Tô Cẩn Du ngây người, suy nghĩ quay cuồng, sau một lát mới cung kính đáp: "Thần tuân chỉ."
Vương công công truyền xong khẩu dụ liền nói với Tô Cẩn Du: "Bình An Vương mời đi!"
Tô Cẩn Du đáp: "Công công xin chờ bên ngoài trong giây lát, đợi bổn Vương thay đổi xiêm y rồi khởi hành."
Vương công công nhìn Tô Cẩn Du rồi gật đầu, đứng chờ trong sảnh. Tô Cẩn Du vội vàng trở về hậu viện thay xiêm y.
Tô Quân Nhụy bỗng thấy bất an nên cô lén theo vào.
Hai hàng lông mày của Tô Cẩn Du nhíu chặt, ông nói: "Việc này quả thật kỳ quặc nhưng hôm nay Vương công công đã đích thân đến truyền khẩu dụ, nếu ta không đi sẽ bị nói là kháng chỉ là tội chết mà ta cũng không yên tâm về long thể của Thánh Thượng nên lúc này không đi không được."
Tô Quân Nhụy chau mày, Vương công công đã mời người tiến vào thúc giục, Tô Cẩn Du hết cách đành bước ra ngoài. Cô tiễn ông ra khỏi cửa phủ, cô tính đi theo vào cung nhưng Vương công công nói Hoàng Thượng chỉ triệu kiến một mình Bình An Vương, không gặp ai khác. Cô đành đứng im.
Tô Quân Nhụy gật đầu đáp: "Ta luôn thấy bất an nhưng Ngũ hoàng tử còn đang bị giam lỏng, vậy rốt cuộc bệnh của Hoàng Thượng là như thế nào?"
Thuế Tử Duyệt an ủi: "Phụ thân thân kinh bách chiến* chắc chắn sẽ không sao."
(*chữ ‘kinh’ ở đây nghĩa là trải qua, cụm này chỉ người từng trải trăm trận chiến, có nhiều kinh nghiệm đủ để ứng phó tình huống khó khăn trước mắt.)
Tô Quân Nhụy gật đầu tán đồng nhìn Tô Cẩn Du theo Vương công công lên xe ngựa, tạm thời ở nhà chờ tin với Thuế Tử Duyệt.
Mọi người ở lại Vương phủ vừa phân tích tình hình vừa chờ tin của Tô Cẩn Du. Kết quả, tin tức của Tô Cẩn Du không tới mà người tới là Tô Mặc Ưu.
"Thập lục hoàng tử?" Thuế Tử Duyệt thấy Tô Mặc Ưu liền vội hô lên.
Tô Quân Trạch đáp: "Vương công công mang theo khẩu dụ của Thánh Thượng, truyền phụ thân tiến cung, phụ thân đã cùng Vương công công đi rồi."
Tô Mặc Ưu kinh ngạc hỏi: "Vương gia cũng tiến cung?"
"Cũng?" Tô Quân Nhụy hỏi ngay: "Thánh Thượng còn triệu kiến ai nữa sao?"
Tô Mặc Ưu vội đáp: "Hôm nay ta thấy Tam ca cũng được phụ hoàng triệu kiến."
Tô Quân Nhụy cả kinh hỏi: "Tam hoàng tử?"
Tô Mặc Ưu gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, trưa nay không biết sao phụ hoàng đột nhiên truyền Tam ca vào gặp."
Tô Quân Nhụy chau mày: "Vì sao Hoàng Thượng đột ngột triệu kiến Tam hoàng tử và phụ thân?"
Tô Quân Nhụy cẩn thận hồi tưởng ký ức đời trước, khi đó Tam hoàng tử và Mộ Dung gia cấu kết, nhưng bây giờ Tam hoàng tử đã mất hết quyền hành, người trong triều của Mộ Dung gia cũng đã bị nhổ đi hết. Thế mà ngay lúc này Hoàng Thượng lại đột ngột triệu kiến Tam hoàng tử và phụ thân, quá quái dị.
Tô Quân Nhụy bỗng hét to: "Không xong rồi! Phụ thân gặp nguy hiểm."
Tô Quân Nhụy hét lên, mọi người còn chưa phản ứng kịp thì đã có một người chạy nhanh vào. Người tới là thủ hạ được phái đi thám thính tin tức của Hoàng Thượng. Thủ hạ vừa chạy vào vừa báo: "Thế tử! Quận chúa! Đại sự không tốt rồi!"
Thủ hạ vọt vào liền "bịch" một tiếng, quỳ xuống đất, bẩm báo: "Thế tử! Quận chúa! Vương gia bị bắt rồi!"
Tô Quân Trạch nghe xong liền đứng bật dậy, hỏi: "Phụ thân bị bắt?! Đã xảy ra chuyện gì?"
