Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 455: Tặng quà, việc hôn nhân này, coi như thành




Tề Ái Phân tiếc của, vội chạy đến, nói: "Ai nha, sao lại mua nhiều đồ như vậy, lãng phí tiền quá! Trong nhà cái gì cũng có, sau này hai đứa còn phải chi tiêu cho cuộc sống mà! Số tiền này phải giữ lại nha!"

Trần Mã Long cười rất vui.

Y biết, vì coi mình là người một nhà, nên mới nói ra lời như vậy!

"Mẹ, đâu tốn bao nhiêu tiền! Con còn mang quà cho mẹ nữa!"

Trần Mã Long cười nói.

Vừa nói, y vừa chạy nhanh về phòng, lấy hết những thứ mình mang tới.

Nào là dây chuyền vàng, vòng tay vàng, còn có thuốc lá, đồng hồ đeo tay, v. v...

Tất cả đều là hàng thời trang và cao cấp, Tề Ái Phân cùng Giang Phúc Quốc nhìn đến choáng váng!

Nếu không phải còn đầy người, Tề Ái Phân thật muốn cắn một cái, xem có phải vàng thật hay không!

Thật ra, lúc Giang Thấm Mai nói tìm được đối tượng, đối phương có một đứa con, Giang Phúc Quốc cùng Tề Ái Phân cũng không nghĩ nhiều.

Mà Giang Minh cùng Giang Thấm Mai, cũng không nói ra thân phận ông chủ lớn của Trần Mã Long cho bọn họ biết.

Dù sao, ai cũng không coi chuyện này ra gì!

Còn Giang Phúc Quốc cùng Tề Ái Phân, thì lại không dám nghĩ tới chiều hướng đó.

Ông chủ lớn, có tiền, ai lại nhìn trúng một người phụ nữ nông thôn từng có một đời chồng?

Nhất là còn nuôi hai đứa con trai nữa chứ!

Trời mới biết Tề Ái Phân đã thầm rơi bao nhiêu giọt nước mắt lúc nửa đêm vì chuyện này, bây giờ chỉ cần một người bình thường, nghèo một chút cũng không sao, chỉ cần siêng năng chịu khó, đối xử tốt với con gái bọn họ, vậy bọn họ sẽ cố kiếm tiền hỗ trợ, cuộc sống cũng sẽ trôi qua tốt đẹp hơn.

Không ngờ Trần Mã Long lại đem ra vô số lễ vật, khién cho ai nấy đều cạn lời.

Giang Châu xem như đã nhìn ra.

Lập tức nắm tay, nhẹ nhàng ho khan.

"Ba, mẹ, trước đó không phải con từng nói với ba mẹ sao, con đi Dương Thành kinh doanh trang phục, người mua trang phục của con cùng sườn xám của chị, chính là anh ấy."

Giang Phúc Quốc: "????"

Tề Ái Phân: "..."

Hai người đơ người ra luôn, lúc lấy lại tinh thần, Tề Ái Phân tức giận len lén bấu mạnh Giang Phúc Quốc.

"Xem chuyện tốt ông làm ra đi! Người ta là ông chủ lớn, nào từng làm qua loại chuyện lặt vặt này? Nếu thật xảy ra chuyện gì, ông kêu Thấm Mai phải làm sao?"

Giang Phúc Quốc cũng giận đáp lại.

"Ra đồng cấy mạ thì có thể xảy ra chuyện gì? Cậu ta muốn kết hôn với con gái của Giang Phúc Quốc này, vậy thì tư tưởng giác ngộ phải cao, trở thành con rể quang vinh công nông, có giác ngộ bị đỉa hút máu!"

Ông làu bàu, dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Hơn nữa, chẳng phải vì tui không yên tâm sao, người đàn ông có thể vì Thấm Mai làm tới mức này, tui thấy cũng được."

Hai người coi như thật sự yên tâm về Trần Mã Long.

Đêm đến.

Sắc trời hoàn toàn đen kịt.

Tề Ái Phân cùng Giang Phúc Quốc gọi Giang Thấm Mai vào phòng, ôn lại chuyện xưa.

Giữa hai mẹ con, có nhiều chuyện muốn nói, vất vả khổ cực trong những năm qua, dường như cũng có thể vui vẻ nói ra.

Hiện giờ cuộc sống trôi qua càng lúc càng tốt, Giang Thấm Mai sớm đã không còn buồn bã sầu khổ nữa.

Dưới ánh đèn chiếu vào, càng trở nên quyến rũ và xinh đẹp.

Một người phụ nữ có thể nói dối, nhưng khuôn mặt của nàng sẽ không.

Tề Ái Phân rốt cục yên tâm, lại dặn dò sau này phải sống thiệt hạnh phúc, Giang Phúc Quốc vẫn không nói chuyện, cuối cùng đứng dậy từ trong ngăn kéo, lấy ra một khoản tiền, đưa cho con gái.

"Đây là số tiền ba mẹ dành dụm bấy lâu nay, ba anh em mấy đứa, mỗi người một phần, nhận lấy mà sống thật tốt, Đại Phi Tiểu Phi đều là đứa trẻ ngoan, thua thiệt gì cũng không thể thua thiệt bọn nhỏ."

