Nháo một hồi rồi Giang Châu cùng Phương Vân Lương cũng đi vào được trong nhà.
Vừa vào nhà thì đã thấy Lý Anh, bà đang có chút lo lắng, vị thủ trưởng thần bí kia vừa mới tới đã ngay lập tức vào phòng đàm đạo cùng Phương Chính Dương. Bà là bậc nữ nhi, không được vào trong nói chuyện chính sự nên chỉ có thể loanh quanh ngoài này, không biết bên trong đang bàn chuyện gì, có chút lực bất tòng tâm.
Khi nhìn thấy Phương Vân Lương cùng Giang Châu đến đây, bà liền vội vã ra đón.
"Giang Châu, cháu đến rồi! Ăn uống gì chưa, cô vừa làm đồ ăn sáng xong!"
Giang Châu mỉm cười, đưa gói quà trong tay ra mỉm cười đáp lễ.
"Cháu chào cô! Cháu vừa ăn rồi! Có chút quà, cũng chỉ là một vài mẫu quần áo sắp sửa ra mắt trong tháng tới, mong cô không chê bai!"
Nghe tới mẫu quần áo mới, nhãn tình Lý Anh sáng lên.
Quần áo từ cửa hàng Giang Châu lần nào ra mắt cũng cháy hàng, thậm chí sắp sửa trở thành một cái tên có thể đảm bảo về chất lượng mẫu mã.
Giờ được mặc mẫu mới sẽ nổi tiếng trước mọi người cả tháng, ai mà không thích chứ?
Bà nhanh chóng tiến đến, nhận lấy túi quà.
"Ai nha! Đứa nhỏ này sao lại khách khí thế chứ?"
Bà đánh mắt về phía cửa phòng làm việc vẫn đang đóng im ỉm, nhẹ giọng nói: "Vị thủ trưởng kia vừa tới đây.
Cả hai đang trò chuyện, vẫn đang đợi cháu tới!"
Giang Châu nghe vậy liền nói lời cảm ơn rồi bước về phía cửa phòng làm việc.
Phương Vân Lương bên này cũng kéo Lý Anh sang một bên, đưa gói quà trong tay qua nói.
"Mẹ à, con cũng có quà để hiếu thuận mẹ, mẫu sườn xám này con nhờ Giang Châu đặt mãi mới được đấy!"
"Ai nha! Nhi tử nhà ta càng ngày càng hiếu thuận!"
…
Giang Châu không để tâm đến hai mẹ con Phương Vân Lương mà tiến về phía cánh cửa, giơ tay lên gõ hai cái.
"Mời vào!"
Từ trong cánh cửa có một giọng nói vang lên, là giọng của Phương Chính Dương.
Giang Châu nghe vậy liền ứng tiếng rồi mở cửa, bước vào.
Vừa mở cửa ra thì Giang Châu thấy hai người đang ngồi đó, người đầu tiên tất nhiên là Phương Chính Dương, người thứ hai là một ông lão, tuy râu tóc đã bạc nhưng trông vẫn hồng hào khoẻ mạnh, ông ngồi đó trông vẫn vững như cây tùng, nhìn qua là biết là một lão binh đã qua nhiều khói lửa.
Thấy Giang Châu bước vào Phương Chính Dương liền đứng lên nói với vị thủ trưởng kia.
"Thủ trưởng, đây chính là Giang Châu, là đại anh hùng có công tố cáo hai tên tội phạm kia!"
Phương Chính Dương nói rồi lại quay về phía Giang Châu.
"Còn đây là vị thủ trưởng đáng kính của chúng ta, Địch Quốc Bảo, tuy đã về nghỉ ngơi nhưng vẫn còn lo cho dân cho nước!"
Phương Chính Dương giới thiệu hai người với nhau xong liền tránh sang một bước, Giang Châu thấy vậy liền tiến đến, hơi khom người vươn tay ra với Lưu Quốc Bảo.
