra, nói những câu chạm vào nỗi đau trong lòng Điền Như Hải, rồi mới phất ống tay áo một cái rời đi.
Điền Như Hải cũng thật sự uất ức, lần này nghe đệ đệ mình ăn nói không có phép tắc, sắc mặt một mảnh tái nhợt, trong lòng cũng không phải là không có cảm giác, nhưng những lời như vậy hắn cũng nghe qua nhiều, như thế nhiều năm qua, trong lòng thực sự ai cũng nhận định Điền gia lão đại Điền Như Hải là một kẻ hèn nhát. Trong tâm có chút khổ sở, liền muốn trở về hút chút thuốc phiện cho dễ chịu hơn, thất tha thất thiểu đi về phòng mình…
Bóng đêm u ám, thế nhưng hai bên đường phố ánh đèn nê-ông lóng lánh, quả thực sáng như ban ngày. Ở đây thực sự không giống với Đông Bắc, mặc dù Vu Chiến Nam ở trước mặt người ta có chết cũng không thừa nhận Đông Bắc là vùng núi hẻo lánh, thế nhưng lúc này Thiên Tân quả thực nếu so với Đông Bắc tốt hơn nhiều, kiến trúc hoành tráng, tiếp cận nền kinh tế thế giới, còn có cả cuộc sống về đêm vô cùng rực rỡ…
Vu Chiến Nam thấy con trai mình ghé vào cửa sổ nhìn ngắm bên ngoài, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn dính lên cửa sổ, ép tới bẹp. Lại nghĩ đến vừa rồi bộ dáng khả ái nhanh mồm nhanh miệng của con trai nhà mình, làm Điền Như Ngọc tức giận đến tái mặt rút gân, không khỏi bật cười, tâm tình phiền muộn ở Điền phủ dường như cũng quét sạch, cảm giác mình có nhi tử đáng yêu như thế cùng Thiệu Hân Đường, thì còn có gì không hài lòng đây.
Vu Nhất Bác đem mặt ra sức mà dán lên cửa xe, còn muốn lẽ lưỡi ở trên vẽ vòng tròn, đang chơi đùa cực kỳ hăng say. Đột nhiên nghe được tiếng cười của phụ thân từ phía sau, sợ đến mức từ trên cửa sổ xe trượt xuống. Quay đầu lại thì thấy trọn gương mặt than của phụ thân hiện tại đang cười tủm tỉm nhìn nó, nói câu: “qua đây!”
Vu Nhất Bác do dự vài giây, không biết đây là tình trạng gì, sau đó ngay khi cha hắn có chiều hướng cau mày, thì nhanh chóng bò tới bên cạnh phụ thân, giống như một con chó nhỏ mở đôi mắt ướt át to tròn, nhìn ba ba Vu Chiến Nam.
Vu Chiến Nam đưa tay sờ sờ quả đầu dưa hấu, phát hiện đầu của trẻ con lại mềm mại như vậy, làm cho trái tim của Vu Chiến Nam không chịu được mà trở lên mềm nhũn. Sau đó một tay ôm con trai đặt lên đầu gối.
“Phụ, phụ thân…” bạn nhỏ đầu quả dưa hoảng sợ nắm chặt vạt áo Vu Chiến Nam, hốt hoảng kêu lên.
Hình như từ lúc nhóc biết ghi nhớ sự việc, cha nhóc đã không còn thân mật với nhóc như vậy. Vu Chiến Nam đối xử với nó vô cùng nghiêm khắc, tuy rằng sau này Thiệu Hân Đường vào ở phủ tư lệnh, số lần giáo huấn nhóc đã giảm đi rất nhiều, nhưng phụ thân nhóc đột nhiên có động tác ôn nhu như vậy vẫn khiến nhóc có chút thụ sủng nhược kinh(được người yêu thương vừa mừng lại vừa lo).
Đây là cách làm của hắn, Vu Chiến Nam sao lại không hiểu rõ đứa trẻ này đang suy nghĩ cái gì. Nhéo Nhéo mũi nhóc, hắn nói: “Tiểu thúc thúc của ngươi luôn nói ta khắt khe với ngươi, phải không?”
Bạn nhỏ đầu quả dưa lắc đầu như trống bỏi.
