Trọng Sinh Cưng Chiều Thành Nghiện

Chương 57-: Nặng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[BH] (Edit Hoàn) Trọng Sinh Cưng Chiều Thành Nghiện - 57-Bệnh Nặng

Trở lại chủ đề chính.

Nếu Tô Quân Nhụy đã dẫn Thuế Tử Duyệt đến Thanh Long trang có nghĩa là đã đến lúc cần đến chi tư quân ẩn mình trong bóng tối này.

Mạnh Hòe Thanh nhìn Tô Quân Nhụy hỏi: "Sao vậy? Cuối cùng cũng đến lúc Quận chúa đại nhân kiềm nén không được muốn làm phản?"

Tô Quân Nhụy: "....."

Tôn Thiên: "...Nói năng lựa lời một chút!"

Thuế Tử Duyệt chỉ cười không nói.

"Đúng là có người muốn làm phản." Sau một hồi lâu, Tô Quân Nhụy uống một ngụm trà, day day cái trán rồi nói tiếp: "Để Mạnh trang chủ thất vọng rồi, ngươi mưu phản, không phải ta."


Mạnh Hòe Thanh nâng mi, vô cùng nghiêm túc nói: "Thật đáng tiếc."

Tô Quân Nhụy: "...." Ngươi có thể nói chuyện nghiêm túc không?

Bốn người ngồi ở đại sảnh sơ lược về tình hình ở kinh thành, Mạnh Hòe Thanh lạnh lùng nghe, nghe xong liền mở miệng tán thưởng: "Xuống tay với cả mẹ ruột, tâm địa độc ác tàn nhẫn, Mạnh mỗ tự nhận bản thân không bằng, thật sự bội phục, sau này chắc chắc phải diện kiến Ngũ hoàng tử."

Tôn Thiên mở miệng nói: "Hòe Thanh!"

Tô Quân Nhụy nói: "Chưa biết năm nay có thể trôi qua bình yên hay không. Có lẽ, trong năm nay Mạnh trang chủ sẽ có dịp nhìn thấy Ngũ hoàng tử."

Mạnh Hòe Thanh nói: "Hứ! Ta chỉ muốn ở đây yên ổn qua năm."

Tôn Thiên hỏi: "Bên Thái tử đã tra được những gì?"

Tô Quân Nhụy trả lời: "Lúc hai ta còn ở kinh thành, họ vẫn chưa điều tra xong nhưng đã có tiến triển rất lớn, chỉ sợ bên phía Ngũ hoàng tử sẽ chó cùng dứt dậu."


Mạnh Hòe Thanh nghe xong liền nói: "Ban đầu còn muốn chuẩn bị đồ ăn tết, qua một năm bình yên, xem ra, năm nay không thể trôi qua êm đẹp."

Tô Quân Nhụy thở dài: "Vì để ngừa chuyện đột xuất, các ngươi cần bắt đầu chuyển dần số nhân mã về kinh."

Mạnh Hòe Thanh trào phúng: "Cũng tốt, lâu rồi ta chưa được ngắm kinh thành phồn hoa, vừa lúc cũng gần đến tết, dẫn đám huynh đệ đi kinh thành coi náo nhiệt." Nói xong liền nhìn qua Tôn Thiên, nhướng mày hỏi: "Tôn đại hiệp ngươi thấy có đúng hay không? Chắc ngươi cũng chán ở đây rồi?"

Tôn Thiên bất đắc dĩ: "Hòe Thanh..."

Mạnh Hòe Thanh quay đi, không nhìn Tôn Thiên.

Bốn người tiếp tục ngồi ở đại sảnh phân tích tình thế ở kinh thành, người của Thanh Long trang rất nhiều không thể lập tức kéo hết vào kinh, vì tránh cho người khác chú ý, phải chia thành từng nhóm nhỏ lén lút vào kinh, bốn người chuyển sang bàn bạc về cách thức vào kinh của tư quân. Sau đó, Mạnh Hòe Thanh trịnh trọng thỉnh giáo Thuế Tử Duyệt một ít kiến thức về làm ăn mua bán.


