Trọng Sinh Cùng Trúc Mã Vương Gia

Chương 9: Chương 9:




Tiêu Ngữ ngẩn người.
 
Nàng ngước mắt nhìn Ninh Hàn, bắt gặp ánh mắt nóng rực nàng chưa bao giờ nhìn thấy, ánh mắt chứa tình cảm mãnh liệt rung động trái tim nàng. Nàng quay đầu đi, rất lâu sau, thở dài nói:
 
 “A Hàn…… Ngươi cần gì phải vậy chứ?”
 
“Ngươi vừa mới được phong Vương, sau này sẽ có nhiều nữ nhi khuê các ái mộ ngươi.” 
 
“Nàng nói vậy là có ý gì?” 
 
Ninh Hàn nhìn chằm chằm Tiêu Ngữ, cằm căng chặt, hỏi.
 
Tiêu Ngữ không ngẩng đầu, hàng mi dài buông xuống, nhẹ giọng nói: 
 
“Không hợp, chúng ta không hợp, ta…… Không xứng với ngươi.”
 
Tiêu Ngữ còn chưa nói dứt lời, đột nhiên bị kéo vào một lồ ng ngực rắn chắc, nàng trợn tròn mắt.
 
“Không đâu,” giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên trên đỉnh đầu nàng, dùng sức ôm chặt Tiêu Ngữ, “Nàng rất tốt, nàng không biết mình tốt đến mức nào đâu, không có ai xứng đôi hơn chúng ta!”
 
Lúc này hai người đang ôm nhau giữa ban ngày ban mặt, bên tai lại vang lên những lời âu yếm, mặt Tiêu Ngữ đỏ ửng, nàng dùng sức tránh ra, nhìn xung quanh, sợ bị ai thấy.
 
“Yên tâm đi, không có ai đâu.” 
 
Ninh Hàn thấp giọng nói, cũng không buông nàng ra, cánh tay còn tại thì đặt bên eo nàng
.
Xe ngựa ngừng sau một cây liễu mọc um tùm, cách cổng vào Hoa Uyển Cốc một khoảng, sẽ không có ai đi tới đây. Tiêu Ngữ vừa định thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hoảng sợ nhìn về phía xe ngựa.
 
“Ta đã điều phu xa đi rồi, không cần lo.” 
 
Ninh Hàn đưa tay ra, híp mắt búng vào trán Tiêu Ngữ một cái,.
 
“Ngươi bị điên rồi……” 
 
Tiêu Ngữ nhíu mày, trợn mắt lên.
 

“Ta rất tỉnh táo, ta chưa từng cảm thấy tốt như vậy.” 
 
Ninh Hàn cười với nàng, vẻ mặt nhẹ nhàng, “A Ngữ, ta muốn gặp nàng một chút, cho nên ta mới tới.”
 
Trong ánh mắt hắn đầy ý cười, khác hẳn với hắn cách đây không lâu, giọng nói trầm ấm mà dịu dàng, dường như bầu không khí xung quanh đều trở nên yên tĩnh.
 
Hắn nói: 
 
“Ta rất nhớ nàng.”
 
Tiêu Ngữ kinh ngạc nhìn Ninh Hàn rất lâu, sau đó cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: 
 
“Sao ngươi biết ta ở đây?”
 
“Bởi vì ta quan tâm tới nàng, ngẩng đầu nhìn ta đi, nhìn ta……” 
 
Ninh Hàn tiến lên một bước, hai người chỉ cách nhau một bàn tay, hắn nhẹ nhàng nâng cằm Tiêu Ngữ lên, “Đồng ý với ta, quên Ninh Ký đi, quên người đó đi được không? Hắn có thể cho nàng cái gì thì ta cũng có thể……”
 
“Từ từ đã,” Tiêu Ngữ cảm nhận được bàn tay thô ráp dưới cằm, cầm lấy đặt trước mắt, không khỏi hít sâu một hơi, “Sao tay lại bị thương?”
 
“Không sao,” Ninh Hàn nhìn nàng nhíu mày, khóe miệng hơi mỉm cười, nói, “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, nàng đồng ý với ta trước đã, đồng ý với ta ……”
 
Hắn lẩm bẩm, ánh mắt càng ngày càng trở nên sâu thẳm, dường như bên trong còn ẩn chứa sự kích động.
 
