Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 388: Xúi giục




Phương Vân Lương khịt mũi nói: "Anh họ ngươi bảo khôn khéo thì đúng là khôn khéo thật, nhưng mà đích xác hắn cũng là người nuôi sống đám huynh đệ của ta. Ngươi định bảo ta đi đối phó hắn sao?

Đừng nghĩ về điều đó nữa. Sống trong giang hồ cũng chỉ bởi vì chữ nghĩa khí mà thôi. Kệ cho ngươi nói đến thiên hoa loạn truỵ như thế nào đi nữa thì ta cũng sẽ không đồng ý đâu"

Giang Châu cũng không có chút kinh ngạc nào.

Trên thực tế, dựa theo tính khí của Phương Vân Lương, gã ta mà lập tức đổi phe mới khiến Giang Châu ngạc nhiên.

"Thế thì… tôi chỉ nói một ý thôi."

Giang Châu nói thêm: "Còn việc còn lại, tự anh quyết định."

Cường Phi đang cầm thư thông cảm đứng bên cạnh, vốn còn muốn nhắc nhở đại ca của mình không nên nghe lời người kia nói.

Giang Châu quả thực là một tên có cái bụng đầy tâm địa gian giảo, có thể đem người chết nói thành kẻ sống!

Nhưng nghe Giang Châu nói đến đấy, Cường Phi cũng không nén nổi tò mò.

Ngay lập tức thò đầu vào nghe ngóng.

Phương Vân Lương không lên tiếng, chỉ ra hiệu cho Giang Châu tiếp tục nói.

Giang Châu chậm rãi nói: "Phía sau anh có người chống lưng, nhất định phải biết rõ hơn tôi, phía trên đã lệnh xuống rồi."

Giang Châu kéo dài giọng điệu, nhìn thẳng vào mắt Phương Vân Lương.

Nói bằng khẩu hình: "Nghiêm trị."

Công cuộc nghiêm trị bắt đầu từ năm 83 rồi kéo dài ra mấy năm sau đó khiến người dân cả nước hoang mang.

Chỉ cần bị kết tội côn đồ rồi phạm tội nghiêm trọng thì có thể bị kéo thẳng ra pháp trường.

Công cuộc này sẽ bắt đầu từ mấy tháng đầu hè, tuy chưa ra văn bản quy định rõ ràng, nhưng trong quá trình chuẩn bị sẽ luôn có vài lời phong thanh được lộ ra.

Hơn nữa đây lại là Kinh Đô.

Là nơi gần chính phủ nhất, nhất là Phương Vân Lương, từ nhỏ gã đã sống trong đại viện, trong nhà cũng không ít người làm quan to ở trên.

Biết trước phong thanh chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

Quả nhiên.

Khi Giang Chu nhắc đến hai chữ này, sắc mặt Phương Vân Lương đột nhiên trở nên xấu đi thấy rõ.

Cường Phi lại có vẻ tò mò, thò đầu ra, nghiêng người, nhìn hai người họ với vẻ mặt khó hiểu: "" Nghiêm trị là cái thể loại gì? Sao không ai nói cho tôi biết vậy?"

Phương Vân Lương lần này không còn hung hắn nữa, chỉ nói: "Ngồi xuống đi. Tối nay về sẽ nói với cậu sau."

Cường Phi cố nén hiếu kỳ ngồi xuống.

Phương Vân Lương nói: "Ngươi đã nói ra chuyện này, thì cũng có biện pháp giải quyết đúng không?"

Đối tượng nghiêm trị đầu tiên chính là mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ.

Trong khoảng thời gian này người nhà đã nhiều lần tìm đến Phương Vân Lương, nói rằng người trong nhà đã an bài một chỗ thật tốt cho gã sống rồi, gã nên tìm mấy việc đứng đắn mà làm.

Đừng giao du với mấy người du thủ du thực kia nữa.

