Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử

Chương 42: Gặp lại




Thiệu Hân Đường yêu cầu đến gần tràng địa xem một chút. Vu Chiến Nam đang vô cùng hứng trí nên không đi theo cậu.

Thực ra, những tính toán lần này của Vu Chiến Nam thất bại là cái chắc rồi, đời trước Thiệu Hân Đường từng rất thích cá cược đua ngựa.Vì thế nên Nghiêm Phong mỗi ngày đều chạy theo cậu nắm tay chỉ dạy, dạy xem mao sắc, cước lực, đặc tính của vó, tỉ lệ,…… Xem xét các phương diện để đánh giá một con ngựa tốt. Đương nhiên, trong này còn phải thêm yếu tố của người cưỡi. Sau này Nghiêm Phong lại vì lấy lòng cậu mà cố ý tại mua mấy hecta đất ở ngoại thành, xây một sân ngựa cho cậu, thường xuyên cùng cậu cưỡi ngựa dạo chơi. Cho nên kỹ thuật cưỡi ngựa của Thiệu Hân Đường cũng rất tốt.

Vu Chiến Nam thấy Thiệu Hân Đường vô cùng thân thiết sờ sờ con ngựa, còn cùng người nuôi ngựa trò chuyện, hỏi một chút vấn đề trọng tâm, khiến người chăm sóc ngựa dần trở nên kính trọng, bắt đầu cẩn thận trả lời vấn đề của cậu.

Cho đến khi Thiệu Hân Đường chọn con ngựa màu nâu thuần huyết số 7, chút hy vọng của Vu Chiến Nam tan vỡ, hắn vẫn không chết tâm hỏi Thiệu Hân Đường:“Chắc chắn rồi à, không xem lại sao?”

Thiệu Hân Đường liếc hắn, không thèm nói gì mà trở về ghế ngồi xuống. Gương mặt ánh lên một chút thần khí tất đắc, làm Vu Chiến Nam nhìn mà tâm tư nhộn nhạo, hận không thể ngay lập tức đè cậu xuống tử hình.

Trận đấu bắt đầu, Thiệu Hân Đường vẫn không thay đổi quyết định. Vu Chiến Nam ủ rũ ngồi trên đài quan sát, không cần xem cũng biết Thiệu Hân Đường thắng chắc rồi. Bởi vì đó cũng là con ngựa duy nhất mà hắn xem trọng rằng nó sẽ thắng dễ dàng. Hắn vốn đang tưởng tượng đến chuyện đêm nay bắt Thiệu Hân Đường dùng miệng giúp hắn, aiz……

Kết quả được nhanh chóng công bố, quả nhiên là con ngựa thuần huyết số 7 kia, kỵ sư cũng không có gì sai lầm.

“Ngươi biết cưỡi ngựa.” Vu Chiến Nam xoay người lại, dùng câu khẳng định mang theo ai oán lên án Thiệu Hân Đường.

“Có quy định ta không thể biết sao?” Thiệu Hân Đường thản nhiên liếc mắt nhìn hắn.

Vu Chiến Nam bị hố một lần, giờ càng thêm quê độ. Sau đó Tề Đại Khải chạy sang chúc mừng hắn thắng được nhiều tiền. Thiệu Hân Đường nhìn hắn trò chuyện, cảm thấy nơi này thật nhàm chán, liền nói với Vu Chiến Nam một tiếng, đi ra ngoài.

Trên mã tràng, trận đấu vẫn tiếp tục, một đám lại một đám, Thiệu Hân Đường cũng không còn hứng thú. Gọi một tiểu tư tới, Thiệu Hân Đường bảo hắn dẫn cậu đến sân ngựa nhỏ. Đột nhiên vô cùng hoài niệm cảm giác được tự do trên lưng ngựa.

Trước khi Thiệu Hân Đường đi, cậu thấy một thiếu niên xinh đẹp cười quyến rũ dâng trà cho Vu Chiến Nam, liền nghĩ bản thân phải các xa một chút.

Mã tràng loại nhỏ cách trường đua ngựa không xa, xa xa vẫn có thể nghe được âm thành kích động và trầm trồ khen ngợi của nhiều người bên trường đua ngựa. Bất quá nơi này ngược lại rất thanh lãnh, chỉ có một người thuần mã đang chậm rãi cưỡi ngựa trên đường.

“Nơi này ngược lại rất thanh tịnh.” Thiệu Hân Đường vô cùng vừa lòng.

“Đúng vậy, mọi người đều tại đại mã tràng xem trận đấu rồi.” Tiểu tư là một đứa nhỏ trông khá thông minh, rất nhiệt tình trò chuyện cùng Thiệu Hân Đường:“Vừa rồi cũng có một người tới đây, nhưng lại ngại nơi này chạy không thoải mái, đã đến sau núi.” Tiểu tư chỉ chỉ cửa nhỏ bên mã tràng.