“Miệng vết thương của ngươi đang chảy máu……”
 
“Không sao, nàng mau trả lời ta, mau……”
 
Thấy dáng vẻ không sao cả của hắn, Tiêu Ngữ lại cảm thấy rất mệt mỏi, nàng nhíu mày nói: 
 
“Ta không đùa, ngươi nghiêm túc một chút được không, ta không thích dáng vẻ bây giờ của ngươi!”
 
Nghe vậy, ý cười trên mặt Ninh Hàn chợt tắt, sau một lúc lâu, khàn giọng nói: 
 
“Vậy nàng thích ai?”
 
Tiêu Ngữ: “……” Đây mới là trọng điểm sao?

 
“Vậy nàng muốn thích ai!” 
 
Ninh Hàn gần như rống lên, “Là Ninh Ký? Hay là thiếu gia phủ Quốc công kia!?”
 
Tiêu Ngữ sửng sốt: 
 
“Ngươi nói gì cơ?”
 
Ninh Hàn: “……”
 
Nàng nhanh chóng phản ứng lại: 
 
“Hóa ra ngươi…… Cho người theo dõi ta?”
 
“…… Ta chỉ muốn phái người bảo vệ nàng!”
 
 Ninh Hàn mím môi, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu như vậy.
 
Tiêu Ngữ lùi về sau một bước, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, sau đó lúc mở mắt thì không nhìn hắn nữa, nàng nói một cách lạnh nhạt: 
 
“Đoan Vương, tuy thân phận của Tiêu Ngữ không tôn quý bằng Vương gia, nhưng gia phụ cũng là nhất phẩm Tướng quân thánh thượng thân phong, vấn đề an nguy không cần ngài lo……”
 
Ninh Hàn cắn chặt hai hàm răng, trên trán nổi gân xanh, nói: 
 
“Ta lo nàng bị thương! Ta chỉ muốn tốt cho nàng!”
 
Tiêu Ngữ quay mặt đi, không trả lời nữa, đầu óc rối bời.
 
Không phải nàng không biết Ninh Hàn có ý với mình, nàng chỉ không hiểu vì sao hắn lại cố chấp như thế. Dường như nam nhân trước mắt quan tâm tới nàng tới mức cuồng si, cảm giác bức bối khiến tim nàng đập nhanh.
 
Nàng vô thức muốn tránh xa—— bởi vì sợ.
 
Nàng không muốn sống một cuộc sống bị người khác chi phối nữa, kiếp này, nàng muốn được sống một cách chân chính một lần.
 
“Cứ như vậy đi,” Tiêu Ngữ thở dài, lại nhìn vào mắt Ninh Hàn, nói lần nữa, “Cứ như vậy đi, A Hàn.”

 
Nàng cười nhạt, lúm má đồng tiền trên mặt chợt lóe rồi biến mất, hai tay nắm chặt khăn, nói: 
 
“Ta hiểu tâm ý của ngươi, ta hiểu, nhưng ta cũng có chính kiến của ta, không liên quan tới ai khác, chỉ là do bản thân ta……”
 
“Ta muốn……” 
 
Nàng hơi gục đầu xuống, một lúc lâu sau lại nâng mí mắt lên, “Ta……”
 
Ninh Hàn không nói câu nào, mímmôi, nhìn chằm chằm người trước mắt.
 
Lòng bàn tay Tiêu Ngữ hơi ướt, nàng cong ngón tay, lúc vừa mới hạ quyết tâm muốn nói gì đó, lại đột nhiên nhìn thấy cổ tay áo Ninh Hàn run nhẹ.
 
Tiêu Ngữ bỗng mềm lòng.
 
Nàng vừa mới hạ quyết tâm đã lập tức bị đánh đến văng hết mũ giáp, nàng nhìn vào mắt nam nhân quen thuộc, lời nói quanh quẩn bên miệng cũng không thể tốt ——vì nàng nhớ tới kiếp trước, lần đầu tiên lúc Ninh Hàn thổ lộ tâm ý với mình cũng có ánh mắt này, giống như phạm nhân đang chờ tuyên án.
 
