Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc vừa đặt mình xuống giường liền ngủ một mạch tới sáu giờ, lúc này rất nhiều người đi làm nhiệm vụ đã trở về, trường đại học Địa Chất vốn yên tĩnh giờ như thức dậy với ngày mới đầy náo nhiệt.
Tô Tuệ Dung vào không gian lấy ít nước đi ra, rồi cùng Lam Linh Úc đơn giản rửa mặt, rồi đem mọi thứ cất lại trong không gian.
Kí túc xá mà hai người ở cũng được coi là gần cổng, đứng ở ban công có thể nhìn thấy quảng trường ở không xa, nhìn thấy không ít người đang đi ở trong sân trường.
Lam Linh Úc từ đằng sau ôm lấy Tô Tuệ Dung: "Không phải nói Đại Học thành không có nhiều người sao? Giờ nhìn lại cũng không phải ít đâu nha."
Tô Tuệ Dung tự động dựa vào người đằng sau: "Chẳng qua không có nhiều học sinh, sinh viên thôi, chứ nơi này cũng không thiếu dân cư sinh sống.
Đói bụng chưa? Chúng ta đi xuống ăn cơm đi?"
Lam Linh Úc nhướn người lên ngặm nhấm đôi môi người trong lòng mình một chút rồi gật đầu "Nơi này cũng không có đồ nấu ăn, không có đồ cá nhân, vào không gian lại không được, mình căn bản nấu không được."
Tô Tuệ Dung mỉm cười nói: "Nếu như cậu mong muốn cuộc sống ở trong không gian mình cũng không có ý kiến gì đâu."
Cô không có yêu cầu gì cao, chỉ cần được bên Linh Úc mãi mãi là cô thoả mãn rồi.
Lam Linh Úc cũng từng muốn một cuộc sống chỉ có mình cùng Tô Tuệ Dung trong không gian, nhưng chỉ trong thời gian ngắn thì không sao, nhưng nếu ở một thời gian dài tuyệt đối con người không thể kiềm chế nổi mà phát điên trong hoàn cảnh như thế.
Con người dù sao cũng không chịu nổi tĩnh mịch, nên khi mạt thế có tới Lam Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung chưa bao giờ nghĩ tới việc sống mãi trong không gian.
"Thôi, một mực trong không gian mình sẽ điên mất." Lam Linh Úc buông tay ra: "Như bây giờ cũng tốt, mình sẽ cố gắng mạnh lên để bảo vệ cậu."
Tô Tuệ Dung cười, cô cũng biết Linh Úc tuyệt đối đưa ra là kết quả như vậy, không có sống bên trong không gian ngược lại cũng khá may, nếu hai người mà thử cuộc sống như vậy, cô chắc chắn sẽ không bao giờ bước chân vào không gian một lần nữa.
"Ừa, chúng ta phải mạnh hơn để cuộc sống tốt hơn."
Lam Linh Úc nhẹ giọng thở dài: "Nếu như cậu có dị năng thì tốt." Tô Tuệ Dung nháy mắt mấy cái "Mình có thể làm bộ có dị năng không gian."
Hai người đùa giỡn nhau một lúc, dọn dẹp lại nhà cửa rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Tô Tuệ Dung đi ra mở cửa, bên ngoài là Dương Lộ cùng Lâm Vũ.
"Cùng đi ăn cơm đi." Dương lộ cười hì hì nói.
Tô Tuệ Dung đáp lại: "Đúng lúc bọn tôi cũng chuẩn bị đi ăn cơm." Lam Linh Úc đóng cửa, bốn người cùng nhau rời khỏi kí túc xá đến nhà ăn.
Mọi người mệt mỏi cả ngày, nhanh chóng đi vào nhà ăn.
Lấy đồ đựng rồi tự giác cầm thẻ căn cước xếp hàng.
Rất nhanh, hàng người xếp hàng lấy cơm dài đến tận bên ngoài nhà ăn.
Đến phiên bốn người lấy xong đồ ăn, tầng một cũng không còn chỗ ngồi.
"Chúng ta lên tầng hai đi." Lam Linh Úc cau mày nói.
Lâm Vũ cười khổ một tiếng: "Tầng hai không phải nơi chúng ta có thể lên được."
"Bây giờ còn có tình trạng phân biệt tầng cấp?" Lam Linh Úc tỏ vẻ không hiểu hỏi.
