Tiêu Ngữ mở mắt trên một chiếc giường êm ái.
Trong phòng nội huân hương an thần, hương thơm khiến người ta yên tâm. Cạnh giường có một cái cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, không nhìn ra là mấy giờ.
Đầu giường treo màn lụa màu vàng nhạt, bên ngoài có ánh sáng chiếu vào, phản chiếu bóng người cao lớn đang cầm sách.
Tiêu Ngữ nhắm mắt lại, ý thức cũng dần thức tỉnh, đã biết mình đang ở đâu.
Lúc nàng chống tay muốn ngồi dậy, mới phát hiện người mình bủn rủn mệt mỏi, xương cốt như bị nghiền qua, đành phải nằm xuống.
Người ngồi phía trước nghe được tiếng vang lập tức đứng dậy, vén màn lụa lên, cúi người hỏi:
“Sao vậy? Không thoải mái ở đâu?”
Tiêu Ngữ lắc đầu, nói bằng giọng khàn khàn:
“Giờ nào rồi?”
“Vừa qua giờ Dần,” Ninh Hàn nhỏ giọng nói, “Còn sớm, ngủ tiếp đi.”
“Chàng……”
Tiêu Ngữ còn muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại ngứa ngáy, vừa mới nói một chữ đã vỗ ngực ho.
Ninh Hàn cầm ấm trà trên bàn lên, rót một chén trà nóng, đỡ vai Tiêu Ngữ đút cho nàng uống.
Hơi nước làm cổ họng đã ẩm ướt hơn, Tiêu Ngữ chậm rãi uống hết chén trà, cầm chén trà trong tay. Ninh Hàn vẫn ôm nửa người nàng, Tiêu Ngữ cũng không nhúc nhích, mềm mại dựa vào người hắn.
“Đỡ chưa?”
Tiêu Ngữ “Ừ” một tiếng, hỏi:
“Ấu Thanh khỏe hơn chưa?”
“Nàng ấy không sao, chỉ là kinh sợ quá độ nên trước mắt vẫn chưa tỉnh,” như biết nàng còn muốn hỏi gì, Ninh Hàn nói tiếp, “Thiếu niên kia cũng không bị thương, nhưng bị dọa sợ, bây giờ đang ở cùng Triệu Tĩnh.”
“Yên tâm chưa?” Hắn rũ mắt nhìn đôi tai trắng nõn của người trong lòng, nhất thời trong lòng trở nên thoải mái, giọng nói cũng mang theo ý cười.
Nhận được câu tả lời, Tiêu Ngữ hoàn toàn yên tâm.
Thật ra từ sau khi tỉnh lại nhìn thấy bóng dáng Ninh Hàn, nàng vẫn luôn cảm thấy yên lòng.
—— Mọi chuyện của nàng, Ninh Hàn chưa bao giờ lơ là.
Không biết tư khi nào hắn đã hoàn toàn rũ bỏ sự ngây thơ của một thiếu niên ngây ngô, không còn trốn sau nàng như lúc còn nhỏ, trong giây phút nguy hiểm nhất hắn có thể xuất hiện, dựng nên một rào chắn kiên cố vì nàng, dùng bờ vai rắn chắc ngăn lại lưỡi dao sắc bén vì nàng.
Bây giờ hắn trở nên lạnh lùng, nhưng chỉ khi ở trước mặt nàng mới cởi bỏ khôi giáp, ôm nàng vào lòng, sẽ cho nàng uống nước, còn hỏi nàng đau đau nào.
Tiêu Ngữ nghĩ vậy, vành mắt bất giác đỏ lên, nước mắt đọng trên lông mi sắp lăn xuống, nàng không muốn để Ninh Hàn nhìn thấy, cúi đầu, lén đưa tay lau đi.
Ninh Hàn vẫn luôn để ý tới động tác của người trong lòng, nhìn thấy hết cảnh này, trái tim không khỏi co rút, vội hỏi:
“Sao lại khóc? Có phải thấykhó chịu ở đâu không?”
Tiêu Ngữ không nói câu nào, một lúc lâu sau, ngẩng đầu nhìn Ninh Hàn, ngập ngừng:
“Vừa định rời giường, kết quả lại bị đập vào cổ tay……”
Da nàng vốn trắng nõn, hơn nữa vừa rồi còn rơi vài giọt nước mắt, lúc này khóe mắt ửng hồng, gò má hồng như đào hoa, làm người ta nhìn mà thương.