Ta không thích ngươi. Những lời này, Tiêu Ngữ thật sự không đành lòng nói ra.
 
Nhưng việc hắn làm thật sự rất phiền, vừa nghĩ tới đã thấy nghẹn muốn chết, cái tên đáng ghét này, còn dám động tay động chân với nàng, đúng là khinh người quá đáng!
 
*
 
Cách đó không xa, Lý Tử Gian đỏ mặt, miệng lưỡi không trơn tru trả lời Chu Tương Ái:
 
 “Chu, Chu cô nương, để ta cầm giúp nàng ……”
 
“Không cần.” 
 
Chu Tương Ái xách hộp đồ ăn nhỏ, nghiêng người hơi cúi mặt, nói, “Muộn rồi, phủ Quốc công cách đây khá xa, Lý công tử vẫn nên về trước đi.”
 
Lý Tử Gian đỏ mặt, nghe vậy thì liên tục xua tay, nói, “Không muộn, không muộn, Chu cô nương không cần lo cho ta.”
 
Chu Tương Ái: “……”
 
Nàng quay đầu đi, đỡ trán, thở dài nói: “…… Vậy ngươi đi kịp đi.”
 
“À, à được!” 
 
Lý Tử Gian hơi sửng sốt, lập tức đáp lại, nhanh nhẹn đi song song với Chu Tương Ái, cười thẹn thùng với nàng.
 
Không hiểu sao Chu Tương Ái lại cảm thấy áy náy khó tả, mím môi, không nhìn hắn nữa.
 

Lúc này, phía trước truyền đến tiếng ồn ào, hai người cùng ngẩng đầu nhìn, thấy một nữ tử mảnh mai đang đẩy nam nhân trước mặt, đẩy mạnh đến mức người kia lảo đảo.
 
“A Ngữ!”
 
Chu Tương Ái hô một tiếng, vội vàng chạy tới, ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Hàn, lại thấy vẻ mặt hắn cũng kinh ngạc, liền kéo tay áo Tiêu Ngữ, nhỏ giọng hỏi: 
 
“Có chuyện gì vậy?”
 
“Tiêu muội muội,” Lý Tử Gian cũng đi theo, nói, “Đừng tức giận, có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói.”
 
Tiêu Ngữ quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Tử Gian, càng tức giận hơn nói với Chu Tương Ái: 
 
“Chúng ta đi!” 
 
Nói xong xách tà váy lên xe ngựa không thèm quay đầu lại.
 
Một lát sau lại thò đầu ra, rầu rĩ nói với Ninh Hàn: 
 
“Gọi phu xe của chúng ta tới đây!”
 
Ninh Hàn cau mày, giơ tay lên ra hiệu, chỉ nghe thấy trong bụi cây có tiếng sột soạt, phu xenơm nớp lo sợ đi từ bên trong ra.
 
Thấy thế, Chu Tương Ái cũng vội vàng lên xe ngựa, thấy xe ngựa từ từ đi về phía trước, Lý Tử Gian chậm rãi tiến lại gần Ninh Hàn, thận trọng hỏi: 
 
“Chuyện vừa rồi là sao……?”
 
Ninh Hàn không nói câu nào, đứng thẳng ở đó, yên lặng nhìn về hướng xe ngựa, bàn tay đang nắm thành quyền dần buông xuống.
 
Đột nhiên, Lý Tử Gian nhìn thấy người hắn bỗng hơi lay động, sau đó, tiếng bánh xe vang lên, hắn cũng nhìn theo ánh mắt hắn ta, chỉ thấy xe ngựa vốn đã đi xa lại quay trở về.
 
Ninh Hàn không khỏi tiến lên một bước.
 
Xe ngựa ngừng trước mặt hắn, bức màn trúc đột nhiên được vén lên, một bình sứ nhỏ từ bên trong bay thẳng ra về phía Ninh Hàn, hắn vươn tay đón lấy theo bản năng.
 
Kèm theo bình sứ là một câu nói bất đắc dĩ: 
 
“…… Mỗi ngày bôi hai lần thì sẽ nhanh lành hơn.”
 
Nói xong còn bồi thêm một câu: 
 
“Còn muốn yêu không!”