"Chào thủ trưởng Địch! Kính ngưỡng đại danh đã lâu, giờ tại hạ mới có cơ hội được gặp mặt!"
Lưu Quốc Bảo cũng mỉm cười vươn tay ra bắt tay với Giang Châu.
"Ta nghe Phương Chính Dương nói rất nhiều về cậu! Không ngờ cậu lại trẻ đến như vậy!"
"Tiền bối quá khen rồi! Tại hạ gặp may mắn mà thôi!"
"Nghe giọng của cậu, hình như cũng không phải là người ở đây thì phải?"
"Tiền bối quả là tinh ý! Vãn bối là người của thôn Lý Thất, huyện Khánh An!"
ĐỊch Quốc Bảo có chút bất ngờ: "Ồ! Thôn Lý Thất sao, quả là trùng hợp, hồi trước lão đây cũng đã từng đến thôn Lý Thất một lần!"
…
Cả hai càng trò chuyện càng ăn ý, giống như hai người bạn lâu năm không gặp vậy, khiến cho Phương Chính Dương đứng ngoài kinh ngạc há hốc mồm, nếu đây không phải vị thủ trưởng quyền cao chức trọng thì ông còn tưởng hai người là bạn cũ.
Đến Giang Châu cũng còn cảm thấy kinh ngạc, trong tiềm thức hắn cảm thấy dường như đã gặp qua vị thủ trưởng này ở đâu đó rồi, nhưng mà lại nhớ mãi không ra.
Khi dần trở lên quen thuộc hơn thì cả ba người cũng dần bàn luận những vấn sâu xa hơn.
Cuộc trò chuyện, chủ yếu là Phương Chính Dương và ĐỊch Quốc Bảo nói chuyện với nhau, cả hai đang bàn về công cuộc nghiêm trị lần này, Giang Châu ở bên cạnh lắng nghe, thi thoảng được hỏi thì hắn đưa ý kiến dựa theo phương diện của một thường dân hoặc là một thương gia. Hắn là người đã sống qua hai kiếp, kiến thức đủ rộng, cũng từng trải qua cuộc nghiêm trị lần này, thấy được rõ mặt lợi mặt hại của nó, ăn nói cũng đủ khôn khéo sắc sảo, thế nên càng nói càng khiến hai vị tướng ở đây thưởng thức.
—-
Khi Địch Thiến Thiến dạo chơi quanh đại viện về thì thấy Lý Anh vẫn đang ở ngoài, cảnh cửa phòng làm việc vẫn đóng, bên trong đang vang lên những giọng nói bàn luận.
Rõ ràng là người ở trong đấy vẫn chưa có dấu hiệu bàn chuyện xong.
Địch Thiến Thiến hơi bĩu môi, chạy đến bên Lý Anh, giọng có chút làm nũng.
"A di à, ông ngoại cháu vẫn chưa nói chuyện xong sao?"
Hôm nay Địch Quốc Bảo dẫn cả Địch Thiến Thiến đến đại viện đại đội, là do Địch Thiến Thiến mè nheo, bảo rằng mình chưa đến đại viện bộ đội bao giờ, nên bắt ông ngoại dẫn mình đến đây.
Kết quả là vừa đến nơi, mới nói dạo đầu được dăm ba câu, ông ngoại đã cùng Phương Chính Dương vào trong phòng trò chuyện chính trị.
Cô cũng lon ton đi theo vào trong phòng, cơ mà nam nhân nói chuyện đất nước với nhau, động một chút là dùng từ đao to búa lớn, chạm một chút là nói về cương lĩnh chính trị, cô nghe vừa khó hiểu lại vừa buồn ngủ, thế nên dứt khoát đi thẳng ra ngoài kiếm chỗ chơi.
Kết quả là đi dạo hết một vòng, quay lại thấy trong phòng vẫn còn đang nói chuyện?
Lý Anh thấy cô có chút phụng phịu thì mỉm cười, xoa đầu cô rồi nói.