Ninh Hàn cầm lấy chén trà trong tay nàng, nhấc ống tay áo lên, thật sự nhìn thấy vệt đỏ trên cổ tay trắng nõn, hắn không kịp nghĩ nhiều, cẩn thận âng tay nàng tới bên môi, thổi nhẹ.
Hốc mắt Tiêu Ngữ lại hơi ươn ướt.
Ninh Hàn hơi cau mày:
“Cánh tay hơi sưng, ta lấy đi khối cho nàng.”
Hắn vội vàng đứng dậy, lúc xoay người đi thì tay áo bị kéo lại, Ninh Hàn quay đầu, thấy trên người giường vươn cánh tay hắn vừa mới vừa cầm ra, rụt rè nói:
“Không nghiêm trọng đâu, ở cùng ta…… Là được rồi.”
Tiêu Ngữ lắp bắp, không dám ngẩng đầu, nói xong chỉ có thể lén nhìn hắn.
Người trước mặt không nhúc nhích, mặt nàng bất giác đỏ bừng, vừa định rút tay lại thì bị nắm chặt lấy.
Ninh Hàn hơi dùng sức, nửa người trên của Tiêu Ngữ không khỏi nghiêng về phía trước, lao vào lồ ng ngực nở nang, giọng nói mang theo ý cười của hắn truyền đến từ phía trên:
“Ừ, ta ở cùng nàng.”
Nói rồi khép cánh tay lại, ôm nàng trong khuỷu tay. Trong phòng yên tĩnh, gò má Tiêu Ngữ kề sát vào ngực Ninh Hàn, lắng nghe tim hắn đập như sấm, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Ninh Hàn cúi đầu nhìn mái tóc đen nhánh của thiếu nữ, ngay cả những sợi tóc mai cũng trông thật đáng yêu. Hắn nhắm mắt lại, ngửi được mùi hương thoang thoáng của người trong lòng, khóe miệng không khỏi cong lên —— với hắn mà nói, đây mới là mùi hương an thần tốt nhất.
Ninh Hàn cảm thấy thỏa mãn xưa nay chưa từng có.
“A Hàn.”
Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên, “Sao chàng sẽ đến Nhạn Châu?”
Ninh Hàn mở mắt, cúi đầu nói:
“Phụ hoàng phái ta tới xử lý công vụ.”
“Có phải là Đạt……”
Tiêu Ngữ cau mày nói, nhưng lại bị hắn ngắt lời.
“Nàng thì sao?”
Ninh Hàn ôm vai nàng, nhẹ giọng nói, “Tới đây giải sầu à?”
Nghĩ đến việc Tiêu Bỉnh kiên quyết yêu cầu Hoàng Thượng hủy hôn, Tiêu Ngữ không khỏi chột dạ, nàng do dự một lát mới nhỏ giọng nói:
“Phụ thân để ta tới thăm tổ trạch ……”
Nghe vậy, nàng nhạy cảm thấy được cánh tay đang ôm vai nàng trở nên cứng đờ, sau đó cũng dần thả lỏng lại.
Một lúc lâu sau, Ninh Hàn thì thào:
“Xin lỗi.”
“Không, không phải!”
Tiêu Ngữ nghe vậy thì đột nhiên vùng ra khỏi cái ôm của Ninh Hàn, giải thích, “Hôn ước này bị hiểu là khốn cảnh của phủ Tướng quân, ta hiểu, ta đều hiểu! Chỉ là phụ thân đã lớn tuổi, nhất thời không thể tiếp nhận, chàng…… Đừng để bụng.”
“A Hàn,” Tiêu Ngữ hít sâu một hơi, áp xuống vị chát trong cổ họng, “Ta…… Rất biết ơn chàng.”
Ngay từ lúc Tiêu Ngữ vùng ra khỏi vòng tay hắn, sắc mặt Ninh Hàn đã không tốt lắm, cho đến khi nghe được hai từ “Biết ơn”, dường như khí áp quanh người hắn đã lạnh đến cực điểm.
Ninh Hàn im lặng nhìn chằm chằm Tiêu Ngữ, một lúc lâu sau mới khàn thanh hỏi:
“Chỉ có biết ơn thôi sao?”
“Nàng đối với ta, chỉ có biết ơn thôi sao?”
Yết hầu hắn lên xuống, tiến lên hai bước, nhìn xuống người trên giường, hỏi lại lần nữa.
“Ta……”
Tiêu Ngữ ngẩng đầu, thấy được sự luống cuống của mình trong ánh mắt Ninh Hàn, nàng ngây người, không biết nên trả lời thế nào.