Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế

Chương 67: Lật Tẩy






Sáng ngày thứ hai, đoàn người đã tới địa điểm cần đến.
Xóm nhỏ được thành lập quanh một hồ nhỏ, hồ nhỏ này hiện tại cũng chỉ còn lại một vùng nước nhỏ, làm người ta kinh ngạc là, trung tâm hồ có một cây đại thụ, đại thụ phải ba người ôm mới hết thân, chiều cao cũng hơn chục mét, những cành lá tinh tế lung lay theo gió.

Trên đại thụ quấn một ít dây leo, sinh cơ bừng bừng quanh co trên cành lá
Con ngươi Lam Linh Úc co rút, hai biến dị thực vật này rất vững chắc, bọn họ căn bản không giải quyết được.

Nắm chặt tay Tô Tuệ Dung, kín đáo lắc đầu.

Tô Tuệ Dung nắm lại, tỏ vẻ đã biết.

Cô là dị năng giả đương nhiên có thể thấy rõ vấn đề này, hơn nữa chuyện này cũng không phải không có phương pháp giải quyết.

"Xóm nhỏ này tụ tập các hộ xung quanh lại, nhà nào nhà nấy đều là dân buôn bán, nhưng biến dị thực kia cản chúng tôi, đến gần thì dây leo trên nó sẽ công chỉ khi rời khỏi phạm vi nó mới ngừng, hơn nữa lực công kích của dây leo rất cao, một khi rơi vào tầm ngắm sẽ khó thoát ra." Vương Phi Quân đứng bên Tô Tuệ Dung, thấp giọng giới thiệu: "Nhưng dây leo cũng chỉ có bốn nhánh, chỉ cần tránh là được, cũng không có nguy hiểm."
Tô Tuệ Dung vừa nhìn dây leo liền biết, có hai biến dị thực vật, không phải một, mà Vương Phi Quân khẳng định cũng biết, cố ý nói chỉ có một, dù sao một biến dị thực vật cùng hai biến dị thực vật có sự khác biệt rất lớn, nói hai cây chắc chắn bọn họ không dám tới gần.

Nắm chặt bàn tay, đè Đằng Mạn đang bạo động xuống, Tô Tuệ Dung trầm mặt, chỉ đại thụ, giận giữ nói: "Không phải anh nói chỉ có một cây hay sao? Những dây leo kia nhìn đi nhìn lại không giống bộ phận của đại thụ? Vương Phi Quân, anh gạt bọn tôi?"
"Lừa gạt hai cô thì đã sao?" Dương An Ninh đột nhiên chen ngang, ánh mắt đầy ác ý nhìn hai người: "Tô Tuệ Dung, Lam Linh Úc, tôi muốn xem hai cô chết khó coi như thế nào."
Tô Tuệ Dung kéo Lam Linh Úc lui về sau hai bước: "Vương Phi Quân, đây là việc anh muốn chúng tôi giúp một tay? Anh muốn mạng của chúng tôi? Hai biến dị thực vật, năm người sao có thể đánh lại được? Chuyện này, chúng tôi không giúp được, tôi cùng Lam Linh Úc sẽ rời đi." Vừa nói, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc quay người rời khỏi."
Vương Phi Hùng cùng Lý Phong lập tức cản đường của hai người.

Tô Tuệ Dung cười lạnh, vuốt ve Tiêu Dạ trong lòng, thả nó xuống: "Thế nào, các người còn muốn cứng rắn? Xem ra các người thật sự có mục đích không thể để ai biết?"
Sắc mặt Vương Phi Quân không tốt chút nào, hắn tìm Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc tới nơi này, đích thực muốn mượn tay hai người giải quyết biến dị thực vật, sau đó giết Lam Linh Úc lấy kết tinh, nếu chỉ giải quyết hai người cũng không cần đi xa như vậy, tùy tiện tìm một chỗ cũng giải quyết được.

