Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế

Chương 49: Tiêu Dạ






Lam Linh Úc buông cô ra, cẩn thận kiểm tra một lần, phát hiện trừ quần áo bị rách ra thì cũng không tìm được vết thương nào khác, chẳng qua người ở đây khá đông nên không tiện, vì vậy vẫn không yên tâm hỏi " Tuệ Dung, có chỗ nào bị thương không? Có khó chịu đâu không?"
Tô Tuệ Dung lắc đầu cười, tay vẫn như cũ cầm lấy tay Lam Linh Úc, thấp giọng nói: "Mình không sao, không có bị thương, cậu yên tâm đi.

Trước hết phải giúp mấy người kia giải quyết tang thi, rồi chúng ta nói chuyện sau nha."
Lam Linh Úc nhìn tình hình trước mắt, tiện tay giết mấy con tang thi lại gần, cự tuyết nói: "Bên kia không cần mình giúp, mình ở chỗ này bảo vệ cậu."
Tô Tuệ Dung không nói gì nữa.

Một chút ngắn ngủi tách ra, giờ lại được ở bên Lam Linh Úc, thật sự là một chuyện rất hạnh phúc.

"Cô có phải là Lam Linh Úc không?" Lúc này, Dương An Ninh đột nhiên lên tiếng.

Lam Linh Úc nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt gật đầu, cho rằng Tô Tuệ Dung nói cho cô ta biết.

"Cô ấy là em gái Dương Lộ." Tô Tuệ Dung giải thích, ngay sau đó thấp giọng: "Dương Lộ chết rồi."
Đối với Dương Lộ, ấn tượng với Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc cũng khá tốt, không thuận theo người khác, tự lập tự cường là người được nhận tôn kính.

"Đã chết a!" Lam Linh Úc thở dài.

Cách đó không xa, trận chiến đã đến hồi cuối.

Tiểu khu này mặc dù có nhiều tang thi, nhưng đều là tang thi cấp thấp, căn bản không phải là đối thủ của những dị năng giả cấp hai kia mà Thinh Kiến Vũ cùng An Tu Vũ liên thủ đánh biến dị cấp ba, bọn họ cũng cùng cấp, lại có lực công kích cường đại, hệ lôi cùng hệ phong có thể dễ dàng đối phó tang thi kia.


Tang thi cấp ba căn bản không nghĩ tới Lam Linh Úc nhanh chóng chạy tới như vậy, còn mang theo hai người cấp ba nữa, điều này làm cho nó hoàn toàn rơi vào bối rối, thấy mình không phải là đối thủ của hai người kia, Tô Tuệ Dung cùng Dương An Ninh cũng đi ra bị một người cũng cấp ba bảo vệ, bọn tiểu đệ của nó chết cũng khá nhiều, nó rốt cục thất vọng, chuẩn bị rời khỏi sau đó sẽ tìm cơ hội bắt Tô Tuệ Dung sau.

Tốc độ của tang thi rất nhanh, nhưng ý đố đó đã bị hai người nhìn thấy, Thinh Kiến Vũ nhanh chóng phát ra phong tiễn cùng lôi điện của An Tu Vũ không khách khí đánh vào người tang thi cấp ba làm cho nó hết sức lực để chạy trốn.

Vào thời điểm hai người thở phào nhẹ nhõm, một bóng đen đột nhiên từ trong phòng nhảy ra ngoài, nhanh chóng xông ra chỗ tang thi cấp ba bị An Tu Vũ cùng Thinh Kiến Vũ tấn công nhưng nó gắng chịu đòn cắp con tang thi kia chạy đi.

An Tu Vũ cùng Thinh Kiến Vũ liếc nhau, bọn họ không có phát hiện tang thi cấp ba này, mà con tang thi kia xuất hiện cực kì đúng thời điểm, cuối cùng còn cứu được đồng bọn của nó.

Kể từ Thinh Kiến Vũ từ Thành Nam trở về, các thế lực khác cũng biết chuyện của tang thi cấp ba, có công kích đặc thù, còn xác định rõ, tang thi cấp ba đã có trí khôn.

Tin tức này đối với mấy người quản lý có thể là tin động trời, bọn họ biết, một khi tin này lan rộng ra ngoài, đối với căn cứ tuyệt đối có chấn động.

Bọn họ không chịu nổi, cuối cùng chuyện này cũng chỉ có mấy người biết.

Sau đó bọn họ đem tang thi phân cấp, mới đầu là tang thi cấp một, sau trăng huyết tốc độ thay đổi là tang thi cấp hai, trên nữa là tang thi đỏ như máu mà Thinh Kiến Vũ gặp, đó là cấp ba, trước mắt chỉ có ba cấp bậc, sau này có gặp tang thi lạ thì có thể cập nhật lại sau.

Chẳng qua tang thi cấp một cùng cấp hai thì đối phó tương đối dễ dàng, tang thi cấp ba lại tương đối khó nhằn, không có hai người cấp ba trở nên thì không phải đối thủ của nó, mà tang thi cấp ba lại ít vô cùng,trước kia căn cứ chưa từng bắt gặp một con tang thi cấp ba nào.