Tranh thủ lúc cuộc nghiêm trị còn chưa bắt đầu thì nên cắt đứt liên lạc với mấy cái thể loại huynh đệ kia đi, bằng không thì đến lúc ấy gã chính là kẻ cầm đầu, nhất định sẽ không thoát khỏi liên quan.

Phương Vân Lương không muốn như vậy.

Đều là huynh đệ do chính mình đưa về, giờ nếu mà một mình rời đi thì gã làm sao mà bằng lòng được?

Không thể buông tay cũng không thể buông bỏ.

Gã vẫn luôn lo lắng về điều này suốt thời gian qua, thậm chí còn nghĩ đến việc rời khỏi Bắc Kinh cùng với các huynh đệ của mình.

Bây giờ Giang Châu nhắc tới chuyện này, gã lập tức càng thêm cáu kỉnh.

Giang Châu cười cười rồi nói: "Mục tiêu của cuộc nghiêm trị lần này là mấy tên tiểu đệ con con, cái tội danh dễ bị gán cho nhất là tội lưu manh, những kẻ không có công ăn việc làm chính là những kẻ dễ bị để mắt đến nhất.

Muốn giảm bớt độ nguy hiểm, muốn không bị để mắt tới, cách tốt nhất chỉ có một. "

Giang Châu nói xong liền kéo dài giọng, Cường Phi không nhịn được nữa liền thúc giục:

"Đừng câu giờ nữa, nói nhanh lên! "

"Kiếm tiền. "

Giang Châu nói một cách rất súc tích.

"Thời đại này, người người an cư lạc nghiệp, cầu mong khá giả, cần cù chăm chỉ làm việc vì mục đích gì?

Chính là để lấp đầy bụng!

Anh cũng biết rõ hơn tôi, dưới trướng của anh có bao nhiêu người ăn không đủ no lên mới đi làm lưu manh đúng không?"

Giang Châu nhìn chằm chằm vào Phương Vân Lương nói: "Nếu như thật sự có thể kiếm tiền, có cơm đủ ăn, có vợ con đợi ở nhà, về nhà lại còn được vui đùa với lũ trẻ trong chăn ấm đệm êm, thế thì ai lại còn nguyện ý ra ngoài làm lưu manh chứ? "

Hắn nói rồi lại quay ra nhìn chằm chằm vào Cường Phi: "Cậu có nguyện ý không? Khi mà cậu đi trên đường, người ta lại nhìn cậu bằng ánh mắt khác, cha mẹ trong nhà đều không chào đón cậu, trong mấy người anh chị em thì cậu là người không có tiền đồ nhất.

Nhưng nếu cậu kiếm được tiền, mọi thứ sẽ khác đi rất nhiều."

Cường Phi cùng Phương Vân Lương đều trở lên im lặng.

Giang Châu nói một câu trúng vào ngay tim đen của hai người.

Có ai mà không muốn thế cơ chứ?

Kiếm được tiền, có công ăn việc làm ổn định, vợ con chờ ở nhà, bố mẹ tự hào thì ai mà nguyện ý ra đường đánh nhau?

Mua một cái bánh thôi mà chủ quán cũng sợ mình không có tiền trả, ánh mắt nhìn mình cũng có chút dị nghị.

Cường Phi nhớ đến cha mẹ của mình, vừa thấy cậu trở về thì liền lải nhải, căn bản là không cho cậu thấy một chút gì gọi là hài lòng cả.

Trong lòng cậu cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Phương Vân Lương trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng nghiêm mặt lại

"Ngươi nói thì dễ, nhưng những người như chúng ta thì kiếm tiền kiểu gì?"

Gã nói rồi cười cười tự giễu: "Còn khó hơn so với làm hoàng đế!"

Kiếm được số tiền nhỏ thì chướng mắt, còn tiền lớn thì kiếm không được, cái vấn đề này cũng quả là nan giải.

Giang Châu sao có thể không hiểu chuyện này?

Đạo lý đơn giản này ai cũng hiểu, nhưng muốn giải được hơn nữa còn phải giải cho đẹp thì lại là chuyện khác.

