Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 488: Cha mẹ của Phương Vân Lương




Giang Châu nghe vậy liền sửng sốt.

Lúc quay đầu nhìn về phía Cường Phi, thì đã thấy Cường Phi đang cầm trong tay hai cái bánh nướng không khốc, cậu thấy Giang Châu nhìn sang liền cười hắc hắc, khua khua cái bánh lên hỏi: "Ca, anh có muốn ăn không?"

Giang Châu: "..."

Phương Vân Lương sau khi hút xong hết điếu thuốc, rốt cục cũng trở lên sảng khoái.

Trước đó vài ngày, Cường Phi đang đi mua bánh nướng thì bắt gặp một cô gái đang bị một tên côn đồ thu tiền bảo kê, vậy nên liền xông đến làm một màn "Anh hùng cứu mỹ nhân".

Vốn dĩ hắn ra tay là vì lo lắng nếu quầy hàng bị đập nát rồi thì không còn chỗ nào mua bánh nướng nữa, không ngờ lần "anh hùng cứu mỹ nhân này" lại được cô nương nhà người ta để mắt tới.

Thế là hai người bắt đầu nói đến chuyện yêu đương, ngày nào cũng gặp nhau rồi đi ăn uống.

Cô gái là người thích nấu ăn, Cường Phi lại là hạng người ăn không dừng miệng, cậu cũng là người khoẻ mạnh, tính tình lại dễ chịu, dễ nhờ vả, dần dần hai người lại trở thành đôi.

"Không ngờ đôi này lại nhạy đến thế, làm một lần thôi mà đã trúng giải độc đắc rồi! Làm cho con gái nhà người ta ễnh bụng ra, bố mẹ cô nương đó cũng biết chuyện này rồi. Giờ phải cho Cường Phi kết hôn thôi, không thể để đứa trẻ trong bụng cô nương nhà người ta chịu thiệt thòi được? Nếu không, ta làm sao làm danh đại ca được?"

Phương Vân Lương thở dài, nhưng khóe miệng lại mỉm cười.

Giang Châu biết rõ thực ra trong lòng anh đang rất cao hứng.

"Đại ca, em cần anh giúp."

Giang Châu ngồi xổm xuống bên cạnh Phương Vân Lương, lấy cùi chỏ huých huých anh mấy cái rồi đưa đến một điếu thuốc.

Phương Vân Lương mừng khấp khởi nhận lấy, tùy ý nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Anh có biết Lý Đông Vỹ cùng Tôn Mẫn Hùng không?"

Giang châu nói thêm: "Là người của Cục Công Thương."

Gia đình của Phương Vân Lương tại Bắc Kinh có thể lực không nhỏ, dây mơ rễ má rất nhiều, bởi vậy cũng biết không ít người.

Nhất là mấy người ở cấp cao như kia, ít nhiều gì thì cũng phải nghe qua danh.

"Có nghe qua tên."

Phương Vân Lương gật gật đầu, tỉ mỉ ngẫm lại rồi nói: "Nhớ lại thì hồi Tết Nguyên đán, ta cũng đã gặp qua một lần trong bữa tiệc, hai người đó đi cùng nhau có vẻ có quan hệ không tệ với cha ta, cụ thể là người nào trong hai người đấy có quan hệ không tệ thì ta cũng không biết.

Đúng rồi, cậu hỏi bọn họ làm gì?"

Giang Châu mấp máy môi, ý cười trong mắt cũng chưa tắt.

"Em muốn đứng tên thành lập một nhà máy, thủ tục thì cũng đã xong, chỉ bị kẹt mỗi ở Cục Công Thương mà thôi."

Giang Châu nói:: "Sau khi hỏi thăm một vòng, thì đoán chừng một trong hai người này đã ngáng chân em."

"Quan trọng là em đã đến Bắc Kinh được bao lâu đâu? Cũng chẳng quen biết ai cả, hiện đang sầu đời đây!"

Phương Vân Lương cuối cùng cũng hiểu ra.

"Chậc! Thế nên mới nhờ ta đi tìm người hỏi thăm, đúng không?"

Anh liếm liếm chân răng rồi vươn tay vỗ vỗ vai Giang Châu: "Được rồi! Chuyện này cứ giao cho ta, để ta đi hỏi cha ta một chút xem!"

"Nếu mà hỏi được, tiền thuốc lá tháng này em bao hết!"

Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống, Giang Châu cũng thấy nhẹ nhõm phần nào



Nửa giờ sau.

Phương Vân Lương hai tay đút túi quần, lững thững bước vào khu quân doanh.

Ở thời này, bộ đội được sống trong khu quân doanh đều là những người có quan hệ, trên cơ bản thì những người đã lập qua chiến công thì mới có thể sống ở đây, ra khỏi cửa là nhìn thấy con ông cháu cha, nhìn lên cũng biết mà nhìn xuống cũng quen.

Cha và ông nội của Phương Vân Lương, một người thì tham gia chiến tranh chống Mỹ còn người kia thì tham gia chiến tranh chống Nhật Bản, thậm chí cả họ hàng thân thích đều cũng có người tham gia quân đội chiến đấu.

Các loại quan hệ trong nhà đan vào nhau tạo thành một mạng lưới quan hệ dày đặc, đó là lý do tại sao không ai dám nghiêm khắc kỷ luật Phương Vân Lương, ngay cả khi anh trở thành đại ca đường phố.

Ai mà dám quản con nhà lính trong khu quân doanh chứ?

Bắt một con thỏ nhỏ thì dễ, nhưng ai mà biết sau con thỏ nhỏ đấy là con thỏ nhỏ khác hay là dã thú chứ?

