Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 485: Gặp lại Diệp Mẫn Kiệt




Ngay sau đó Giang Châu vừa định rồi đi thì chợt nhớ ra không biết tìm cậu ở đâu, bèn hỏi: "Vậy anh tìm em ở đâu? Nhà em ở đâu?

Hổ Tử gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng cười cười.

"Anh à, nhà em sập lâu rồi! Bố mẹ em mất sớm, em và đứa em ở với ông bà. Năm ngoái, ông bà đi rồi, mấy tấm ván gỗ trong nhà cũng không kịp sửa lại. Tết năm đó, trời mưa suốt mấy hôm, thế là nhà bị sập."

Hổ Tử dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Mấy thân thích họ hàng không ai muốn nuôi em và em trai, thế nên em đưa em trai đến Lang Phường."

"Nếu anh muốn tìm em, cứ đến đường Hòa Khẩu ở tây nam. Ở đó, em kiếm được một ngôi nhà nhỏ làm bằng tôn, em trai em được giam bên trong để phòng nó chạy lung tung."

Nó tên là Chiêu Tài, anh đến đấy gọi tên nó là nó trả lời."

Giang Châu sửng sốt.

Hắn không ngờ rằng hai anh em Hổ Tử lại có một cuộc sống khốn khổ như vậy.

Chân vừa bước ra liền thu hồi lại

Giang Châu trầm ngâm một chút, sau đó móc từ trong túi ra mấy tờ nhân dân tệ, đếm đủ 100 tệ rồi đưa cho cậu.

Hổ Tử sững người một lúc, rồi ngạc nhiên ngước mắt nhìn hắn.

"Đại ca, sao vậy? Anh còn muốn mua cái gì sao?"

Giang Châu lắc đầu.

"Đây là ứng trước tiền lương, em cứ cầm rồi chuẩn bị học chút kiến ​​thức bán hàng trước đi. Cuối tháng anh mở cửa hàng, sẽ cực kỳ vất vả. Tháng này cố gắng bồi bổ, giữ gìn sức khỏe để chăm sóc cho em trai em đi."

Hắn nói rồi nở một nụ cười.

Hốc mắt Hổ Tử lại đỏ lên.

Chóp mũi cay cay, cậu cắn chặt môi, những giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu cứ thế rơi xuống.

"Cám ơn anh, cám ơn anh..."

Cậu nghẹn ngào nói nhỏ.

Lớn đến chừng này, ngoại trừ được ông bà chăm sóc, còn đâu toàn là khinh thường đến từ người thân họ hàng.

Choai choai tiểu tử ăn chết lão tử, lời này không phải nói suông.

Ở thời đại này, hiếm có nhà nào có đủ gạo trắng để ăn, chứ đừng nói là nuôi thêm hai đứa nhỏ.

Thế nên cũng chỉ đành nhẫn tâm mắt nhắm mắt mở, coi như không thấy mà thôi.

Giang Châu mỉm cười, vươn tay vỗ vỗ vai cậu rồi nói: "Cảm ơn gì chứ? Cứ làm việc chăm chỉ, sau này sẽ có nhiều cách kiếm tiền!"

Nghe Giang Châu nói vậy, Hổ Tử liền cười toe toét.

Giang Châu lại dặn cậu thêm vài câu rồi hai người chia tay.

Trên thực tế, nếu kiếp trước hắn mà làm ra những hành động như thế này, thì chính bản thân Giang Châu cũng sẽ cảm thấy khó tin.

Động lòng trắc ẩn, chỉ đơn thuần thấy người ta đáng thương, thế mà không chỉ mua bánh mà lại còn cho cả tiền.

Nếu kiếp trước hắn nhìn thấy việc này, nhất định sẽ cười nhạo một câu "Giả nhân giả nghĩa".

Nhưng giờ sau khi đã tái sinh, sau khi có lại được gia đình, Giang Châu lại đột nhiên nhận ra rằng, 100 tệ đối với hắn giờ đã không còn đáng kể, nhưng đối với Hổ Tử mà nói, nó có thể thay đổi cả cuộc đời cậu.

Sao lại không làm chứ?

Hắn chỉ hy vọng nhiều năm sau, khi nhớ lại chuyện cũ, sẽ không cảm thấy hổ thẹn, vậy thôi.

Giang Châu đi thẳng đến cửa hàng bách hóa, mua một số đặc sản cùng với một chiếc cặp sách mới toanh.

Con trai của anh cả, Giang Hạo Minh đã đến Bắc Kinh học tập, bắt đầu thể hiện ra được hết tài năng học tập của mình.

Chỉ mất vài ngày ngắn ngủi, mà giáo viên trường đã đến nhà tận hai lần, để liên hệ với anh cả Giang Minh hỏi xem có muốn cho Giang Hạo Minh nhảy lớp không.

Sách giáo khoa lớp ba vốn đã không thể đáp ứng được nhu cầu học tập của Hạo Minh nữa, trong lúc vô tình giáo viên Vu đã âm thầm phát hiện ra cậu đang tự học nội dung của năm học thứ tư.

Sau đó vị giáo viên này nửa tin nửa ngờ cầm bài kiểm tra lớp bốn đưa cho cậu làm thử, không ngờ tiểu tử này chỉ mất nửa giờ mà đã làm xong.

Giáo viên xem qua bài kiểm tra, biết ngay bài này ít nhất cũng phải được chín mươi tám điểm!

Đây chính là dấu hiệu của một thiên tài, vì thế người giáo viên kia liền vội vàng đến tìm Giang Minh bảo anh làm thủ tục cho Giang Hạo Minh nhảy lớp.

Chiếc cặp sách này đương nhiên là phần thưởng dành cho Hạo Minh.