Thinh Kiến Vũ cùng An Tu Vũ có chút kì quái, tang thi cấp ba sao lại đột nhiên xuất hiện ở gần căn cứ? Còn bắt Tô Tuệ Dung?
Dị năng giả cấp hai nhanh chóng thu dọn chiến trường, tìm kiếm vật tư, nguyên tinh, mặc dù đi cứu người, vật tư nhất định phải thu thập được.

Thinh Kiến Vũ cùng An Tu Vũ đi tới hướng này.


Lúc này, một bóng đen chạy tới, là Tiêu Dạ, nó nhìn thấy Dương An Ninh liền nhảy tới trong lòng cô ta, không có nhìn Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc.

Dương An Ninh mừng rỡ ôm lấy Tiêu Dạ, xoa xoa bộ lông mềm mại của nó: "Meo meo...."
Tô Tuệ Dung nhìn Lam Linh Úc, hai người họ nuôi Tiêu Dạ đã hơn năm, theo lý thuyết, coi như rời nhau bốn tháng, Tiêu Dạ không thể không biết hai người, hơn nữa do Tiêu Dạ tự mình chạy mất, chứ không phải do bọn cô vất bỏ nó....!
Chuyện này thật kì quái, Tiêu Dạ lại quên bọn cô?
"Mèo con này là do cô nuôi lớn sao?" Tô Tuệ Dung nhẹ giọng hỏi.

Dương An Ninh ôm chặt Tiêu Dạ, cảnh giác nhìn Tô Tuệ Dung một cái: "Đương nhiên do tôi nuôi lớn."
"Thật sao?" Tô Tuệ Dung nhẹ giọng lại một câu, mỉm cười nói: "Giống con mèo trước kia của tôi."
Mím chặt môi, Dương An Ninh không nói gì.

"Tiêu Dạ?" Tô Tuệ Dung nhẹ giọng gọi một câu, tiểu miêu trong lòng Dương An Ninh nghiêng đầu, sau đó giật giật cơ thể.

Dương An Ninh vội vàng sờ nó sống lưng, sau đó Tiêu Dạ bỗng yên tĩnh nằm trong ngực cô ta.

Tô Tuệ Dung nhìn chằm chằm.

"Chắc hai người nhớ nhầm rồi, mèo nào cũng khá giống nhau đó?" Dương An Ninh khẩn trương nói, thậm chí ôm mèo lùi về phía sau mấy bước, giống như Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc sẽ đoạt mèo.


"Không có nhận lầm nha, chúng ta xem lại một chút sẽ biết." Tô Tuệ Dung tựa tiếu phi tiếu nhìn cô ta một cái: "Tiêu Dạ nhà tôi trên bụng có một nhúm lông trắng có hình trái tim, móng trái của nó có vết sẹo tròn, do lúc nhỏ nghịch ngợm, nghịch nến bị phỏng."
Dương An Ninh trầm mặc không nói.

"Có phải mèo của hai người họ không xem một chút là được." An Tu Vũ thản nhiên nói: "Nhiều người như vậy còn có thể cướp đồ của người khác sao?"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là tôi nói láo, là tôi nó láo." Dương An Ninh thấp giọng khóc sụt sùi, hết sức yếu đuối, "Tôi chẳng qua sợ hai người cướp đi meo meo, tôi chỉ có meo meo, nếu không phải là meo meo bảo vệ tôi đã sớm chết rồi...!hai người họ lại mạnh như vậy, không có meo meo cũng có thể sống ót, nhưng tôi chỉ có meo meo, hơn nữa meo meo cũng không cần hai người họ, tôi chẳng qua sợ họ cướp meo meo mà thôi."
Cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung, nói loạn, ngược lại làm cho người khác cảm thấy cô ta cùng mèo con có quan hệ rất tốt, thoạt nhìn rất đáng thương.

"Meo meo do tôi cứu được, lúc ấy nó bị thương rất nặng, toàn thân đều là máu, là tôi cứu meo meo sau đó nó lại cứu tôi, nó cùng tôi sống nương tựa lẫn nhau.

Tôi thật sự không bỏ được nó..."
Mấy dị năng giả cách đó không xa, có chút không đồng tình nhìn hai người Tô Tuệ Dung, cho rằng bọn cô đang khi dễ Dương An Ninh.

Phải biết, sau mạt thế, nữ giới ít hơn nam giới rất nhiều, sống sót đều lợi hại hơn đàn ông, hoặc là ở phía sau phụ cần, thật khó khăn tìm một người con gái ôn nhu yếu đuối như thế này, không phải không ai động tâm.

"Cướp đi?" Tô Tuệ Dung cười một tiếng: "Tiêu Dạ vốn dĩ là của chúng tôi.

Việc này coi như trở về nguyên chủ đi, sao có thể nói là cướp đây?"
Dương An Ninh nhẹ giọng khóc thút thít: "Nhưng meo meo, không, Tiêu Dạ không muốn đi cùng hai người."
"Tiêu Dạ." Lam Linh Úc dang hai tay ra cất tiếng gọi.