Hai biến dị thực vật này quả thật khó giải quyết, hắn tới gần cấp năm cũng không phải đổi thủ của chúng, nhất định phải tìm người khác giúp một tay, bây giờ bị Dương An Ninh quấy rối.


Nghĩ tới đây, hắn khẽ cười, ôn hòa nói: "Không phải như vậy? Hai người hiểu nhầm rồi, chúng tôi không có loại ý nghĩ này.

Chẳng qua An Ninh có chút khúc mắc với hai người, An Ninh mới mở lời dọa nạt chút thôi.

Hai người cùng An Ninh chỉ là hiểu lầm nho nhỏ thôi."
Tô Tuệ Dung lạnh nhạt: "Vương Phi Quân, anh coi chúng tôi dễ bị lừa gạt thế sao? Dọa chút? Tôi cùng Linh Úc sống ở thời đại này lâu như vậy, không phải là người không có đầu óc."
"Hai người suy nghĩ nhiều, tôi làm sao làm như vậy?" Vương Phi Quân mỉm cười nói.

Tô Tuệ Dung kéo Lam Linh Úc nhích lại phía hồ, tựa hồ cảm thấy có người tới gần, dây leo hơi nhúc nhích, điều này làm cho những người khác có chút khẩn trương.

"Các người muốn làm gì, tưởng chúng tôi không biết sao?" Tô Tuệ Dung chê cười nói: "Dương An Ninh đã nói với chúng tôi, anh muốn kết tinh của Linh Úc, vì thế mới để chúng tôi ở lại."
Sắc mặt Vương Phi Quân chuyển xấu, âm ngoan nhìn Dương An Ninh: "Con tiện nhân này, mày dám phản bội tao!" Vừa nói vừa giơ tay bạt tai, đem cô ta ngã xuống đất.

"Em không có phản bội anh." Sắc mặt Dương An Ninh trắng bệch: "Em không nói cho hai người họ, anh Vương, tin tưởng em, em thật sự không nói.

Em cùng hai người đó có thù oán, làm sao nói cho họ biết?"
"Dương An Ninh dĩ nhiên không chủ động nói những lời này, là cô ta lỡ miệng nói ra mà thôi." Tô Tuệ Dung nói vậy chỉ để trả thù Dương An Ninh, để cho cô ta khó chịu trong lòng mà thôi, cả nhà họ Tô chết đều có liên quan tới Dương An Ninh, bất quá bọn họ chỉ là người xa lạ, cô ta lại đoạt mệnh cả nhà người đó, bây giờ lại muốn mạng hai người cô, thật coi hai người bọn cô hiền lành dễ bắt nạt sao.

Vương Phi Quân cũng biết hiện tại nói gì cũng không hợp, chẳng qua không liên quan, giết được Lam Linh Úc thì hắn có thể lên được cấp năm sau đó sẽ giải quyết hai biến dị thực vật này, chỉ là hắn không muốn dùng tới người trong căn cứ, bây giờ, cũng chỉ có thể trách hai người phụ nữ này thôi.

Cười lên một tiếng, Vương Phi Quân nhướng mắt, Dương An Ninh trên mặt đất không xen vào nữa, ba người liền công kích Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc nhìn nhau.

Lam Linh Úc là dị năng giả hệ băng, Tô Tuệ Dung cũng không phải là dị năng giả hệ không gian đơn giản, cô thả Đằng Mạn cùng Thủy Thảo ra, quấn lấy mấy người đang tới.


Chuyện này ngoài dự liệu của mọi người, bọn họ hoàn toàn không coi Tô Tuệ Dung có tài cán gì, ngược lại chỉ có thể kéo chân mọi người.

Trong nháy mắt Đằng Mạn xuất hiện, dây leo quấn trên đại thụ cũng xông lên.

Lá cây đại thụ rung lên, lúc ấy màu xanh lá cây tựa như đang ánh lên tia sáng.

Đám người Vương Phi Quân kinh hãi.