Giang gia bây giờ đã có đường làm ăn, nếu thực sự có thể sản sinh ra một người tri thức nữa, thì đó chính là vẻ vang một gia tộc.

Mua cắp sách xong thì mua trâm cài tóc, v. v. Người nào cũng có quà.

Sau khi mua xong, Giang Châu liền ra khỏi cửa hàng bách hóa rồi quyết định đến chỗ của Diệp Mẫn Kiệt để xem xét.

Gọi một chiếc xe ba bánh người kéo, Giang Châu đi thẳng đến cửa hàng của Diệp Mẫn Kiệt

~~~

Hai mươi phút sau.

Giang Châu xuống xe, trả tiền rồi đem đồ của mình xuống đặt bên lề đường.

Nhìn từ xa đã có thể thấy cửa hàng điện máy chỗ đối diện.

"Cửa hàng điện khí Mẫn Kiệt."

Giang Châu đọc tên rồi nheo mắt nhìn sơ qua đồ đạc trong cửa hàng.

Chậc chậc.

Thế mà lại giống hệt như Cửa hàng điện khí Liễu Giang.

Xem chừng Diệp Mẫn Kiệt sao chép y nguyên tất cả những gì có trong cửa hàng điện khí Liễu Giang, dù cho đó là phương thức bán hàng hay là vị trí của các thiết bị điện trong cửa hàng.

Thậm chí con mèo chiêu tài đang vẫy tay trước cửa kia cũng có hình dáng và vị trí đặt y hệt.

Giang Châu dựa vào cột điện, quan sát cửa hàng thêm một lát.

Hắn thấy rằng việc kinh doanh của cửa hàng quả nhiên là tốt.

Chỉ không gặp vài ngày, mà Diệp Mẫn Kiệt đã tăng cân thấy rõ, trên mặt hiện ra vẻ phúng phính cùng căng bóng.

Y đang đeo một chiếc ví trên thắt lưng, gọi mời mấy khách nhân qua lại, nói chuyện và mặc cả với một nụ cười trông rất thoải mái.

"Cam đoan với Anh! Hàng của chúng tôi đều là hàng của Nhà máy Điện tử Đại Phát! Anh xem chút đi! Cứ việc trả giá!"

Diệp Mẫn Kiệt đang giới thiệu hàng cho một người đàn ông trung niên đeo kính: "Loại hàng này mà bán với số tiền này thì thực sự không có nơi nào bán đâu! Nếu không phải thấy ngài đã mua nhiều đồ cho tôi, thì tôi tuyệt đối không bán rẻ như thế đâu!

Y nói rồi giơ tay lên so sánh, tỏ ra đau khổ rồi nói: "Giảm giá 1 tệ thôi, thực sự là không nhiều hơn được nữa! Thầy Hoàng, chúng tôi làm ăn cũng không dễ dàng gì!"

Người đàn ông trung niên nghe vậy liền gật gật đầu.

Ông ta lập tức rút một xấp tiền trong túi ra đưa cho y.

Xấp tiền dày cộp này toàn là tiền hào thu từ học sinh, Diệp Mẫn Kiệt nhận lấy, vui vẻ ra mặt, y mở cửa tủ kính lấy mười cái máy tính ra đưa cho ông.

"Thầy Hoàng, thầy cầm lấy đi. Riêng về máy tính thì không cần phải lo, chất lượng hoàn toàn ổn! Chúng tôi còn bảo hành một năm cơ mà!"

Người đàn ông trung niên nghe vậy liền hài lòng rời đi.

Giang Châu đứng ngoài cửa quan sát, phát hiện ra chỉ trong vòng nửa giờ mà đã Diệp Mẫn Kiệt đã bán được rất nhiều hàng.

Diệp Mẫn Kiệt hiện tại sớm đã mất đi sự rụt rè của hồi mới lên Bắc Kinh. Giờ y đã tự mình mở cửa hàng, sau khi lên làm ông chủ thì sao chép y nguyên mô hình kinh doanh của Giang Châu và đã đạt được thành công lớn.

Nhìn xấp tiền dày cộp trong tay, Diệp Mẫn Kiệt thậm chí còn cảm thấy có chút lâng lâng.

Đúng vậy.

Kiếm tiền thật là là quá dễ dàng.

Bây giờ nghĩ lại, hồi đó mình thật là ngu ngốc.

Giang Châu lưu mình lại ở trong tiệm để làm việc, lấy danh nghĩa là bồi dưỡng mình, nhưng thực ra bây giờ nghĩ lại thì bất quá chỉ là hắn muốn sử dụng nhân công giá rẻ mà thôi.

Diệp Mẫn Kiệt cúi đầu liếc nhìn chiếc túi căng phồng của mình, trong lòng tràn đầy vui mừng và phấn khích.

Bây giờ mình cũng là ông chủ rồi!

Đã có thể kiếm được rất nhiều tiền và sống mà không cần nhìn vào ánh mắt của người khác!

Có lẽ...

Khi tích cóp đủ tiền, mình sẽ quay lại Bắc Kinh, bắt đầu một công việc kinh doanh mới. Khi đó thì đừng nói là ngang hàng với Giang Châu, quy mô kinh doanh của mình không chừng sẽ còn vượt qua hắn ta nhiều!



Giang Châu đứng quan sát một hồi, cũng không muốn sang bên cửa hàng để diễn cái cảnh "người cũ gặp lại" với tên súc sinh kia.

Cứ để cho tên súc sinh đó đắc ý một hồi đi.

Đến lúc hắn ra tay, tên súc sinh kia sẽ hiểu thế nào là làm người còn không xong thì đừng đi làm kinh doanh.