Thủ hạ quỳ trên đất sợ hãi nói: "Thánh Thượng ở điện Thái Hòa, chúng tôi vẫn luôn không tra được tin gì nên hôm nay vẫn ở phụ cận nơi đó bỗng thấy Vương công công dẫn theo Vương gia vào điện, chốc lát sau điện Thái Hòa truyền ra tiếng đánh nhau sau đó Tam hoàng tử ra khỏi điện tuyên bố với bên ngoài rằng Vương gia, Vương gia...Vương gia ở hoàng cung hành thích Hoàng Thượng ý đồ mưu phản, bị Tam hoàng tử và Mộ Dung đại nhân bắt ngay tại trận, cả người lẫn tang vật đều….đều bị bắt giữ!"
"Nói năng xằng bậy!" Tô Quân Trạch tức giận nói: "Rõ ràng là Hoàng Thượng tuyên chỉ gọi phụ thân vào cung, lúc đi phụ thân không mang theo binh khí, sao có thể hành thích Hoàng Thượng?!"
Tô Quân Nhụy cả người chao đảo lùi về sau, may mắn có Thuế Tử Duyệt đứng bên cạnh đưa tay đỡ lấy cô, sau đó cô nghe nàng nói: "Muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do, Hoàng Thượng lần này đột nhiên tuyên chỉ đúng là quá kỳ quặc, e rằng đây là một cái bẫy."
Tô Mặc Ưu tiếp lời: "Đúng đó! Hôm nay Tam ca đột ngột tiến cung, ta đã thấy lạ kỳ, phụ hoàng mấy ngày nay chưa từng gặp bất cứ ai, bây giờ lại đơn độc gặp Tam ca và Vương gia..."
Tô Quân Nhụy bình tĩnh lại, cô trầm giọng nói: "Chuyện lần này có liên quan mật thiết đến Tam hoàng tử. Chúng ta quá thiếu cảnh giác, cho rằng Tam hoàng tử đã bị tước đoạt hết quyền hành bị cưỡng chế ăn năn thì hắn đã không còn sức uy hiếp, ai ngờ..." Cô nói đến đây chợt ngưng lại, ngẩng đầu nhìn Tô Quân Trạch nói: "Hiện giờ phụ thân đã bị Tam hoàng tử ghép tội bắt giữ, mục tiêu tiếp theo hắn sẽ đối phó là chúng ta và Thái tử! Chúng ta đang gặp nguy hiểm!"
Tô Quân Trạch ngẩn ra nói: "Hành thích là tội lớn, chiếu theo cách làm thường ngày của hắn, xem ra, quan binh đang trên đường đến bắt chúng ta."
Thuế Tử Duyệt trầm mặc, lập tức nói: "Tam hoàng tử bụng dạ khó lường, nếu lúc này chúng ta bị hắn bắt được thì mọi hy vọng đều mất hết, chạy mới là kế tốt nhất."
Tô Quân Nhụy nghe vậy liền đề nghị: "Không nên chậm trễ, dẫn theo mẫu thân đi ngay."
Hai nàng vội vàng vào hậu viện muốn dẫn Triệu Uyển Uyển rời đi nhưng bà ấy không đồng ý. Mọi người lại kéo ra đại sảnh dây dưa.
"Mẫu thân!" Tô Quân Nhụy tóm tắt tình hình hiện tại cho Triệu Uyển Uyển nghe nhưng bà ấy vẫn không chịu đi, cô bối rối không biết làm sao.
Triệu Uyển Uyển mỉm cười nói: "Mẫu thân không phải không muốn đi, mẫu thân có thể đi nhưng tất cả hạ nhân trong phủ thì sao, họ không đi được. Nếu Tam hoàng tử dẫn theo người đến mà không tìm thấy chúng ta, bọn chúng sẽ trút giận lên hạ nhân, hạ nhân họ làm gì có năng lực tự bảo vệ bản thân? Tuy mẫu thân không có bản lĩnh gì nhưng ta vẫn có năng lực bảo vệ tánh mạng cho họ, các con muốn ta hoàn toàn bỏ mặc họ chạy thoát thân, ta làm không được. Các con mau đi đi, đừng lo lắng cho ta."
Tô Quân Nhụy đời nào chịu đi? Triệu Uyển Uyển không biết võ không thể tự vệ, Tô Cẩn Du thì bị bắt, cô làm sao có thể yên tâm để một nử tử chân yếu tay mềm như mẫu thân đơn độc ở lại Vương phủ?
Triệu Uyển Uyển thấy hai nàng vẫn chưa đi liền vội trấn an: "Yên tâm đi. Dù Vương gia đã bị bắt nhưng tốt xấu gì hai ta vẫn là Vương gia và Vương phi được tiên hoàng đích thân sắc phong, bọn chúng không có gan lén lút xử quyết hai ta đâu. Nhụy Nhụy, chỉ cần các con chạy thoát, bọn chúng dù cho bắt chuột cũng sẽ sợ bể đồ, tạm thời sẽ không uy hiếp đến tánh mạng của hai ta, mau đi đi!"
Hai nàng và Tô Quân Trạch đều do dự.
Tô Mặc Ưu nói: "Các người đi trước đi, ta sẽ ở lại đây, dù sao ta cũng là hoàng tử của phụ hoàng, hiện giờ Tam ca vẫn chưa nắm được nhược điểm của ta, tạm thời hắn sẽ không làm gì được ta, ta bảo đảm sẽ tận hết khả năng bảo vệ tốt cho Vương phi. Các người mau lập tức rời khỏi đây, ta sợ Tam ca sẽ làm hại Thái tử ca ca, các người cần đi tìm Thái tử ca ca ngay lập tức."