"Bắc Kinh lớn như vậy, nếu muốn kiếm tiền nhanh thì có rất nhiều cách kiếm."

Giang Châu nói: "Hơn nữa còn có một cách ở ngay trước mặt mọi người."

Phương Vân Lương ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt rực lửa: "Cách gì? "

"Kinh doanh!"

Giang Châu nói tiếp: "Hùn vốn với Giang Minh Phàm, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền đúng không?"

Dựa theo tính khí của Giang Minh Phàm, ước chừng cũng chỉ cho người khác uống chút cháo loãng mà thôi..

Quả nhiên, Phương Vân Lương lại trở lên trầm mặc.

Giang Châu cười nói: "Anh có biết giá của đồ điện trong cửa hàng là bao nhiêu không? Lợi nhuận lớn đến bao nhiêu? Chi phí vận chuyển là bao nhiêu? Chi phí tiếp thị là bao nhiêu? Có thể tìm người nào nhập hàng để rẻ hơn không?"

Bị Giang Châu hỏi liên tục mấy câu làm Phương Vân Lương trở lên mơ mơ hồ hồ.

Sắc mặt trở lên cực kỳ khó coi.

Nửa ngày sau, gã mới nghẹn ngào thốt ra một câu: "Mấy cái đồ chơi kia phiền muốn chết, ai mà muốn tìm hiểu chứ?"

Giang Châu nghiêm túc nói: "Anh thực tình đối xử chân thành với người ta, chưa chắc người ta đã cảm động, hơn nữa còn cắn trả anh một cái ấy.

Tôi đã tính qua cho anh rồi. Trước đó công việc kinh doanh từ cửa hàng thiết bị điện của anh rất tốt. Không kể những cái khác, chỉ riêng lợi nhuận ròng thôi thì ít nhất cũng phải 20.000 tệ một tháng."

"Hả?!"

Cường Phi cả kinh trừng lớn mắt: "20.000 tệ? Thật hay giả đây? Chỉ có một cửa hàng điện khí mà lợi nhuận lớn như vậy sao? "

Cậu lại nhìn về phía Phương Vân Lương lớn tiếng nói: "Cái thứ khốn kiếp kia, mỗi tháng chỉ cho chúng ta 5.000 đồng, đã thế còn nói rằng vì chúng ta nhiều người lên được chia phần hơn. Được lắm, ăn bớt nguyên một nửa tiền! "

Mặt Phương Vân Lương đen như đáy nồi.

Gã nhìn chằm chằm vào Giang Châu: "Ngươi nói thật?"

Giang Châu nói: "Làm sao tôi có thể lừa gạt anh được? Nếu như không tin, lát nữa sẽ có người đến cửa hàng của tôi kiểm tra các khoản, lãi rõ ràng. Nếu không tin nữa thì anh có thể đi cửa hàng khác hỏi một chút. Chẳng lẽ tôi có thể thông đồng trước được với cả những cửa hàng khác để lừa anh sao?"

Phương Vân Lương nhìn giọng điệu mười phần tự tin của Giang Châu.

Biết ngay chuyện này đến tám chín phần mười là sự thật.

Gã bực tức nhưng không biết phát tiết chỗ nào.

Trước ngực đột nhiên như bị ai đó đấm cho một cái.

Chỉ là bây giờ vẫn chưa xác minh được, không thể nói cho Giang Châu biết tất cả.

"Vậy giải pháp mà ngươi nói là gì? Chẳng lẽ ngươi lại đề nghị với ta hợp tác để mở một cửa hàng nữa ư? Để ta nhảy xuống một cái hố khác sao?"

Gã rốt cục cũng nhịn không được nữa, chửi một câu.

"Con mẹ nó, mấy tên đọc sách não to không có một tên nào tốt cả!"

Giang Châu: "…"

Nói như vậy thì mình giờ là cái gì?

"Không phải hợp tác mở cửa hàng."

Giang Châu lắc đầu nói tiếp: "Các ngươi không thích hợp với công việc làm trong cửa hàng."