Nói về đánh đấm thì Phương Vân Lương là một tay hảo thủ.
Nhưng mà song quyền nan địch tứ thủ, đằng này lại là một đánh ba, bên đối phương lại còn toàn là kẻ liều mạng, đã thế lại còn có vũ khí. Tuy võ công cao cường nhưng Phương Vân Lương phải dùng hết sức chín trâu hai hổ mới hạ được hết đám côn đồ kia, tay còn bị dao của tên đại ca kia rạch một đường dài, máu chảy tùm lum.
Hạ được đám côn đồ xong, thì mặt mũi anh cũng trắng bệnh do mất máu, anh ngồi xổm xuống, dựa vào tường thở dốc.
Địch Thiến Thiến thấy anh chảy nhiều máu thì sắc mặt cũng tái đi vì sợ, nhưng chỉ một lúc sau khi thấy Phương Vân Lương có chút lả đi, cô liền cắn răng bỏ qua nỗi sợ máu mà đi đến, xé một mảnh vải cầm máu lại cho anh.
Cảnh sát cũng vừa lúc chạy tới nơi này.
Cảnh sát tất nhiên là do Giang Châu báo án mà chạy tới đây.
Khi nhìn thấy mấy tên hung đồ ác sát lăn lộn dưới đất, một cô gái đang vừa khóc vừa gắng cầm máu cho một cậu trai, cảnh sát ngay lập tức hiểu ra vấn đề.
Họ nhanh chóng còng mấy tên côn đồ đang nằm rạp dưới đất về đồn, rồi nhanh chóng đưa Phương Vân Lương đến bệnh viện.
…
Khi Giang Minh Phàm giải quyết xong đống rắc rối, chạy đến con hẻm kia thì sớm đã không còn ai, dưới mắt đất chỉ còn vương vãi vài vết máu.
Gã nhíu mày nhìn quanh!
Người đâu hết rồi?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Bỗng nhiên gã nhìn thấy một bóng người đi về phía bên này.
Gã ngay lập tức nhận ra người đó là ai!
Giang Châu!
Giang Châu đi đến gần thì nhếch miệng chào hỏi.
"Anh họ! Đã lâu không gặp! Vừa bỏ lỡ điều gì à?"
Giang Minh Phàm ngay lập tức hiểu ra mình đã bị Giang Châu ngáng chân, gã lạnh lùng nhìn Giang Châu.
"Mày đã làm gì?"
"Anh họ à! Nếu không muốn người ta biết thì đừng có làm! Bảo trọng, lần sau gặp lại"
Giang Châu nói rồi quay người đi mất, để lại Giang Minh Phàm đang nghiến răng nghiến lợi phía sau.
…
Khi Giang Châu đến bệnh viện thì Lý Anh cùng Phương Chính Dương đã có mặt ở đó.
Không một cảnh sát nào mà không quen mặt Phương Vân Lương cả, thế nên khi thấy hắn bị người ta chém, bên cảnh sát lập tức báo lên cấp trên, cấp trên lập tức báo cho Phương Chính Dương.
Phương Chính Dương cùng Lý Anh nhận được tin ngay lập tức chạy đến bệnh viện, khi được bác sĩ báo rằng không nguy kịch, chỉ mất hơi nhiều máu, cùng lắm thì sau này để lại sẹo thì họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Rồi khi đẩy cửa bước vào thì lại thấy cháu gái của thủ trưởng - Địch Thiến Thiến đang ngồi ở đó, mớm từng thìa nước cho Phương Vân Lương, họ liền chuyển từ lo lắng sang vui mừng.
Cái này có thế gọi là "nhân hoạ đắc phúc".
Mất chút máu mà có thể lấy được trái tim của cháu gái thủ trưởng thì có xá gì.
Nếu hai đứa kia mà thành thì chả mấy chốc hai người sẽ có cháu bế.
Bọn họ còn hận tên tiểu tử nhà mình không bị chém thêm mấy phát nữa.
Bị thương có mỗi cánh tay kia còn nhẹ quá, sao mà đủ cho cô nương nhà người ta chăm sóc chứ?
Khi Giang Châu đến thì thấy Phương Vân Lương nằm thiêm thiếp trên giường, Địch Thiến Thiến ngồi bên đang rơm rớm nước mắt lo lắng nhìn về phía anh, còn thân sinh phụ mẫu của Phương Vân Lương đang đứng một bên cười trộm.
Giang Châu: "..."
Con trai bị người ta chém mà vui đến thế sao?
Thấy Giang Châu đến, Phương Chính Dương cùng Lý Anh liền đánh mắt với hắn, cả ba cùng nhau bước ra ngoài nói chuyện, để không gian cho đôi bạn trẻ kia.
Khi đóng cửa lại, Phương Chính Dương mới thu lại ý cười, ông nghiêm mặt nhìn Giang Châu:
"Giang Châu! Sáng nay Lương tử bảo là đi ra ngoài gặp cháu, sao giờ lại thành đánh nhau với người ta rồi? Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến Địch Thiến Thiến nữa!"
Giang Châu đang định mở miệng thì nghe thấy tiếng bước chân ở đầu hành lang, cả ba quay đầu nhìn thì thấy người đang tới là Địch Quốc Bảo.
Tất nhiên là ông cũng được báo về việc này nên liền vội vã đến đây.
Khi biết cháu gái mình cùng tiểu tử nhà họ Phương không làm sao ông mới thở phào, ông quay đầu nhìn về phía Phương Chính Dương, nói.