Lâm Vũ thở dài, thấp giọng nói: "Chỉ qua mười ngày mà thôi nhưng chế độ phân biệt tầng cấp lúc trước căn bản đã bị huỷ.
Khi mạt thế bắt đầu, cái gì cũng không còn tồn tại, hiện tại dị năng giả mới được hưởng quyền lợi chứ không phải quan ông cháu cha gì cả.
Lam Linh Úc cũng là dị năng giả, nhưng cô chưa có cống hiến gì được ghi chép lại, đương nhiên không thể lên đấy.
Chỉ khi nào cô làm xong một nhiệm vụ nào đó, cô mới có quyền lên tầng hai." Lam Linh Úc nhìn Tô Tuệ Dung không nói gì nữa.
Mấy người đi vòng quanh một hồi cũng không tìm được chỗ, lúc chuẩn bị mang đồ về kí túc xá thì có giọng nam gọi tới.
"Dương Lộ! Lâm Vũ!" "Tôn Bình?" Dương Lộ hỏi "Cậu sao lại ở đây?" "Chúng tôi cùng Vương ca tới dùng cơm.
Đội trưởng An đang ở trên tầng hai, đội trưởng An cho tôi đi gọi mọi người, vừa mới xuống đây thì đã nhìn thấy mọi người rồi." Chàng trai tên Tôn Bình nói.
Trước kia tầng hai chỉ dùng cho giáo viên cùng những khách nơi xa tới ăn cơm.
Trường đại học Địa Chất trước kia có tận ba căn tin, nhưng giờ chỉ có một căn tin, còn lại đều dùng cho việc khác.
Mỗi phòng ăn trên tầng hai cũng khá lớn, có ba bốn bàn đủ cho bốn mươi người, nhóm Vương Mạnh ngồi tít bàn trong cùng.
"Sao nhanh vậy?" Vương Mạnh nhìn thấy bọn họ đi lên liền sửng sốt." Tôn Bình, cậu đi nhanh thật nha."
Tôn Bình sảng khoái cười: "Làm gì có chuyện nhanh như vậy, là tôi vận khí tốt, vừa xuống dưới đã thấy họ."
Vườn Mạnh cười mấy tiếng, xếp chỗ cho nhóm Tô Tuệ Dung, mọi người cũng không có ý kiến gì, ngược lại chỉ có cô gái hệ không gian ngồi bên cạnh đội trưởng An bày ra vẻ mặt khó chịu nhìn nhóm Tô Tuệ Dung ngồi xuống.
Tô Tuệ Dung trong lòng khẽ nhịn lại, quyết định tối nay đi không gian tu luyện, còn Lam Linh Úc thì khá bình tĩnh mà ngồi ăn.
Trêu hoa ghẹo nguyệt cái gì, cần phải tĩnh tâm!
An Tu Vũ ngồi ở bàn đầu, nhìn thấy nhóm Tô Tuệ Dung, rất lễ phép gật đầu chào hỏi.
Thức ăn trên bàn cũng không có nhiều lắm, có mười mấy món thức ăn cùng với can bia.
So với trước kia không thể bằng nhưng hiện tại như vậy đã là tốt lắm rồi.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc lấy lí do không thể uống rượu, từ chối mất lần rồi cũng không có người mời rượu hai người nữa.
An Tu Vũ cất tiếng nói: "Hôm nay mọi người vào đại học Địa Chất, cũng chính là thành viên của đại học Địa Chất, tình hình bây giờ như thế nào, mọi người chắc rõ hơn tôi, chúng ta chỉ có thể đoàn kết lại để tiếp tục sống sót.
" Thanh âm của hắn không lớn, nhưng từng câu từng chữ mọi người đều có thể nghe rõ.
Phòng ăn bỗng nhiên yên tĩnh, cơ hồ ai cũng nhìn chằm chằm An Tu Vũ.
An Tu Vũ nhìn mọi người xung quanh, tiếp tục nói: "Đại học Địa Chất may mắn khi những người sống sót tiếp tục ở để lại xây dựng, bảo vệ, nhưng vật tư có hạn, nơi này rất cần mọi người hỗ trợ.