Bọn họ tới nơi này rất nhiều lần, chỉ cần không bước tại phạm vi nhất định, dây leo trên đại thụ căn bản không chủ động công kích, nhưng tại sao lần này nó lại xuất thủ?
Vương Phi Quân cảm thấy không đúng, nhưng dễ dàng bỏ qua cho Lam Linh Úc như vậy thì hắn không cam lòng, dị năng giả ở căn cứ ngày càng ít, dị năng của hắn chỉ có thể hấp thu kết tinh của dị năng giả hệ băng, những nguyên tinh khác kể cả của tang thi cũng không thể hấp thu, bỏ qua cho Lam Linh Úc, hắn sợ rằng không có cơ hội thăng cấp lần nữa.

Tham vọng một mực vang trong tâm trí hắn, Vương Phi Quân cắn răng, không rời đi.

Biểu hiện của Vương Phi Quân hiện giờ giống như người đàn ông ở Tẫn Sơn mà Lam Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung gặp trước kia, đều do lòng tham mà thôi.

Hai biến dị thực vật nhập vào nhau, uy lực thống nhất cường đại hơn một biến dị rất nhiều, hơn nữa đại thụ tựa hồ coi Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc thuộc về nó, cho nên công kích của đám người Vương Phi Quân đại đa số bị ngăn cản.

Lam Linh Úc rất biết lựa chọn thời cơ phản kích, hơn nữa biến dị thực vật cùng Tiêu Dạ hỗ trợ, một chọi ba cũng không rơi xuống hạ phong.

Dây leo của Đằng Mạn bò trên đất, lập tức vây khốn Vương Phi Quân, tường băng trước mặt ngay lập tức biến thành bụi dây leo, hiện giờ muốn trốn cũng không kịp, chỉ có thể dựa vào chính mình, tránh khỏi công kích.

Đằng Mạn tiếp tục vòng vo công kích, đao băng của Vương Phi Quân đã chém đứt rất nhiều dây leo, nhưng tốc độ sống lại của nó rất nhanh, nháy mắt phục hồi nguyên trạng, hơn nữa dị năng của hắn tiêu hao không kịp hồi phục, rất nhanh xuất hiện vấn đề.

"Anh...?" Vương Phi Hùng kinh ngạc nhìn Vương Phi Quân, trước ngực anh xuất hiện một lỗ thủng, một nhánh dây leo đang cắm trong cơ thể anh.


"Xin lỗi." Vương Phi Quân cười khẽ, "Tao muốn mày chết sớm từ lâu, mẹ mày hại chết mẹ tao, mày tưởng tao thật lòng đối xử tốt với mày sao? Tao muốn mày chết trong miệng gián biến dị để mày không quá mức thương tâm, nhưng tao không ngờ tới mày dĩ nhiên còn sống, như vậy, tao sẽ tự tay tiễn mày một đoạn đường cuối cùng gặp con tiện nhân kia! Để mày đoàn tụ với mẹ mày!"
Vương Phi Quân cười lạnh rút lui khỏi chiến trường, mang theo Dương An Ninh rời đi.

Lý Phong thấy Vương Phi Quân mang theo Dương An Ninh cứ như thế rời đi, trong lòng quýnh lên, lập tức muốn chạy nhưng dây leo đã vây kín hắn, tình huống như thế khiến hắn nhớ tới những chuyện trước kia, những dị năng giả hệ băng cùng đồng đội của họ.

Vương Phi Quân đáng chết.

Lam Linh Úc cũng không đuổi theo Vương Phi Quân, không có biến dị thực vật phụ trợ, dị năng giả cấp bốn như cô không đánh lại hắn.

Tô Tuệ Dung bỗng dưng xụi lơ ngồi trên đất.

"Tuệ Dung, cậu làm sao vậy?" Lam Linh Úc sợ hết hồn, vội vàng chạy tới đỡ người.

"Đằng Mạn muốn tiến hóa." Tô Tuệ Dung hữu khí vô lực nói, hai biến dị thực vật chung một nơi chỉ biết cắn nuốt lẫn nhau, tiến hóa, trở thành biến dị thực vật mạnh hơn, từ đó sống tiếp, sống tốt hơn.