Nhìn thấy Phương Vân Lương trở lại, mấy người bảo vệ đứng ngoài cửa cũng nở nụ cười, đứng thẳng người, hành lễ và hô lên: "Phương tiểu gia! Ngài về rồi!"

Phương tiểu gia là tên những người trong viện dùng để gọi Phương Vân Lương.

Anh đút hai tay túi quần, uể oải đáp lời, đang định bước vào sân thì bất ngờ bị ai đó vỗ vào gáy.

"Cái quái gì thế?"

Thanh âm trầm thấp mang theo tức giận lập tức vang lên: "Vương thúc chào hỏi ngươi, ngươi còn dùng cái thái độ này sao? Muốn bị đánh à?"

Cổ Phương Vân Lương lập tức trở lên cứng đờ.

Mẹ nó.

Đen rồi, cha anh - Phương Hồng Dương đã trở về!

Ngay sau đó Phương Vân Lương theo phản xạ nhanh chóng thẳng lưng, đột ngột chào Vương thúc đang đứng canh gác một cái: "Chào Vương thúc!"

Phương Hồng Dương: "..."

Vương thúc là bộ hạ cũ của Phương Hồng Dương, sau khi giải ngũ thì cũng không kiếm được việc làm, thế là Phương Hồng Dương đưa ông về đây để đứng gác ở cổng khu quân đội.

Tuy lương không nhiều nhưng cũng có chút thu nhập.

Có thể nuôi sống bản thân và gia đình.

Chú Vương cười toe toét, sau đó lại hành lễ với Phương Hồng Dương: "Chào đội trưởng!"

Phương Hồng Dương từng là đội trưởng của ông ấy trong quân đội. Sau này Phương Hồng Dương được thăng chức như phi mã, mặc dù bây giờ ông đã là người quyền cao chức trọng, nhưng Vương thúc vẫn theo thói quen gọi ông là đội trưởng.

Phương Hồng Dương cũng chào lại, sau đó ông liền tóm lấy tai Phương Vân Lương, kéo anh vào bên trong rồi hét lớn: "Thằng nhãi con này, mày ra ngoài bao nhiêu ngày rồi? Còn biết quay về nữa đấy à? Mày làm mẹ mày lo lắng đến phát bệnh rồi kia kìa!"

Phương Vân Lương đau đến nỗi hô lớn.

"Ba! Ba, đây là ngược đãi trái phép! Con muốn tìm ông nội thưa kiện!"

Thanh âm còn chưa có kịp vang lên hết, Phương Hồng Dương đã tặng thêm một câu cảnh cáo.

"Còn nói nhiều nữa thì có tin lão tử cho ngươi ăn thêm một cước không?"

Nói về hung ác thì Phương Vân Lương không thể hung ác bằng lão cha của mình, nghe thấy mấy lời kia thì liền lập tức chọn ngậm miệng.

Cả hai đi thẳng vào nhà, lúc mở cửa ra liền nghe thấy tiếng của mẹ Phương Vân Lương - Lý Anh đang nấu ăn.

Lý Anh quay đầu lại thì nhìn thấy Phương Vân Lương đang ỉu xìu còn Phương Hồng Dương thì đang xách tai anh thì lập tức sững sờ. sau khi lấy lại tỉnh táo, bà lập tức lau tay qua loa vào tạp dề rồi ba chân bốn cẳng chạy đến đập tay Phương Hồng Dương xuống.

"Sao anh lại đánh con chứ?!"

Lý Anh cau mày, đau lòng kéo Phương Vân Lương lại, nói: "Để mẹ xem cho kỹ nào, có bị thương gì không? Nhìn xem, vành tai đỏ hết lên rồi đây này!"

Phương Hồng Dương: "..."

Ông dùng bao nhiêu sức, trong lòng đều biết.

Hơn nữa vành tai bị kéo thì bị đỏ lên không phải là chuyện thường sao?

"Anh Tử, em làm thế là không được, em quá cưng chiều..."

"Anh còn dám nói nữa sao!"

Lý Anh cả đời chỉ có một đứa con trai, cưng chiều từ nhỏ đến lớn, bà lập tức cả giận nói: "Mấy hôm trước con trai còn mua quần áo với đồng hồ mới cho anh, anh quên rồi sao? Anh làm thế này thì sao dạy bảo con trai được? Ngày nào anh cũng dạy nó là phải tri ân đồ báo, tuy anh cũng không cần nó báo đáp nhưng cũng phải nhớ chút hiếu thuận của con mình chứ. Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn đánh con?"

Phương Hồng Dương nghe vậy thì trợn trừng mắt, lẩm bẩm nói: "Nhi tử hiếu thuận lão tử là việc thiên kinh địa nghĩa! Lão tử đánh nhi tử càng là việc thiên kinh địa nghĩa hơn! Hơn nữa, anh đánh nó bởi vì mấy ngày nay nó đi ra ngoài mà không nghĩ đến việc quay về. Không phải ngày nào em cũng lo lắng về việc đó sao?

Vạn nhất nó ở ngoài làm chuyện gì xấu, người mỗi ngày phải lau nước mắt không phải là em sao?"

Lý Anh nghe vậy thì nhướng mày, sau đó vung tay đánh vào cánh tay của ông.

"Anh xem anh đang nói cái gì vậy? Con trai chúng ta cải tà quy chính rồi! Anh còn ý kiến như vậy sao? Sao lại còn nhắc tới chuyện này nữa?"

Phương Hồng Dương: "..."