"Trần Mã Long có tiền, ba cũng không thiếu, nếu như cuộc sống quá vất vả, cứ trở lại đây, cha mẹ luôn có có thể cho ba mẹ con được ăn no."

Giang Thấm Mai lập tức nước mắt lăn dài.

Chị nghẹn ngào, gật đầu, nói: "Cha, mẹ, con biết rồi."

Tề Ái Phân vui vẻ vỗ vỗ tay của con gái: "Nhanh đi ngủ đi, ngày mai là Đoan Ngọ, chúng ta còn phải gói bánh chưng, buổi tối cả đại gia đình cùng ăn cơm, việc không thiếu đâu."

Giang Thấm Mai gật đầu, lúc này mới đi ra.

Vừa ra khỏi cửa, nước mắt chị càng rơi nhiều, bả vai run mạnh, cứ như uất ức, tủi hờn trong mấy năm qua trong nháy mắt bùng nổ.

Đi tới trước phòng mình, bỗng nhiên một người đưa tay ôm lấy chị.

"Thấm Mai? Em khóc sao?"

Là Trần Mã Long.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Lúc này đây, Giang Thấm Mai không cản y.

Chị tựa đầu ở trên vai củaTrần Mã Long, lau nước mắt, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không có, cha mẹ em đã đồng ý."

Trần Mã Long vẫn không hiểu.

"Đồng ý cái gì chứ?"

Giang Thấm Mai ngửa đầu, mắt rưng rưng, buồn cười lại tức giận trừng mắt với bạn trai.

"Anh nói xem?"

Cơ bắp toàn thân Trần Mã Long cuối cùng đã thả lỏng, y vội dùng một tay bế Giang Thấm Mai vào trong ngực, xoay một vòng!

"Thực sự? Kệ con mẹ chứ! Ông đây có vợ rồi!"

Trần Mã Long kích động đến mức chửi tục, Giang Thấm Mai nhịn không được giận dữ nạt: "Nói cái gì đó?"

Y phản ứng kịp, vò vò đầu cười, một lát sau mới nói: "Anh biết một chỗ tốt, anh dẫn em đi nhìn một cái!"

Giang Thấm Mai biết suy nghĩ y chôn giấu trong lòng.

Thế nhưng lúc này ba mẹ đều đã đồng ý, không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản bọn họ, nên chị gật đầu, theo Trần Mã Long ra khỏi cổng.

Trần Mã Long dẫn chị đi thẳng đến bờ sông.

Bờ sông vào đầu hè, tiếng côn trùng và ếch nhái kêu ầm ĩ.

Những con đom đóm bay tới bay lui ở trong bụi cỏ, một vầng trăng khuyết rất nhạt trên bầu trời phản chiếu xuống dòng sông, vừa đẹp lại tĩnh lặng.

Nơi này thật sự vô cùng tốt.

Nếu như không phải bốn mắt nhìn nhau có vẻ hơi lúng túng.

Giang Thấm Mai cùng Trần Mã Long mới vừa đi tới bờ sông, liền gặp được có người ngồi ở bờ sông, nhìn về phía mình.

Là Giang Châu cùng Mộng Ly.

Hai người thừa dịp Đoàn Đoàn Viên Viên đang ngủ mới ra ngoài, Giang Châu kéo Liễu Mộng Ly đi ra, muốn hâm nóng lại khoảng kỷ niệm xưa, giờ thì éo le rồi, bốn người đối diện nhau, không tránh khỏi xấu hổ.

Liễu Mộng Ly mặt đỏ lên, vội vã đứng lên.

Trần Mã Long lanh mắt nhìn thấy bàn tay của Giang Châu đã bị kéo ra khỏi quần áo của cô.

Y cứng đờ, bỗng dưng cảm thấy rất bực bội.

Mẹ kiếp.

Thật vất vả tìm được chỗ tốt, nghĩ rốt cục quan hệ có thể tiến triển thêm một bước mới, ai mà ngờ lại gặp phải Giang Châu cùng vợ hắn!

Trần Mã Long vô cùng bực bội.

Hung ác trợn mắt nhìn Giang Châu.

Người sau cũng đang không thoải mái, vô lý, Trần Mã Long làm sao biết được nơi này?

Dù sao đây chính là thôn Lý Thất!

Trần Mã Long hừ hừ, nói: "Anh chú Giang Minh đó!"

Giang Minh...

Giang Châu: "..."

Hắn chợt nhớ tới, ban đầu việc của mình cùng Mộng Ly vẫn còn đắn chưa quyết định, cũng là anh Giang Minh ra chủ ý.

Được lắm.

Người này, sao chuyện của ai cũng quản được nhỉ?

"Chúng ta về trước đi."

Giang Châu cũng đứng dậy theo, vỗ vỗ mông, tiện tay quàng vai của Liễu Mộng Ly.

Khi hai người đi tới, vỗ vỗ vai của Trần Mã Long, Giang Châu đầy thâm ý nói: "Anh rể, chỗ này không tệ đâu, anh hưởng thụ cho tốt nha!"

~~~

Hôm sau khi gà gáy, nhà Giang Phúc Thuận sát vách bỗng nhiên đốt pháo.

Là Giang Minh Phàm đã trở về.

Còn mang một cô bạn gái Bắc Kinh.