Lam Linh Úc vịn cơ thể Tô Tuệ Dung lên, nghiêm túc hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Tô Tuệ Dung hơi nhắm mắt: "Nghỉ ngơi một chút là được.":
Hai người vào không gian, ra ngoài cũng vào thời điểm buổi tối của ngày thứ ba.

Nhìn thấy hai người xuất hiện, Tiêu Dạ lập tức chạy tới, nhảy vào lòng Lam Linh Úc, làm nũng mấy tiếng.

Tinh thần Tô Tuệ Dung không tệ, chẳng qua gương mặt vẫn có chút xanh xao, còn lại cũng không có vấn đề gì cả.

Dây leo cô để lại lần trước đã biến thành một nhánh, nhỏ hơn trước không ít, nhưng Đằng Mạn lại có tám nhánh, toàn bộ quấn lấy đại thụ.

Tô Tuệ Dung đi tới đại thụ, Đằng Mạn rút nhỏ thân thể, bị Tô Tuệ Dung thu vào.

Tay đặt lên thân cây, ánh sáng từ lòng bàn tay chảy vào, khoảng nửa giờ sau, tại chỗ chỉ còn lại cái hố, Đại Thụ đã bị Tô Tuệ Dung thu phục.


Tô Tuệ Dung thở phào nhẹ nhõm.

"Linh Úc, quả nhiên hệ phòng ngự, là biến dị thực vật cấp bốn." Trên mặt Tô Tuệ Dung lộ ra cao hứng, cuối cùng cũng có cả khả năng công kích lẫn phòng ngự.

Lam Linh Úc khẽ cười: "Đó là chuyện tốt, dị năng hệ mộc của cậu cũng lên cấp bốn, rất lợi hại đó."
Tô Tuệ Dung cao hứng ôm lấy Lam Linh Úc: "Mình không liên lụy tới cậu."
Nghe thế Lam Linh Úc không vui vỗ sau ót Tô Tuệ Dung: "Nói gì thế? Mình đã bảo bao nhiêu lần, cậu còn nói vậy mình sẽ tức giận đấy."
Tô Tuệ Dung cười ngây ngô.

"Đáng tiếng, Vương Phi Quân cùng Dương An Ninh đã chạy mất." Lam Linh Úc thở dài.

Tô Tuệ Dung lắc đầu: "Đừng quan tâm."
Lam Linh Úc ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ giọng nói: "Không còn sớm nữa, chúng ta tìm chỗ nghỉ trước."
Hai người trở lại căn hộ hai ngày trước, Tô Tuệ Dung trực tiếp đặt Đại Thụ vừa mới thu phục trong sân, bây giờ cây không lớn như trước, nhưng gọi đại thụ cũng không sai, để ở góc vườn, yên lặng, không giống biến dị thực vật chút nào.

Tiêu Dạ từ trong lòng Lam Linh Úc nhảy xuống, hai ba bước thoắt cái leo lên cây, thân hình bị tán cây che phủ không chút dấu vết.

Lên tầng hai nghỉ ngơi, Lam Linh Úc bày bố tinh thần lực xung quanh.

Hai người trực tiếp đi vào không gian.

Hai người cũng không mệt lắm, mấy ngày trước cũng nghỉ ngơi đủ, vì vậy hiện giờ hai người trong không gian làm một bữa ngon, may mắn bẫy rập Tô Tuệ Dung đặt trước kia bắt được một con thỏ, mặc dù đói bụng lả người nhưng dầu gì cũng là đồ sống, hai người chịu khó dọn dẹp một một lúc, làm một bữa thỏ nướng.

Ăn cơm xong hai người còn mang cho Tiêu Dạ, mũi nó rất thính, ngửi thấy đồ ngon liền nhảy từ trên cấy xuống nhào tới.

Tô Tuệ Dung vuốt ve đầu nhỏ nhắn của Tiêu Dạ.

Ánh trăng sáng ngời, trong sáng như nước..