Tuy rằng cũng không phải rất nhỏ, nhưng nếu muốn tận hứng, quả thật chạy không thỏa thích a. Thiệu Hân Đường đánh giá tình huống bốn phía, nói với tiểu tư:“Dẫn ta đi chọn một con ngựa.”

“Được!” Tiểu tư vô cùng cao hứng dẫn Thiệu Hân Đường đến chuồng ngựa.

Thiệu Hân Đường chọn một con ngựa cái thuần trắng. Bạch mã trông còn hùng tráng hơn so với mấy con ngựa đực trong chuồng, đường cong của cơ thịt rất tốt, lông trắng trên người được chà rửa sạch sẽ, dưới ánh mặt trời lộ ra một loại ánh sáng khỏe mạnh.

“Tiên sinh, ngài có cần mấy nhân viên chuyên nghiệp của chúng ta hướng dẫn không?” Một nam nhân mặc quần áo cưỡi ngựa chính thống đi tới, cung kính hỏi Thiệu Hân Đường.

“Không cần.” Thiệu Hân Đường cười cười nói.

“Vừa nhìn đã biết tiên sinh là một tay cưỡi ngựa cao siêu, đây chính là con ngựa tốt nhất chuồng.” Kỵ sư cũng cười, thấy Thiệu Hân Đường cười hiền hoà, liền ân cần mang cậu đi thay đồ.

“Tiểu ca nhi trông cũng thật tuấn tú!”

Khi thấy Thiệu Hân Đường mặc bộ trang phục chuyên dùng cho việc cưỡi ngựa, kỵ sư kìm lòng không đậu mà tán thưởng. Cậu cũng chỉ thản nhiên mỉm cười. Cậu đã sớm quen với chuyện người ngoài tán thưởng vẻ ngoài của cậu, cũng không lấy gì làm vui mừng. Cả hai đời của cậu đều như bị hủy bởi dung mạo mà cha mẹ ban cho này.

Thiệu Hân Đường động tác lưu loát gọn gàng xoay người lên ngựa, giơ roi thúc ngựa vụt chạy khỏi mã tràng. Tóc dài bày trong gió, làm cho những người đang làm việc trong mã tràng không khỏi dừng tay, xuất thần mà nhìn bóng người hoa mỹ cưỡi ngựa chạy qua.

Cái loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống, cưỡi ở trên lưng ngựa mà chạy thật nhanh này thực sự quá tốt, chỉ là còn chưa đủ đã, cậu muốn lao vút đi, cùng con ngựa trắng này lao vút đi giữa trời xanh mây trắng đầy tự do…

“Mở cửa nhỏ ra hộ ta, ta cũng muốn ra ngoài một chút.” Thiệu Hân Đường cưỡi ngựa đứng bên người kỵ sư, bạch mã bị kiềm hãm, mất hứng kêu phì phì vài hơi trong lỗ mũi.

“Nhưng mà ra ngoài mã tràng sẽ không an toàn ……” Kỵ sư có chút do dự.

“Không phải mới vừa nãy cũng có người đi ra ngoài sao, hơn nữa ta ha tin tưởng với khả năng cưỡi ngựa của mình. Ta đi vài vòng sẽ trở lại, nhất định không có việc gì.”

“Kia…… Được rồi.”

Phía sau núi nói là núi, kỳ thật đã được chủ nhân nơi này mua đứt, sửa thành nơi chuyên dụng để cưỡi ngựa. Nơi này được mở rộng không ít, lại hoang tàn vắng vẻ, rốt cục con ngựa cũng có thể ở trên mặt đất phủ kín lá rụng mà chạy, bờm ngựa bạch sắc hưng phấn đến mức hơi hơi dựng lên.

Thiệu Hân Đường cũng thực hưng phấn, hai chân dùng sức kẹp chặt, cho dù không cần dùng sức vung roi trong tay, con ngựa cũng hưng phấn mà đưa cậu chạy thỏa thích. Cậu nằm trên lưng ngựa, xóc nảy theo tiết tấu chạy như điên của con ngựa, tưởng chừng chỉ cần không cần thận là sẽ bị hất xuống. Nhưng cậu thực sự ngoạn tận hứng, làm cho tất thảy những phiền muộn trong cuộc sống như đều bị quẳng lên chín tầng mây, không còn bó buộc, không còn bất đắc dĩ, không còn cái khế ước bán mình chết dẫm kia……

Lúc này, cậu giữa trời đất, là một người tự do ……

Thiệu Hân Đường nhịn không được mà nhắm mắt lại hưởng thụ…… Đột nhiên nghe được tiếng vó ngựa đến gần, sau đó một con tuấn mã đỏ sẫm đứng trước mặt cậu, trên lưng ngựa là một thiếu niên đang trợn mắt há hốc mồm.

