Rõ ràng đã đến tháng mười hai nhưng ngoài trờ vẫn nóng đến độ như muốn đốt cháy làn da vốn đã ngăm đen của mọi người.
Trong sa mạc rộng lớn nào đó thấp thoáng thấy mười người với quần áo tả tơi,lộ ra thân hình *cốt sấu như sài (*gầy gò như que củi).
Điều đáng nói ở nhóm người này không phải ở vẻ ngoài chật vật của họ, mà ở vẻ mặt đầy hoảng hốt không thể che dấu ở từng người.
Bọn họ chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó chính là đi qua sa mạc,đến căn cứ nằm ở phía Nam – Căn cứ lớn nhất.
Ba ngày trước đây, đội ngũ của họ tổng cộng có hơn trăm người.
Nhưng qua nhiều lần tập kích liên tiếp của thú biến dị cùng tang thi thì đội ngũ của họ giờ đây chỉ còn vẻn vẹn hơn mười người.
Nếu không phải thủ lĩnh của họ là một dị năng giả cường đại thì chắc chắn họ sẽ lâm vào cảnh đoàn diệt, trở thành miếng mồ béo bở của tang thi.
Nhưng cho dù họ đã sống sót qua nhiều lần bị tập kích thì việc họ có thể sống để tới căn cứ không lại là một chuyện khác.
.
Đam Mỹ Hay
Cả đội tạm dừng chuyến đi, ở cuối cùng của đội ngũ là một nữ tử có mái tóc dài rối tứ tung đang được hai ngươi nâng đỡ.
Mái tóc dài đen nhánh ở trước khi mạt thế xảy ra được chăm sóc một cách tỉ mỉ chu đáo giờ đã trở nên sơ xác, chẻ ngọn so với hoa cỏ dại ven đường chả giác gì mấy.
"Linh Úc, cậu đi một mình đi, không cần lo cho mình đâu." Vì một thời gian dài thiếu nước nên đôi môi của Tô Tuệ Dung trở nên nứt nẻ, khuôn mặt vì sinh bệnh cũng trở nên tái nhợt, trắng dã.
Lên tiếng với thanh âm có một chút gián đoạn: "Linh Úc, cậu nên ở chung một chỗ với hắn ta, hắn nhất định sẽ bảo vệ được cậu.
Linh Úc, để mình ở lại."
"Câm miệng! Tô Tuệ Dung.
Cậu nói điều ngốc nghếch gì vậy?" Lam Linh Úc quát lên: "Mình sẽ không để cậu ở lại!" Lam Linh Úc nhanh chóng ôm lấy cô, cắn môi nói: "Mình sẽ không bỏ lại cậu đâu.
Tuyệt đối không.
Tuệ Dung, chẳng phải hai chúng ta đã hứa rằng sẽ sống sót cho đến khi tới căn cứ rồi sao? Dù cậu nói gì mình cũng không cùng hắn ở chung một chỗ."
Tô Tuệ Dung vuốt ve khuôn mặt Linh Úc, không còn sức lực để nói, cô đành lắc đầu cười khổ.
"Linh Úc, sao cậu lại nói như vậy chứ, mình so với bất cứ ai trên đời này đều không muốn cậu cùng hắn ta ở chung một chỗ.
Nhưng hai cô gái không có một chút năng lực để phòng thân như chúng ta thì sao có thể sống sót tại mạt thế này được? Huống chi mình lại sinh bệnh, ngay cả đi cũng cần có người nâng đỡ, làm sao có thể không làm liên lụy đến cậu?" Tô Tuệ Dung nhìn Linh Úc đang ôm lấy mình, trong lòng đưa ra một quyết định...!
Ở sa mạc này, nhiệt độ ngày và đêm thường chênh lệch rất nhiều.
Ban ngày có thể đạt tới 40 đến 50 độ, ban đêm thì chỉ còn âm 2 đến 3 độ.
Khi lạnh giá lan tỏa, mọi người bắt đầu đem đồ giữ ấm trên người tụ tập lại lều vải trung tâm để không quá lạnh.
Nơi đây bỗng dưng trở nên nổi bật.
Một phần lý do họ tập trung tại đây vì đây là nơi ở của thủ lĩnh đội họ.
Độ ăn toàn sẽ cao hơn nếu như họ bị tập kích.
Lam Linh Úc ôm Tô Tuệ Dung nằm ép sắt trong cùng.
Hai người cùng ôm lấy nhau thật chặt.
Một vài phút trước Tô Tuệ Dong đã không còn chịu nổi, ở trong lồng ngực
Lam Linh Úc lâm vào hôn mê.
Lam Linh Úc vừa ôm Tô Tuệ Dong, vừa ngơ ngác nhìn bầu trời đêm trong vắt.
"Linh Úc" Một giọng nam trầm ấm vang lên.
"Em quyết định thế nào?"
Lam Linh Úc ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Người này tầm 25-26 tuổi, thần thái tuấn lãng – không ai khác đây chính là thủ lĩnh của đội, một dị giả cường đại.