Tô Quân Trạch nhìn Triệu Uyển Uyển rồi cẩn thận nhìn Tô Mặc Ưu, cắn răng nói: "Thập lục hoàng tử, mẫu thân ta giao cho ngươi!" Sau đó hắn kéo cánh tay của Tô Quân Nhụy quay người đi nhanh ra cửa.
"Ca!" Tô Quân Nhụy hô to.
Tô Quân Trạch tức giận quát: "Đi mau!"
Tô Quân Nhụy quay đầu lại nhìn Triệu Uyển Uyển và Tô Mặc Ưu. Cô hận nhất là rời đi theo cách này, dù có bao nhiêu lý do hay có bao nhiêu bất đắc dĩ, cũng không thể chối bỏ một sự thật - cô bỏ rơi họ để chạy thoát thân. Kiếp trước là Thuế Tử Duyệt, kiếp này là Triệu Uyển Uyển, vì sao cô vẫn luôn rời đi như thế hết lần này đến lần khác?
Nhiều khi, cô rất muốn tùy hứng một lần, mạo hiểm mặc kệ sống chết cũng phải chịu chung hoạn nạn cùng với người thân. Đáng tiếc không được...cho nên cô cũng chỉ đành nhanh chóng rời đi, thậm chí một chút chần chờ cũng không được.
Thuế Tử Duyệt theo sát Tô Quân Nhụy, nói với Triệu Uyển Uyển: "Mẫu thân bảo trọng!" Sau đó nàng kéo tay cô chạy nhanh ra cửa.
Xe ngựa đã chuẩn bị xong, xa phu là Tiểu Hâm. Ba người vội lên xe, xe ngựa lập tức rời đi Vương phủ.
"Đi phủ Thái tử!" Trên xe ngựa, Tô Quân Trạch nói.
Tiểu Hâm đánh xe ngựa cũng bất chất hơn, chạy nhanh về phủ Thái tử.
Tô Quân Trạch nói: "Trước mắt phải gặp được Thái tử nếu Thái tử có bất trắc gì, chúng ta sẽ mất hết phần thắng."
Sắc mặt của Tô Quân Nhụy kém hẳn nhưng cô biết hiện tại không phải là lúc suy nghĩ nhiều, liền gật đầu đáp: "Mong là tốc độ của Tam hoàng tử không quá nhanh!"
Xe ngựa chạy như bay rất nhanh đã đến cửa sau của phủ Thái tử, ba người xuống xe, thị vệ giữ cửa vừa thấy Tô Quân Trạch lập tức mở cửa.
"Thái tử đâu?" Tô Quân Trạch hỏi.
Thị vệ đáp: "Hồi Thế tử, Thái tử nghe tin Bình An Vương xảy ra chuyện, hiện đang bàn bạc với đám người An đại nhân."
Tô Quân Trạch phất tay ý bảo hắn đã biết, sau đó đi về đại sảnh cùng với hai nàng.
Thái tử đang ngồi ở đại sảnh, An Thiếu Ngôn đứng một bên, đứng cạnh Thái tử lại là Thuế Tử Dật. Sắc mặt cả ba kém vô cùng, An Thiếu Ngôn thấy ba người Tô Quân Nhụy liền chào: "Thế tử! Quận chúa! Phu nhân!"
Tô Quân Trạch gật đầu chào lại rồi bước nhanh lại gần.
Thuế Tử Dật vẫn đứng tại chỗ, mặt lạnh, hắn đã biết tin của Bình An Vương nên vẫn luôn lo lắng cho đám người Thuế Tử Duyệt, nay nhìn thấy cả ba đều an toàn, nét mặt cũng bớt trầm trọng hơn.
Thái tử nói: "Người của ta về báo, Vương gia đã bị nhốt vào thiên lao nhưng Tam đệ vẫn chưa làm gì bất lợi đến Vương gia, tạm thời ông ấy không bị nguy hiểm đến tánh mạng! Các ngươi làm sao tới đây?"
Tô Quân Trạch đáp: "Chúng ta nhận được tin liền chạy nhanh tới đây."
Thái tử gật đầu: "Ra được thì tốt, hiện tại phủ Bình An Vương không thể về được."
Tô Quân Nhụy chau mày nói: "Sợ rằng lúc này nhân mã của Tam hoàng tử đã bao vây cả phủ Bình An Vương."
Thái tử trầm mặc. "Không ngờ Tam đệ lại còn có năng lực như thế, nhẫn nhục phụ trọng, hắn đã tiến bộ rất nhiều."
Tô Quân Nhụy nói: "Do chúng ta khinh địch."
An Thiếu Ngôn thắc mắc: "Thần vẫn chưa rõ, độc trong cơ thể của Hoàng Thượng là do Ngũ hoàng tứ và Hiền Phi làm, tại sao bây giờ người ngả bài lại là Tam hoàng tử?"