Đại học địa chất có nhiệm vụ đi giết tang thi cùng thu thập vật tư, nhiệm vụ này có tích phân khá cao, hơn nữa đây cũng là nhiệm vụ bắt buộc của mỗi tiểu đội, Đại Học thành là nơi ở của chúng ta, tiêu diệt tang thi cũng giúp cuộc sống của chúng ta yên bình hơn."
Mọi người xung quanh rối rít bàn luận..
"Nhóm người Vương Mạnh mới tới nên rất nhiều chuyện không biết, tôi nói sơ qua một chút, tôi là đội trưởng của mọi người, là người chịu trách nhiệm mọi hành vi của mọi người.
Đại học địa chất có rất nhiều đội ngũ, chỉ cần có năm thành viên là sẽ được lập đội.
Cấp bậc thấp nhất là F, sau đó căn cứ vào nhiệm vụ mà thăng cấp đội ngũ." An Tu Vũ nói: "Mà tiêu diệt tang thi là nhiệm vụ bắt buộc, mỗi đội ngũ cứ ba ngày phải nhận một nhiệm vụ tiêu diệt tang thi, nếu không đội ngũ đấy sẽ bị cưỡng chế rời khỏi đại học Địa Chất.
Những quy định này do Nguỵ hội trưởng này ban hành, bất cứ người nào cũng không được trái luật."
An Tu Vũ dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Đương nhiên mọi người cũng có thể không tham gia đội ngũ, nhưng vì vậy mà nhiệm vụ của mọi không được tính tích phân mà khi số tích phân trở về không thì đương nhiên mọi người sẽ bị đuổi khỏi đại học Địa Chất."
Tô Tuệ Dung cả kinh trong lòng, đây là một luật lệ tương đối hoàn chỉnh, theo cô biết thì những người sống sót đều áp dụng luật lệ như thế này, thành lập tiểu đội, ban hành nhiệm vụ, áp dụng tích phân, chẳng qua những điều này phải qua nửa năm mới hoàn thành, tạ sao đại học Địa Chất lại hoàn thiện những điều luật này nhanh như vậy.
Nói tới chỗ này, cũng phải nhắc tới tình huống hiện tại, bởi vì sau khi động đất xảy ra kèm theo mưa giông kéo dài, có thể nói rằng phương tiện liên lạc của mỗi thành phố đều bị phá hủy, mặc dù ở một số địa phương vẫn có thể liên lạc được với bên ngoài nhưng cũng chỉ liên lạc trong phạm vi khá hẹp.
Hơn nữa toàn thế giới chỗ nào cũng có tang thi, không phải những nơi trọng yếu quân đội chắc chắn cũng không đi cứu viện, quân đội chỉ có nhiệm vụ bảo vệ những quan chức cấp cao của đất nước, cho lên dù có liên lạc được với quân đội cũng chỉ có phí công vô ích.
Đời trước chính Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc hiểu ra điều này, ở H thị chờ đợi rất lâu, nếu không phải hai người mạng lớn chắc sớm nằm trong bụng tang thi rồi, cho nên Tô Tuệ Dung đối với việc này sớm thông suốt, mà đại học Địa Chất có máy phát điện, mặc dù điện năng không nhiều nhưng cũng đủ để dùng qua ba bốn ngày, nói cách khác, đại học Địa CHất có thể liên lạc với bên ngoài.
Nhưng chẳng qua bây giờ mới là ngày thứ mười, bất kì nơi nào cũng không thể hoàn hiện hệ thống nhanh như vậy được, coi như có thể liên lạc được với bên ngoài cũng không cách nào làm được như vậy.
Đại Học thành tự nhiên cũng không thể đạt tới những điều kiện tuyệt đối nhưng nó lại có những luật lệ gần như hoàn chỉnh.
Tích phân, nhiệm vụ, tiểu đội...!
Những gì An Tu Vũ nói sau đó Tô Tuệ Dung cũng không nghe rõ, cô một mực chìm đắm trong suy nghĩ của mình, sau một hồi chạy ngoằn nghèo trong mê cung, Tô Tuệ Dung đã đi tới kết luận, đời này, không chỉ có cô sống lại mà còn có người khác, tình nghi lớn nhất chính là hội trưởng của đại học ĐỊa Chất - Ngụy Nam Vũ.
Cũng chỉ có hắn mới có thể trong mười ngày thành lập luật lệ hoàn chỉnh như vậy.