"Tuy từ nhỏ đã đọc sách tập võ, tại hạ tự nhận học thức và võ nghệ của bản thân có thể địch lại nhiều người nhưng ở phương diện kinh doanh, tạ hạ không thể so bằng phu nhân, hiện giờ trên tay đang có một vướng mắc, rất rắc rối, tại hạ muốn thỉnh giáo phu nhân, xin phu nhân rộng lòng chỉ dạy."

Thuế Tử Duyệt thấy Mạnh Hòe Thanh thành khẩn xin giúp đỡ liền nghiêm túc đáp: "Mạnh trang chủ khách sáo, chỉ dạy thì không dám, nếu Mạnh trang chủ có chỗ khó hiểu, cứ việc hỏi, thiếp thân biết sẽ nói."

Cứ thế, hai người cẩn thận trao đổi phương pháp kinh doanh, ở chủ đề này, Tô Quân Nhụy và Tôn Thiên lại dốt đặc cán mai chỉ đành ngồi nghe, sẵn tiện thảo luận tiếp tình thế ở kinh thành.

Việc Tô Quân Nhụy dẫn Thuế Tử Duyệt Thanh Long trang có hai mục đích. Một, thông báo tình thế ở kinh thành cho Mạnh Hòe Thanh để hắn sớm chuẩn bị. Hai, giới thiệu Thuế Tử Duyệt với Mạnh Hòe Thanh và binh lính, hàm ý nàng cũng giống như cô, nếu sau này có việc khẩn cấp nàng cũng có thể báo tin cho họ.
Mấy ngày ở Thanh Long trang, Thuế Tử Duyệt đã biết mặt hơn phân nửa số người ở đây, những người này đều đã tiếp xúc với rất nhiều người trong giang hồ, thậm chí có một ít người thật sự là người trong giang hồ. Nàng không biết Mạnh Hòe Thanh đã dùng cách gì khiến họ quy thuận dốc lòng dốc sức ở lại sơn trang cống hiến cho hắn. Vì nguyên do đó nên tính cách úng xử của họ đều mang có nét phóng khoáng tự tại đặc trưng của chốn giang hồ tứ hải giai huynh đệ. Ít có ai quá cố kỵ về chuyện nam nữ khác biệt, điều này làm cho Thuế Tử Duyệt thấy rất tự tại, muốn đánh thì đánh muốn nói thì nói, cuộc sống ở đây mang đến cho nàng một cảm giác rất vui vẻ rất tự do mà ở kinh thành không thể nào có được.

Vì sợ vắng mặt quá lâu sẽ khiến nhiều kẻ sinh nghi nên ba ngày sau hai nàng rời đi.
Trước khi lên đường, Mạnh Hòe Thanh trịnh trọng từ giã Thuế Tử Duyệt.

"Phu nhân đi đường cẩn thận, ngày khác chúng ta gặp lại ở kinh thành."

Tô Quân Nhụy bất mãn xen vào: "Nàng là tức phụ của ta, ai lại cùng ngươi gặp lại vào ngày khác. Hứ!"

Mạnh Hòe Thanh cười lạnh đáp: "Quá keo kiệt!"

Tô Quân Nhụy không chịu thua: "Keo kiệt, trà ngươi cũng uống rồi. Mạnh trang chủ cũng đã từng nói, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu."

Mạnh Hòe Thanh phản công: "Ngươi rất may mắn, có một hiền thê như phu nhân, bằng không, ha ha ha..."

Tô Quân Nhụy: "...." Nhiều lúc đối mặt với Mạnh Hòe Thành, cô chỉ muốn đánh hắn bầm dập, ngoài chuyện đó ra thì không còn gì để nói.

