Nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, trước bữa cơm chiều, Diệp Mẫn Kiệt đã nói lời từ biệt với Giang Châu.
"Em quyết định tự mình ra ngoài kinh doanh."
Diệp Mẫn Kiệt cúi đầu, dường như không dám nhìn thẳng Giang Châu.
Giọng gã có chút buồn bực, nói: "Em sẽ rời Bắc Kinh, anh yên tâm, sẽ không giành mối làm ăn với anh."
Trên thực tế, Diệp Mẫn Kiệt tự hiểu rõ, tranh giành mối làm ăn với Giang Châu ở mảnh đất Bắc Kinh này, hậu quả gần như có thể đoán trước.
Bất kể là Chu Khải Văn lúc đầu, hay là tiệm thiết bị điện anh Phương sau này, tất cả đều chỉ có một kết cục.
Mà một số mánh khoé kinh doanh của Giang Châu, gã phụ việc một thời gian, ít nhiều cũng biết một ít.
Diệp Mẫn Kiệt nghĩ, giờ thị trường lớn như vậy, cũng không thể tất cả đều do một mình Giang Châu chiếm.
Chỉ cần có tiền vốn, còn biết cách mua hàng, chẳng lẽ không thể kiếm được đủ tiền xài hay sao?
Giang Châu đứng ở trước mặt của Diệp Mẫn Kiệt, có chút trầm mặc.
Một lúc sau, hắn cười cười, vỗ vỗ bả vai của Diệp Mẫn Kiệt.
"Em đi đâu đều là quyền tự do của em, trước đây anh kêu em lên Bắc Kinh kiếm tiền, không phải em đã bước ra bước này sao?"
Giang Châu nói: "Anh tin tưởng em rất thông minh, đi đâu cũng đều có thể làm tốt."
"Cơm nước xong lại đi."
Hắn nói bổ sung.
Diệp Mẫn Kiệt thở phào nhẹ nhõm.
Gã gật đầu, như trút được gánh nặng trong đầu.
Mà cái đại khái kế hoạch trong lòng kia, cũng bắt đầu vạch ra kế hoạch.
Trời cao biển rộng.
Gã rốt cục không còn bị nhốt ở nơi này nữa, rốt cục mình cũng có thể làm sếp!
Trong bữa cơm, Giang Châu giữ thái độ bình thường, thậm chí còn ăn hơn một chén cơm.
Nửa tháng nửa nữachính là Đoan Ngọ rồi, Giang Phúc Quốc đã nhờ giáo viên trong thôn viết mấy thư gửi đến từ sớm, thúc bọn họ trở về ăn tết Đoan Ngọ.
Trước đó, Giang Chu còn rất nhiều việc phải làm, hắn bận đến mức sứt đầu mẻ trán.
Ăn bữa cơm xong, Diệp Mẫn Kiệt cũng chỉ và vài miếng cơm sau đó lập tức đi thu dọn đồ đạc, Giang Minh không nói tiếng nào, uống một chén rượu, dưới bóng đêm, như có ngọn lửa cháy hừng hực trong đôi mắt của gã.
Giang Châu đang đang ngó chừng Đoàn Đoàn Viên Viên ăn.
Hai đứa trẻ gần đây có chút kén ăn, khiến người ta đau đầu.
Giang Minh nhịn không được liếc nhìn hắn mấy lần, rồi vẫn cố nhịn tiếp.
Trong chốc lát, Diệp Mẫn Kiệt dọn đồ xong liền từ trong nhà đi ra.
Một cái rương hành lý, Giang Minh đưa mắt quan sát, liền phát hiện lại chính là cái rương mà ông Trịnh đại gia dùng để đựng tiền kia.
"Giang Châu, em đi đây."
Diệp Mẫn Kiệt hiển nhiên có chút sợ Giang Minh, thậm chí không hề chào hỏi Giang Minh, nói xong lập tức nhanh chóng đẩy cổng dọt lẹ.
Bóng đêm mịt mờ, bóng dáng gã nhanh chóng biến mất.
Lúc này Giang Minh mới nhịn không được, tức giận ấn mạnh chén rượu để lên bàn, phát ra tiếng động giòn tan.
"Em nhìn em đi!"
Giang Minh nộ: "Sao lại nuôi cái loại người phản trắc này?"
"Ông Trịnh mới vừa đi, gã lấy được tiền, nói đi là đi! Đây là chuyện con người làm sao?"
Giang Châu vẫn bình thản như cũ.
"Anh, đừng doạ Đoàn Đoàn Viên Viên."
Giang Minh: "..."
Lúc này anh mới nén giận, trong cơn tức giận còn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hướng về phía Đoàn Đoàn Viên Viên nói: "Ngoan Đoàn Đoàn ngoan Viên Viên, không ăn, đi vào phòng chơi với anh Hạo Minh đi."
Hai đứa trẻ đang lo ăn không hết chén cơm trước mặt, nghe lời này, lập tức vui vẻ dạ dạ, ú na ú nần chạy vào trong phòng chạy.
Giang Châu: "????"
Hắn lập tức nhức đầu xoa xoa trán.
"Anh, anh đang làm trở ngại chứ không giúp gì."
Giang Minh trừng mắt nhìn em trai.
"Các bé còn nhỏ, dạ dày nhỏ, không thích ăn em ép cái gì?"