Lúc đầu, không phải anh ta lưu hai người lại thì chắc chắn họ cũng giống như những nữ nhân khác làm công cụ ấm giường cho đàn ông hoặc là vào bụng tang thi cùng thú biến dị.
Lam Linh Úc căn môi: "Nếu tôi đáp ứng anh, thì anh sẽ cứu Tuệ Dung chứ?" Đã ba ngày trôi qua, Tuệ Dung đã sớm không chịu được.
Vẻ mặt người trước mặt Lam Linh Úc có nét vui mừng như điên.
"Linh Úc, nếu em đồng ý cùng anh ở chung một chỗ, em muốn gì anh cũng đáp ứng."
Lam Linh Úc nhắm mắt, gật đầu đồng ý.
Người đàn ông trước mắt phất tay gọi thủ hạ lấy ra một viên thuốc hạ sốt đưa cho Lam Linh Úc.
Khi có được thuốc, Lam Linh Úc cẩn thận đút cho Tô Tuệ Dung.
Cô biết mình đang đi trên con đường nào, cô cũng biết rằng mình đã không còn lựa chọn nào khác.
Cô không muốn nhìn Tô Tuệ Dung chết, cho dù có phải bán đi thân thể này cô cũng muốn Tô Tuệ Dung phải sống.
Không phải cô không biết người đàn ông này thích mình, nhưng thật sự cô sẽ không bao giờ thích hắn.
Lam Linh Úc đem chiếc chăn giữ ấm mang theo từ trước đắp cho Tô Tuệ Dung rồi rời đi cùng người đàn ông đang nở nụ cười trước mắt.
Ở mạt thế này từ lâu đã không còn tồn tại danh từ "người tốt".
Chính vì vậy khi cô chấp nhận sự giúp đỡ cũng chính là lúc cô bán đi thân thể mình.
Anh ta đã đồng ý cứu Tuệ Dung còn cô sẽ trả cho anh ta bằng thân thể mình.
Đó chính là sự trao đổi.
Sau khi Lam Linh Úc dời đi, Tô Tuệ Dung từ từ mở mắt, cô nhìn lên bầu trờ đêm trong vắt, chậm rãi nở nụ cười....!Linh Úc, tôi cơ bản không phải sinh bệnh mà bị tang thi trảo vào ba ngày trước.
Không lâu sau tôi sẽ biến thành một tang thi xấu xí luôn thèm khát thịt người.....!Lần này tôi sẽ nhất định không làm liên lụy tới cậu.
Thật không may, tôi thủy chung chưa nói một điều..
"Tôi yêu em".
Quên tôi đi, quên tôi.
Lam Linh Úc!
Lam Linh Úc từ trong lều đi ra thì trời đã sáng.
Những người xung quanh thấy cô thì nhìn một cách lạnh lùng.
Cô không để ý, lảo đảo đi về chỗ Tô Tuệ Dung với quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bời.
Cả thế giới của cô bỗng dưng sụp đổ.
"Tuệ Dung, Tuệ Dung" Lam Linh Úc lẩm bẩm, khuôn mặt cô tái nhợt, không còn chút huyết sắc nào cả.
Cô đã trả giá rất nhiều nhưng cô sẽ vẫn cố gắng khi Tuệ Dung vẫn còn bên cạnh, làm động lực giúp đỡ cô.
Nhưng, giờ Tuệ Dung không còn, cô làm sao có thể sống đây
Cô nhắm mắt, ôm lấy cơ thể đã lạnh ngắt, trắng bệch của Tô Tuệ Dung, thút thít khóc.
Mùa hè năm 2022, tận thế bắt đầu.
Đầu tiên, một trận động đất có quy mô xảy ra trên toàn thế giới.
Khi chính quyền cùng người dân chưa kịp phản ứng thì một trận mưa trong ba ngày liên tiếp xảy ra,
đem theo một loại dịch bệnh.
Người chết sẽ trở thành tang thi, giống như những bộ phim thường chiếu.
Cơn mưa đi qua, sa mạc hóa lại đến.
Những thành phố mà con người tập trung lại sinh sống giờ đã trở thành sa mạc.
Cây cối không cách nào sinh trưởng, tang thi lượn lờ khắp nơi, loài người giờ đây chỉ còn cách sinh tồn trong khó khăn.
Tang thi cùng động vật biến dị đã khiến cho loài người lâm vào khủng hoảng, lương thực ngày càng khan hiếm khiến cho cuộc sống ngày càng khó khăn hơn.
Khi luật pháp không còn hiệu lực, nhân tính suy đồi thì nắm đấm lại trở thành phương tiện tồn tại mạnh nhất.
Loài người cùng động vật đã không còn khác gì nhau.
Mạnh thắng yếu thua giờ đã trở thành lẽ sống của con người.
Mặc dù chính phủ đã nhanh chóng đưa ra kêu gọi nhưng giao thông hiện giờ đã bị tê liệt, liên lạc không thông.
Chính phủ rơi vào thế bị động, quyền lực kiểm soát đất nước bị suy yếu.
Các nhà lãnh đạo địa phương nhân thế đó đã xưng quyền, không còn chịu kiểm soát của chính phủ.
Tận thế bắt đầu..