Tiêu Dạ nghiêng đầu, thấp giọng meo một tiếng, lập tức nhào vào lòng Lam Linh Úc, híp mắt mấy cái, yên nặng nằm trong ngực cô.

Trừ Tô Tuệ Dung, không ai thấy thời điểm Lam Linh Úc gọi Tiêu Dạ, tinh thần lực bao quanh Tiêu Dạ thật dày.

"Bây giờ có thể đem Tiêu Dạ cho chúng tôi rồi chứ?" Vốn nhớ tới Dương Lộ mà Tô Tuệ Dung đối với Dương An Ninh cũng không có gì ác cảm cho mấy nhưng hiện tại cô ta làm bộ dáng kia khiến cho cô cảm thấy ghê tởm, tự nhiên cũng không có nói chuyện dễ nghe: "Cô yên tâm, cô chăm sóc Tiêu Dạ năm tháng, tôi sẽ cho cô nguyên tinh, coi như thù lao đi."
Dương An Ninh đỏ mắt nhìn cô, bày ra bộ mặt nhu nhược đáng thương, nhưng trong lòng vừa giận vừa sợ, dị năng của cô trước giờ chưa từng thất bại, trước kia dùng rất tốt, tại sao lần này lại thất bại? Tại sao con mèo chết tiệt kia không theo sự khống chế của cô? Sao cô có thể thất bại? Không có nó bảo vệ cho cô, dị năng của cô không có tác dụng gì, cô phải làm sao đây?

Mặc dù Ngụy Nam Vũ đối với cô không tệ, nhưng cuối cùng nó cũng không phải mãi dành cho cô, một khi mất đi, cô sẽ sống không bằng chết.

Mà họ, thậm chí đoạt đi đồ vật cô dùng bảo vệ bản thân!
Họ muốn mạng cô!
Tô Tuệ Dung, Lam Linh Úc, các ngươi đã đối sử với tôi như vậy, đừng có tránh tôi đem tin tức các ngươi còn sống cho Ngụy Nam Vũ, Ngụy Nam Vũ rất cao hứng nếu biết tin tức Lam Linh Úc còn sống.

Trong đôi mắt xẹt qua chút ngoan độc, lại bị Lam Linh Úc nhìn thấy, cô bất giác đề cao cảnh giác.

Tất cả mọi người đã lái xe tới, tổng cộng có ba chiếc, mọi người trước đem vật tư cột mui xe, sau đó chuẩn bị đi về.

Thời gian không còn sớm, thật may ngày hè tương đối dài, nếu không trở về đã muộn rồi.

Mọi người phân ngồi hai xe còn lại, chẳng qua An Tu Vũ lại muốn ngồi cùng hắn ngồi một xe, Thinh Kiến Vũ lại muốn Tô Tuệ Dung cùng hắn ngồi chung nhưng Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc hết lần này tới lần khác kiên quyết ngồi cùng nhau, không muốn tách rời, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể để cho người khác rời đi, chẳng qua lái xe cảm thấy tình huống có chút không hợp lý nên cuối cùng chỉ có bọn họ ngồi lại trong chiếc xe, Thinh Kiến Vũ lái xe.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc ngồi phía sau, mười ngón tay đan chặt lấy nhau, tựa vào vai nhau, thấp giọng nói chuyện, Têu Dạ nằm trên dùi Lam Linh Úc, thỉnh thoảng hưởng thụ để Lam Linh Úc vuốt ve, rất thoải mái.

"Vừa rồi có chuyện gì?" Tô Tuệ Dung thấp giọng hỏi.

Tinh thần lực của Lam Linh Úc nhanh chóng bao quanh, ám chỉ người phía trước có thể nghe lén chuyện hai người, thấy họ muốn nhìn: "Dương An Ninh hạ gì đó trên người Tiêu Dạ?"
"Hạ gì?" Tô Tuệ Dung tựa vào bả vai Lam Linh Úc, khẽ cau mày: "Sao mình không có phát hiện?"
Lam Linh Úc hôn một cái vào trán Tô Tuệ Dung, "Lần đầu tiên cậu gọi Tiêu Dạ, mình đã thấy ngón tay cô ta tựa hồ hạ cái gì đó vào cơ thể Tiêu Dạ, vì vậy lần thứ hai mình dùng tinh thần lực tạo thành tấm lưới, may mắn Dương An Ninh chính xác dùng dị năng, nếu không thật sự không còn cách nào khác."
Tô Tuệ Dung ngẩng đầu lên, đem hiện tượng lạ trên người Dương An Ninh trong khi hôn mê, cùng việc bị tang thi cào nói ta, không biết tang thi làm gì với cô ta, chuyện như vậy cô cũng không muốn nói ra, sau đó thấy cô ta có dị năng cũng không nói gì nữa.

"Cậu thật hồ nháo!" Lam Linh Úc hơi lên giọng, trách cứ: "Coi như hai giờ sau cô ta không có chuyện gì ngoài ý muốn nhưng sao cậu không nói ra? Lỡ như có chuyện gì? Vào căn cứ hại chết bao nhiêu người thì sao?".