Giang Minh giận dữ nói: "Nếu em có mặt mũi như thế, sao để thằng Diệp Mẫn Kiệt đi lại không bảo gã trả tiền lại?"
Giang Châu biết đây là khúc mắc, ông anh sẽ hỏi cho đến cùng.
Hắn thở dài, nhìn Giang Minh, nói: "Anh, người ta sớm đã muốn đi, tại sao em phải cản hắn?"
Sống hai đời, Giang Châu không đến mức điểm ấy cũng không nhìn ra được.
Sau khi Diệp Mẫn Kiệt tới Bắc Kinh, bất kể là thái độ hay là tầm nhìn đều có bước ngoặt lớn.
Có câu nói tuy tục, thế nhưng rất đúng cho trường hợp này.
Khi nghèo khó khảo nghiệm phụ nữ, lúc sang giàu khảo nghiệm đàn ông.
Giang Châu đã gặp qua nhiều người đàn ông bắt đầu lạc lối sau khi nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Thật đáng tiếc, Diệp Mẫn Kiệt chưa từng vượt qua khảo nghiệm, nếu không, tặng gã một chút thành cũng không sao.
"Anh, hắn đi bây giờ, là một chuyện tốt."
Giang Châu nghiêm túc nói: "Người như thế, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện, bây giờ bởi vì 50,000 tệ mà bỏ đi, đối với chúng ta có tổn thất gì?"
"Nhưng một khi đợi chúng ta làm ăn thật lớn, hắn bị người ta mua chuộc, đánh cắp càng nhiều bí mật cùng thủ đoạn."
"Đến đó khi, có lẽ sẽ không phải chỉ là lỗ thủng 50,000 tệ đâu."
Giang Minh trầm mặc.
Ngẫm lại cũng đúng.
Người không đáng tin giống như là một quả bom hẹn giờ, giữ ở bên người không chừng sẽ có ngày nổ tung.
Cũng đúng, rời đi bây giờ tốt hơn là ngày sau phản bội.
Nghĩ như vậy, trong lòng anh không còn khó chịu nữa.
Liếc nhìn phần cơm thừa trong bát của Đoàn Đoàn Viên Viên, lập tức nói lầm bầm: "Không ăn cơm làm sao cao lớn cho được? Lần sau kêu chị dâu em làm thêm đồ ăn ngon, bảo các cháu ăn nhiều một ít, con gái đó, vẫn là có nhiều thịt một chút mới xinh đẹp."
Vừa nói vừa đổ toàn bộ cơm trong bát của hai đứa con nít vào trong bát của mình.
Giang Châu: "..."
~~~
Sau khi trong viện thiếu mất một người, Đoàn Đoàn Viên Viên luôn miệng hỏi Liễu Mộng Ly "Mẹ ơi, ông nội Trịnh đi đâu rồi ạ?".
Giang Châu không giấu giếm, nói thẳng ông Trịnh đã đi rồi, đồng thời cả đời cũng sẽ không trở về, muốn hai đứa trẻ học cách quên đi.
Bản ý là muốn dạy hai cô con gái nhận thức về sinh tử.
Tuyệt đối không ngờ hai đứa con nít lập tức gào khóc, dĩ nhiên không chịu hiểu.
Giang Châu đành bó tay, lúc này hắn mới nhận ra rằng các phương pháp nuôi dạy con khác nhau trên Douyin sau này đều là lừa dối.
Con nít, làm sao có thể nói lý chứ?
Hắn chỉ có thể dỗ hai cô con gái, nói sau khi trưởng thành sẽ dẫn hai cô bé đi thăm ông Trịnh.
Lúc này mới vỗ về được hai cô bé.
Mà thời gian lại qua hai ngày, Giang Châu thu thập xong xuôi, cuối cùng đã hẹn xong với Trần Mã Long, sẽ đi Bằng Thành xem nhà xưởng.
Hắn dậy thật sớm, rửa mặt xong, ngẩng đầu liền nhìn thấy chân trời hiện lên đám mây màu vàng kim.
Chậc.
Thật xinh đẹp.
Người đi người đến, cảnh sắc vẫn như trước.
Giang Châu mang theo vali chuẩn bị rời nhà.
Nhưng mới vừa bước ra cửa, ánh mắt vô thức chuyển động, bỗng nhiên dừng lại.
Hắn liếc mắt liền nhìn thấy trong một chỗ tối tăm ở góc tường, giống như có thứ gì đó chất thành đống, bên cạnh có mấy con chuột chết.
Lúc này trời nóng nực, toả ra mùi thúi vô cùng khó ngửi.
Mặt trên bị người ta che gạch lên, nên vẫn không bị phát hiện.
Mùi thúi đã có từ lâu.
Cách một cái sân, người trong nhà chỉ ngửi thấy mùi vị như có như không, Diêu Quyên tìm nửa ngày cũng không biết mùi thúi này ở nơi nào.
Khi ra tìm thì chỉ thì thấy một đống gạch đá, không ai nghĩ đến.
Không ngờ hôm nay có người lôi đống gạch đá ra, để lộ ra thứ ở bên trong.
Giang Châu ma xui quỷ khiến nhìn qua.
Là một đống cặn thuốc.
Đó là...
Thứ thuốc mà ông Trịnh đã đun trong nồi đất trước khi lên đường đến Hồng Kông ngày hôm đó.
Trong những ngày đó, mọi người đều bận rộn với việc của ông Trịnh, không ai để ý đến.
~~~