“Tại sao lại là ngươi?” Người tới đúng là Tần Việt Vinh đã lâu không thấy, đang kinh ngạc ngồi trên lưng con ngựa đỏ thẫm nhìn cậu.

“Dắt ngựa đi dạo.” Thiệu Hân Đường cũng có chút ăn kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục thái độ bình thường, lễ phép nhìn hắn gật gật đầu.

“Ngươi…… Đi theo Nam ca đến?”

“Ừ.”

Bằng không cậu còn có thể đi cùng ai đến, vị tiểu thiếu gia không thể trêu vào này sẽ không cho rằng cậu đổi kim chủ chứ. Dù sao y vẫn luôn mang cái bộ dáng xem thường cậu. Vậy sao hôm nay tiểu thiếu gia ương ngạnh này nghe xong lại lộ ra một nụ cười thảm?

Thiệu Hân Đường khó hiểu, nhưng cũng không muốn tìm hiểu, cậu cũng không rảnh để bồi mấy vị con ông cháu cha này ngoạn.

Hai người nhất thời không nói gì, Thiệu Hân Đường liền gật đầu với Tần Việt Vinh nãy giờ vẫn luôn nhìn cậu, lễ phép mà nói: “Vậy, Vinh thiếu gia, ta đi bên kia một chút.”

Thiệu Hân Đường nói xong liền kéo cương bạch mã, vỗ vỗ lên mông nó, đi ngược về hướng của Tần Việt Vinh.

Đi được hai bước, lại nghe đến tiếng vó ngựa, vừa quay đầu đã thấy Tần Việt Vinh vẫn đi theo cậu.

“Vinh thiếu gia còn có việc gì?” Thiệu Hân Đường nhíu đôi mi xinh đẹp, hỏi Tần Việt Vinh giờ đã gần như là đi song song với mình.

“Ngươi rất chán ghét ta?” Tần Việt Vinh dù gì cũng là một thiếu gia của một gia tộc lớn, liếc mắt một cái liền biết Thiệu Hân Đường không muốn y đi theo.

“Sao lại nói thế!”

Kỳ thực Thiệu Hân Đường muốn nói, ngươi sao lại hỏi cái vấn đề não tàn này. Ta chán ghét ngươi, nói ra rất đả thương người đúng không.

Cậu không biết Vinh thiếu gia này là ngu thật hay là giả ngu, y không nghe ra cậu đang nói chuyện khách sáo sao? Sao lại làm ra vẻ mặt vui mừng như vậy, còn hướng con ngựa đỏ thẫm của y kề sát mình nữa chứ.

Hơn nữa, dù ta có không chán ghét, thì chắc chắn cũng sẽ không thích gần với ngươi như vậy. Lần đầu tiên gặp mặt đã nói mình là kẻ hạ lưu, cam nguyện bán thân mà nằm dưới thân nam nhân. Lần thứ hai lại đem cái bình sứ Thanh Hoa mình tính dùng để chuộc thân đập cho nát bấy. Đây là lần thứ ba hai người gặp mặt, không biết còn gây ra chuyện gì hại thân nữa đây. Thiệu Hân Đường cảm thấy người như vậy, cậu thực sự thích không nổi ……

Tần Việt Vinh không đi, cứ bám theo Thiệu Hân Đường, Thiệu Hân Đường cũng không ham ra roi thúc ngựa khiến nó mang chủ nhân nó nhanh nhanh chạy trốn. Chỉ chậm rãi cùng vị tiểu thiếu gia Tần gia đi bộ trong rừng.

Hai người ai cũng không nói chuyện, ngựa lại dựa vào nhau rất gần, không khí quỷ dị cứ tiếp tục theo từng vó ngựa, dưới bầu trời thu xanh thẳm, phảng phất như chỉ có tiếng sột soạt của vó ngựa đạp trên những phiến lá phong.

Tần Việt Vinh không nghĩ tới sẽ gặp được Thiệu Hân Đường ở nơi này. Mấy ngày nay, y trải qua vô cùng không tốt, luôn cố gắng để quên người này. Ban ngày làm việc tại bệnh viện, thậm chí tiếp nhận vài cái cửa hàng của phụ thân, làm cho bản thân bận rộn đến mức không có thời gian nghĩ đên người kia nữa. Nhưng, vẫn vô dụng, trong cơn mơ mỗi đêm, y vẫn trốn không được cặp mắt trong trẻo quật cường kia như cũ……

Đi ra ngoài vui chơi, nhìn y từng ngày xưa sức sống tỏa ra bốn phía, nay lại tịch liêu trốn ở góc phòng uống rượu giải sầu, các huynh đệ đều nói y chắc chắn là đang thất tình, còn chê bai rằng tiểu thư nhà nào không nhãn lực như vậy, buông tha cho một nhân vật anh tài như Vinh thiếu gia.