Vu Chiến Nam ánh mắt ôn nhu, chậm rãi mở miệng nói rằng: “Năm đó ta chính là con trai độc nhất nhà họ Vu, từ nhỏ vô pháp vô thiên, bị mọi người chiều chuộng thành quen, căn bản cái gì cũng không biết. Nhưng bỗng nhiên có một ngày, khi ta đang cùng các thiếu gia tiểu thư chơi đến hôn thiên địa ám,trong nhà chợt truyền đến tin, nói là gia gia con đã chết. Con không biết đâu, lúc đó trong nháy mắt ta còn tưởng người khác nói đùa, một đấm đánh người báo tin ngã xuống đất… Chuyện này đương nhiên là sự thực, sau vào canh giờ, toàn bộ Vu gia đều thay đổi. Tất cả những người trong nhà đều khóc sướt mướt, tiếng nhao nhao mắng chửi, có người đi ra ngoài để báo tin cho kẻ địch, có người nhân lúc hỗn loạn trộm đồ muốn chạy…Đối mặt trong ngoài một mảnh hỗn loạn, những tháng đó, phụ thân ngươi là ta mới phải vội vã lớn lên. Một năm kia, cữu lão gia ngươi mới phái người gửi tiền trợ cấp, ta loay hoay ở giữa. Cũng trong một năm kia, dì Hai ngươi vì muốn tìm thêm thế lực giúp đỡ ta, phải rời khỏi vị hôn phu, gả đến đất Thượng Hải cho vị nhị công tử Tô gia chưa từng gặp mặt…”
Vu Chiến Nam nói đến đây, thanh âm có chút trầm thấp, tròng mắt đen nhánh tỏa ra tâm tình phức tạp, như là trở về tới những năm tháng tứ cố vô thân đó, mắt nhìn người thân nhất mất đi hạnh phúc vì mình mà bản thân lại chịu bó tay.
“Sở dĩ, ta không muốn con từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong đống mật ngọt, nếu có một ngày ta không còn khả năng che chở cho con, ta cũng muốn con có thể nhanh chóng lớn mạnh hơn, mà không phải giống ta năm đó cái gì cũng không làm được…”
“Con biết, phụ thân!”
Đây là lần đầu tiên Vu Chiến Nam cùng con trai mình thổ lộ nhiều tâm tình như thế. Hắn thường ngày luôn luôn trầm mặc, làm cho Vu Nhất Bác thấy liền sợ hãi. Những lời này vừa nói ra, Vu Nhất Bác nghe xong hốc mắt ươn ướt, nó thực sự vẫn biết phụ thân đối với nó là tốt nhất, chẳng qua là tốt đối với nhóc không giống người khác mà thôi.
“Phụ thân, ta biết…” Vu Nhất Bác đem khuôn mặt nhỏ nhắn áp lên ngực phụ thân nhóc, trong ngực chua xót ngọt ngào, rồi mới an ủi nói: “phụ thân không cần đau lòng, hiện tại cữu lão gia sống tốt, dì Hai cũng sống rất tốt… Ta sau này cũng sẽ nghe lời, nhất định sẽ không để cho phụ thân thất vọng.”
“Được.” Vu Chiến Nam vuốt ve đầu nó, trong lòng cũng xúc động, còn nói: “Khóc cái gì mà khóc, nam tử hán đại trượng phu chảy máu chứ không chảy lệ!”
“Dạ! Ta chỉ ở trước mặt phụ thân khóc, ở trước mắt người khác đều là nam tử hán!” Tiểu hài tử nũng nịu nói.
Người lái xe như người vô hình, bọn bảo tiêu đều ngồi phía sau xe. Bên trong buồng xe to như vậy là bầu không khí ôn hòa hiếm thấy của hai cha con.
” Con cùng tứ biểu thúc nói như vậy, có phải rất không lễ phép?” Qua nửa ngày, tiểu hài tử ngẩng đầu lên từ trong ngực phụ thân nhóc, đánh bạo bất an nhỏ giọng hỏi.
“Đúng là không tốt!” Vu Chiến Nam nói.
Vu Nhất Bác trong ngực giật thót, nghĩ thầm, chẳng lẽ muốn mắng rồi sao? Lại nghe Vu Chiến Nam thanh âm trầm thấp nói rằng.
“Người cặn bã như thế, không cần cùng hắn nói lời vô ích, trực tiếp sau lưng nghiền chết hắn là được!”