"Ông ngoại vẫn đang bàn chuyện đại sự, nếu con rảnh rỗi thì để dì đưa con đến chỗ thao trường cạnh đại viện dạo một vòng xem nhé!"
Trong thâm tâm bà rất ưa thích tiểu cô nương này, nếu không phải tiểu cô nương này sớm đã có đối tượng thì bà đã giới thiệu con trai nhà mình cho cô rồi.
Ai mà chẳng muốn một tiểu cô nương xinh đẹp như thủy tinh linh chứ?
Lũ nghe Giang Châu kể hắn có hai tiểu bảo bối sinh đôi xinh như thiên thần, bà cực kỳ hâm mộ.
Giờ mà bà có hai đứa cháu xinh như tiểu cô nương kia thì tốt biết mấy!
Haizz, đáng tiếc là tên tiểu tử kia nhà bà cả ngày cũng chỉ biết chạy ra ngoài đánh đánh đấm đấm y hệt như thằng cha nó, bảo giảng nghĩa khí với huynh đệ thì biết chứ bảo mang tiểu cô nương nào đó về đây thì im như thóc.
Vừa này bà mới bảo tên tiểu tử đó ở lại để tiếp chuyện với con gái thủ trưởng, thế mà nó lại lắc đầu quầy quậy bảo là còn bận ra thao trường để cho mấy tên lính kia biết thế nào là mãnh hổ.
Bà cũng hết cách.
Lý Anh dẫn Địch Thiến Thiến đi xuyên qua đại viện, qua thêm một con đường có hai hàng cây mọc hai bên là đến thao trường huấn luyện.
Ở thao trường lúc nào đám lính trẻ đang cởi trần, mặc mỗi cái quần dài cùng đôi giày quân đội, để lộ ra những cơ bắp cứng rắn như thép nguội do được trui rèn bao năm, giờ cả đám đang quây thành một vòng tròn lớn, la hét ầm ĩ, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Đứng giữa vòng tròn đang là Phương Vân Lương.
Anh cũng đang cởi trần, đi chân đất, mồ hôi nhễ nhại, giọng có chút đắc ý lớn tiếng nói:
"Thế nào! Phục hay không phục! Nguyên một đám ngày nào cũng huấn luyện mà không bằng lão tử ngày ngày ra ngoài vừa rong chơi lại còn kiếm được tiền!"
Xung quanh anh là bốn năm anh lính trạc tuổi đang ngồi xổm cúi đầu ủ rũ, hiển nhiên là đã bị Phương Vân Lương đánh bại.
Luật đấu cũng rất đơn giản, chỉ dựa vào công phu quyền cước mà đánh gục đối phương hoặc đẩy đối phương ra ngoài 3 lần thì coi như là thắng, ai thua phải mời thuốc đối phương cả tháng. Phương Vân Lương là người thách đấu với cả nhóm, trong nhóm chọn ra 5 người lần lượt đấu với anh, nếu thua một trận coi như là Phương Vân Lương thua cả.
Phương Vân Lương tuy từ lâu đã không còn luyện tập trong đại viện nữa, nhưng căn cơ từ từ việc chính lão cha của anh đích thân luyện tập cho anh vẫn còn, hơn nữa hồi trước làm giang hồ ở ngoài cũng không thiếu những cuộc ẩu đả, vì thế nên công phu quyền cước cũng không mai một đi chút nào, thậm chí còn càng ngày càng sắc bén.
Giờ thắng một lúc 4 trận khiến anh có chút ngạo nghễ, thắng thêm một trận nữa thôi là cả đám thanh niên kia lần nào gặp anh thì cũng phải đi đường vòng chứ không còn dám đùa cợt nữa.
Phương Vân Lương có chút dương dương tự đắc nói.
"Thế nào! Giờ rút lại vẫn còn kịp đấy, chỉ cần sau này thấy lão tử thì chào một tiếng Phương ca là được!"