Nếu thật sự thất tình thì tốt rồi, đáng buồn nhất là y còn chưa hề có một cuộc tình nào, thì làm sao để mà mất……

Bọn họ còn khuyên bảo, rằng kẻ có mắt như mù kia sẽ hối hận, khóc lóc hồi tâm chuyển ý đến cầu Vinh thiếu ngươi. Tần Việt Vinh chỉ cười khổ, người kia cho dù đang ở nơi trần thế đê tiện, cũng vẫn luôn cao ngạo như vậy, thậm chí cũng chưa từng thèm liếc mắt nhìn mình một cái, ngay cả nhân vật anh hùng như Vu Chiến Nam cũng phải cam tâm tình nguyện khom lưng, làm sao cậu lại chịu chú ý đến mình cơ chứ……

Yêu phải một người, làm cho kẻ từ khi sinh ra đến giờ luôn nhận dược ngàn vạn sủng ái như Vinh thiếu gia lần đầu cảm thấy tự ti. Cái loại cảm giác như luôn cảm thấy bản thân không đủ tốt để xứng với cậu, cảm thấy bản thân dù làm bất cứ chuyện gì cũng không chiếm được một ánh mắt của người ấy, đê tiện đến mức bản thân cũng phải tự phỉ nhổ……

Tình trạng của y vẫn không tốt, thậm chí có xu hướng ngày càng thêm nghiêm trọng, các huynh đệ muốn giúp y khôi phục, liền giới thiệu cho y rất nhiều tiểu thư xinh đẹp, thậm chí còn có những cậu thiếu gia tuấn tú. Nhưng đều không được. Tần Việt Vinh cũng thử tiếp xúc với bọn họ, muốn quên đi tình yêu vô vọng này, nhưng bọn họ đều không có vẻ đẹp của cậu, không có ánh mắt quật cường mà cao ngạo kia, không có chút gì khiến y có thể động tâm……

Lại sau đó, y cho rằng quen với bọn họ là một sự vũ nhục với bản thân, đối với tình yêu thuần khiết của y là một loại vấy bẩn……

Vì thế, Tần Việt Vinh vẫn cứ thống khổ như vậy……

(tình yêu tuổi trẻ a ~)

“…… Thực xin lỗi.” Tần Việt Vinh cảm thấy rất khó mở miệng, y nhớ rõ đây không phải lần đầu tiên y giải thích với người khác:“ Bình sứ Thanh Hoa lần trước, để tôi đền cho cậu.”

Thiệu Hân Đường lẳng lặng ngồi trên lưng ngựa, rất thả lỏng mà hưởng thụ một khắc tự do hiếm có này, nên tâm tình đang khá tốt. Nghe xong lời y nói liền đáp: “Không cần, cũng không phải do cậu cố ý.”

Kỳ thật Thiệu Hân Đường cho rằng số tiền mà Vu Chiến Nam hôm nay thua y, đủ cho y dùng cả đời, đến lúc đó còn không biết có thể mang đi hay không. Bằng không cậu không chừng sẽ bảo Tần Việt Vinh trực tiếp chiết thành tiền mặt cho cậu. Bất quá, Tần Việt Vinh có ý định bồi thường là tốt lắm rồi, cậu còn cho rằng mấy tên con cháu nhà giàu cũng giống như thổ phỉ, có nợ không trả ấy chứ.

“Như vậy sao được……” Tần Việt Vinh không dám bảo sẽ chiết thành tiền mặt cho cậu. Bởi vì sau vụ việc xảy ra trong lần gặp mặt đầu tiên, y hiện giờ không dám nói đến chuyện tiền nong trước mặt Thiệu Hân Đường.

“Nghe nói ngươi tại đang làm việc tại bệnh viện?” Thiệu Hân Đường tâm tình đang tốt, cảm thấy tiểu thiếu gia này cũng không quá đáng ghét, dù sao bản thân cũng có chỗ không đúng, mắng y mà y cũng không so đo. Sẽ theo lý mà hỏi thăm một câu.

“Đúng vậy.” Tần Việt Vinh thấy Thiệu Hân Đường chủ động hỏi chuyện, vô cùng vui mừng, nhiệt tình trò chuyện cùng cậu.

Vu Chiến Nam bên kia cuối cùng cũng thoát khỏi sự nhiệt tình của Tề Đại Khải. Thấy Thiệu Hân Đường không ở đó, liền đứng dậy chạy đến mã tràng nhỏ tìm người.