Xe ngựa chậm rãi rời đi, Thuế Tử Duyệt nhìn Thanh Long cương đang dần khuất xa, thở dài. Tô Quân Nhụy hỏi nàng: "Duyệt Duyệt bị sao vậy?"
Thuế Tử Duyệt quay lại cười với cô: "Không có gì, đôi khi cảm thấy kinh đô phồn hoa, Vương phủ phú quý lại làm cho ta cảm thấy mỏi mệt không thể sánh bằng cuộc sống tự do tự tại ở Thanh Long cương."

Tô Quân Nhụy nghe xong, nắm tay nàng, cười tươi: "Chờ sau khi tình hình trong kinh ổn định, chúng ta sẽ kiếm một nơi an tĩnh, xây một căn nhà, muốn ở thì tới đó ở trồng hoa câu cá, không ở thì đi du ngoạn khắp nơi, được không?"

Thuế Tử Duyệt mỉm cười, hai mắt cong cong cười theo. "Được đó."

Tô Quân Nhụy cười nói: "Phong cảnh của Cẩm quốc rất đẹp, Giang Nam tú lệ, Tái Bắc hào phóng, Trung Nguyên sơn thủy, chúng ta ngắm cả đời cũng không hết."

Hai nàng cứ tiếp tục ngồi trong xe nói nói, người thì hớn hở nói, kẻ thì cưng chiều lắng nghe.

Chỉ mong thật sự có một ngày như thế, có thể cùng nàng đi ngắm hết mọi phong cảnh trên thế gian, thà làm uyên ương không làm tiên.
........................

Phía Thái tử hành động mau lẹ, điều tra không bao lâu đã có kết quả. Gần cuối năm, bên phía Hiền Phi cũng đã bị điều tra rõ, Thái tử cầm chứng cứ tiến cung bẩm báo. Hoàng thượng giận tím mặt. Hắn lệnh Thái tử về trước vì hắn muốn đích thân điều tra.

Hôm sau, Hoàng thượng triệu tất cả ngự y đến thư phòng, sai người đóng chặt cửa, một đám thái giám đứng canh gác không cho bất kỳ ai đến gần, không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Sang ngày kế tiếp, Hiền Phi và Ngũ hoàng tử bị giam lỏng, nhiều thân tín liên can đều chịu tai ương.

Thánh thượng nổi giận! Trong hoàng cung ai ai cũng bất an, bàn tán coi ai sẽ là người xui xẻo tiếp theo.

Mấy ngày nay, hai nàng quan sát hướng phát triển tiếp theo của tình thế nhưng bên phía hòang cung đột nhiên không có động tĩnh.
Tô Quân Nhụy bất an. "Thái tử ca ca đã bẩm báo chân tướng với Hoàng thượng, nhìn hành động trước đó của Hoàng thượng chắc là đã kiểmc chứng lời của Thái tử ca ca là thật. Sao hai ngày nay lại không có động tĩnh gì?! Quá lạ thường!"

Thuế Tử Duyệt ngồi đối diện Tô Quân Nhụy, nàng cũng chau mày suy tư chút rồi nói: "Trước đó nếu Thánh thượng đã lệnh cho người giam lỏng Hiền Phi và Ngũ hoàng tử chắc chắn đã dự liệu bước tiếp theo nhưng đã qua hai ngày rồi mà Thánh thượng lại không có hành động, đúng là rất kỳ lạ. Hôm nay đại ca đi đến chỗ Thái tử không biết ra sao."

Tô Quân Nhụy đáp: "Ca ca rất nhanh sẽ trở về, hy vọng sẽ mang tin tức về."

Hai nàng nôn nóng chờ đợi cả buổi trưa, Tô Quân Trạch mới vội vàng từ ngoài trở về. Tô Quân Nhụy nhận được tin liền cùng Thuế Tử Duyệt chạy ra đại sảnh, Tô Cẩn Du đang ở đó dò hỏi Tô Quân Trạch.
"Thánh thượng bệnh nặng?" Tô Quân Nhụy kinh ngạc khi nghe tin tức từ Tô Quân Trạch, cô vội hỏi: "Tin này chính xác không? Hai ngày trước Thánh thượng vẫn còn khỏe mà, sao giờ đột ngột trở bệnh nặng?"