Chỉ có Ngụy Nam Vũ mới có danh vọng như thế này.
Tô Tuệ Dung hít một hơi thật sâu.
Coi như Ngụy Nam Vũ sống lại đây, như vậy đã sao nào?
Đời này, cô tuyệt đối không để Linh Úc quyết định làm việc kia!
Lam Linh Úc nhìn Tô Tuệ Dung đang thất thần, trong lòng thật sự bất đắc dĩ, cô cũng biết Tuệ Dung có chuyện gạt cô, chẳng qua cô cùng Tuệ Dung ở cùng nhau nhiều năm như vậy, quan hệ chỉ có thể dùng bốn từ để miêu tả đó là không dứt ra được.
Không phải là hai người bọn cô không có tình yêu, mà chỉ do hai người bọn cô luôn ở cùng nhau từ khi còn bé, cái gì cũng cho nhau, tình yêu, tình bạn, tình thân đều do hai người tạo ra cho đối phương, hai người đều nguyện ý làm bất cứ điều gì cho người kia, nguyện ý đi tìm chết nếu đối phương muốn.
Cho nên, hai người cũng đồng ý tôn trọng nhau, có điều gì không muốn nói, tự nhiên cũng không ép đối phương.
Kế tiếp An Tu Vũ cũng không nói chuyện gì nữa, chỉ giới thiệu một chút tình huống ở đại học Địa Chất, cùng tình huống của mấy trường khác, Lam Linh Úc nhớ kĩ những tin tức này, để tý về có thể thương lượng với Tô Tuệ Dung.
Cho đến hơn tám giờ, bữa tiệc chiêu đãi mới coi như chấm dứt, lúc gần đi, An Tu Vũ yêu cầu mọi người bảy giờ sáng mai tập trung tại đại sảnh, bọn họ muốn nhận đại sảnh nhiệm vụ.
"Đại sảnh nhiệm vụ?" Tô Tuệ DUng vừa mới tỉnh lại liền thấy danh từ cô chưa biết bao giờ liền thắc mắc, bản đồ của Tô Lan cũng không có ghi gì về cái này.
Từ Thanh Thanh bên cạnh An Tu Vũ liếc cô một cái: "Mấy người không có nhìn bản đồ sao? Đại sảnh nhiệm vụ chính là phòng họp nóc màu nâu có ở tầng một."
Phòng họp ban đầu là cơ sở của xã đoàn, nhưng sau mạt thế, Ngụy hội trưởng liền đổi tầng mười sáu thành phòng họp tầng thứ nhất thành đại sảnh nhiệm vụ.
Lam Linh Úc nhìn Từ Thanh Thanh một chút rồi nhàn nhàn nói: "Rõ ràng mấy người không có viết rõ ràng ở bản đồ, chúng tôi mới tới nơi này làm gì biết cái đại sảnh nhiệm vụ là cái gì."
Từ Thanh Thanh nhìn Lam Linh Úc đến nỗi trong lòng tóe lửa, rõ ràng là cô biết An Tu Vũ trước, sau mạt thế cô liền trở thành dị năng giả thuộc hệ không gian hiếm có, nhưng An Tu Vũ đối xử với cô luôn lạnh nhạt, ngược lại đối với những cô gái mới gặp lần đầu này lại có hảo cảm, vạy làm sao có thể khiến cô không ganh tỵ cho được.
"Tại sao những người khác cũng biết?" Từ Thanh Thanh giễu cợt nói.
"Nếu như cô không cùng bạn tốt của cô không chấp nhận kiểm tra thì làm sao có thể không biết đại sảnh nhiệm vụ là chỗ nào?"
Lam Linh Úc híp mắt nhìn, cái cô gái tên Từ Thanh Thanh khó chịu đối với hai người họ cô có thể hiểu, chẳng qua do đàn ông không để mắt tới mình liền chút giận lên người phụ nữ khác có phải khó coi quá không.
An Tu Vũ nhìn Từ Thanh Thanh rồi quay ra nói với Lam Linh Úc, "Là tôi chưa nói rõ, hai người vừa mới tới, thật sự không biết đại sảnh nhiệm vụ ở đâu.
Thật xin lỗi."
Lam Linh Úc xua tay: "Bảy giờ sáng mai đúng không, tôi cùng Tuệ Dung sẽ tới đúng giờ, đội trưởng An.".