"Cũng may đứa nhỏ nhà cậu đến giải cứu kịp thời, nếu không cháu gái của lão đã gặp chuyện rồi!"
Phương Chính Dương quay đầu nhìn về phía Giang Châu, cho hắn một ánh nhìn đầy thâm ý.
"Việc này thì cũng phải cảm ơn đến cậu Giang đây nữa! Giang Châu, cậu có vui lòng kể lại mọi chuyện không?"
Giang Châu nghe vậy thì thầm thở dài, hắn cũng không có ý định dấu diếm chuyện này, ngay lập tức kể hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi.
Từ việc Giang Minh Phàm cấu kết xã hội đen, sau đó đến việc biết được gã dự định diễn một màn "anh hùng cứu mỹ nhân", đến việc bản thân lên kế hoạch cho Phương Vân Lương làm anh hùng bất đắc dĩ.
Việc ngoài kế hoạch duy nhất là bọn côn đồ kia chống trả ác liệt quá dẫn đến việc Phương Vân Lương bị thương.
Ba người nghe hết câu chuyện liền yên lặng thật lâu.
Mãi sau mới thấy Địch Quốc Bảo thở dài, nói.
"Đứa nhỏ Minh Phàm này là người có dã tâm, vốn tưởng nó chỉ đánh chủ ý vào việc kinh doanh thôi, ai ngờ nó lại đi sâu đến thế…!
Đến giờ lão vẫn không chắc đứa nhỏ đó có phải là người cứu lão hồi trước không nữa!"
Giang Châu nghe vậy liền nhanh chóng rút một tờ giấy trong túi ra đưa cho Địch Quốc Bảo.
"Thưa thủ trưởng, có phải ngài đã tặng người một chiếc huân chương trông như thế này không!"
Khi Địch Quốc Bảo nhìn thấy bản phác thảo trên tờ giấy kia, ông ngay lập tức sững sờ.
Chiếc huân chương được vẽ trên tờ giấy này giống hệt chiếc huân chương ông tặng cho vị ân nhân của mình.
Năm đó, vì phải đích thân bổ nhiệm công việc cho cấp dưới nên ông phải đi ngang qua thôn Lý Thất. Lúc đó trời đã về chiều, nếu mà nghỉ lại thì sẽ chậm trễ công việc, vốn tài cao gan lớn nên ông không chần chừ mà tự mình đi xuyên rừng trong đêm. Không may, vì trời tối cùng với không quen với đường đi nên ông đã gặp tai nạn, thậm chí còn suýt bị dã thú tha đi. Cũng may lúc ấy có một cậu trai trẻ đến ứng cứu, không chỉ đánh đuổi dã thú mà còn băng bó rồi đưa ông ra khỏi tận bìa rừng.
Nói rằng người đó đã cứu ông một mạng cũng chẳng sai.
Nhưng mà vì lúc ấy trời tối, nên ông cũng đành phải tặng người đó một tấm huân chương làm tín vật, bảo rằng sau nó nếu lên Bắc Kinh thì cầm nó đến gặp ông.
Nửa ngày sau khi mà phục hồi tinh thần ông mới ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Giang Châu.
"Đúng! Chính là nó! Sao cậu biết việc này?"
Giang Châu nghe vậy liền mỉm cười nói.
"Người được tặng tấm huân chương đó chính là tại hạ!"
Nguyên lại lúc đó Giang Châu vẫn là một kẻ lang thang, cứu người thì cứ cứu chứ không coi trọng việc mình có được trả ơn hay không. Sau khi đưa người gặp nạn kia ra khỏi rừng, hắn cũng về nhà uống rượu với đám bạn, trong lúc rượu say thì tuỳ tiện nhắc đến chuyện này rồi móc tấm huân chương ra khoe, sau đó thì ném nó lên cái tủ đầu giường. Đến khi tỉnh lại thì không thấy tấm huân chương đâu nữa, chuyện này cũng bị hắn dần quên đi.
Giờ ngẫm lại thì rất có thể Giang Minh Phàm đã nghe lỏm được chuyện hắn kể trong lúc say nên đã lén trộm đi, mang lên Bắc Kinh đưa cho thủ trưởng để cướp công.
Nếu đúng như vậy thì cũng có thể giải thích được việc tại sao gã bày mưu tính kế cho Liễu Mộng Ly cưới Giang Châu để hắn mãi quanh quẩn ở thôn Lý Thất, rồi việc gã trăm phương ngàn kế ngáng chân Giang Châu, không muốn hắn đến Bắc Kinh.
Sợ Địch Quốc Bảo không tin, Giang Châu lại nói tiếp.
"Thủ trưởng, ngài còn nhớ trước khi ra khỏi bìa rừng ngài còn được tại hạ tặng một miếng thịt lợn rừng sấy khô ăn lót dạ không?"
Địch Quốc Bảo nghe vậy ngay lập tức kích động.
Việc tấm huân chương kia có thể có nhiều người biết, nhưng việc ông được ân nhân tặng thịt lợn rừng ăn lót dạ, ông chưa từng kể cho ai nghe.
Ngay cả Giang Minh Phàm cũng chưa bao giờ kể về việc này, khi mà ông cố gặng hỏi về chuyện hôm ấy, gã đều trả lời qua loa rồi lấy lý do rằng chuyện đã qua từ lâu nên không nhớ rõ nữa.
Giờ Giang Châu lại kể được hết tường tận ngày hôm đó.
Thế thì Giang Châu mới đích thực là người đã cứu ông hôm đó.