Tô Quân Trạch sắc mặt ngưng trọng, nói: "Tin tức là do thái giám cận thân của Hoàng thượng truyền ra, bây giờ Hoàng thượng không gặp bất cứ ai. Hôm qua Thái tử cầu kiến cũng bị ngăn ở ngoài cửa."

Tô Quân Nhụy chợt có dự cảm xấu, cô nói: "Chẳng lẽ là Ngũ hoàng tử...."

Tô Quân Trạch nói: "Bên này chúng ta cũng nghi ngờ nên đã sai người đi xem xét. Nếu Ngũ hoàng tử thật sự dĩ hạ phạm thượng, chúng ta chắc chắn sẽ không tha cho hắn!"

Tô Cẩn Du tiếp lời: "Hiện giờ Thánh thượng không gặp bất cứ ai, chúng ta không biết long thể của Thánh thượng thật sự bị cái gì, thật khiến người người lo lắng! Cần lập tức phái người đi điều tra."
Tô Quân Trạch nhíu mày nói: "Nhưng hôm nay Thánh thượng đã hạ chỉ, không gặp bất cứ ai, không ai có gan dám tiến vào.

Tô Cẩn Du đáp: "Nếu không được tra xét ngang nhiên thì lén lút mà tra, bí mật phái người lẻn vào điều tra."

Tô Quân Trạch nhíu mày đáp: "Con lập tức phái người đi."

Sắc mặt hai nàng đều xấu đi, bây giờ sợ nhất là Ngũ hoàng tử sẽ chó cùng dứt dậu, nếu thật sự như thế thì Hoàng thượng sẽ gặp nguy hiểm.

Không ai dám chậm trễ, vừa phái người đi xem xét động tĩnh của Ngũ hoàng tử và Hiền Phi, vừa phái người lẻn vào cung điều tra tình huống của Hoàng thượng.

Tô Cẩn Du cũng vào cung xin yết kiến nhưng cũng bị cự tuyệt ngoài cửa.

Tới chiều hôm sau, người đi điều tra tình huống của Hoàng thượng vẫn chưa hồi báo, còn người xem xét Ngũ hoàng tử và Hiền phi đã báo tin về, tin tức lại làm cho Tô Quân Nhụy hết sức kinh ngạc.
"Ngũ hoàng tử và Hiền Phi vẫn bị giam lỏng?!"

Người báo tin cung kính đáp: "Hồi Thế tử và Quận chúa, Ngũ hoàng tử chính xác vẫn bị giam trong phủ, chưa từng ra ngoài, Hiền Phi nương nương cũng bị giam trong cung."

"Không phải Ngũ hoàng tử..." Tô Quân Nhụy mặt ủ mày chau, nếu không phải Ngũ hoàng tử, vậy là ai?

"Vương gia!" Thị vệ vội vàng chạy vào.

Tô Cẩn Du nhíu máy hỏi: "Có chuyện gì mà vội vàng?"

Thị vệ quỳ xuống đất báo: "Vương công công cầm theo khẩu dụ của Hoàng thượng đến."

Tô Cẩn Du lập tức đứng lên, liền thấy Vương công công bước vào, hắn thấy Tô Cẩn Du cũng không quỳ mà đứng thẳng nói: "Khẩu dụ của Thánh thượng, Bình An Vương tiếp chỉ."

Mọi người trong đại sảnh lập tức quỳ xuống tiếp chỉ. Vương công công ngẩng đầu lớn tiếp nói: "Phụng khẩu dụ của Thánh thượng, truyền Bình An Vương Tô Cẩn Du lập tức vào cung, không được chậm trễ."