Cô sững sờ, bỗng nhiên ngẩng đầu một cái, cái đầu va thẳng vào cằm Giang Châu.
"Anh không sao chứ?"
Liễu Mộng Ly giật nảy mình.
Cô khựng lại một chút rồi vươn tay sờ sờ cái cằm của Giang Châu.
Giang Châu hơi sửng sốt, sau đó nhìn Liễu Mộng Ly với một cái nhìn đầy ẩn ý: "Có chút đau."
Liễu Mộng Ly vội vàng nghiêng người, dùng ngón tay trắng nõn mềm mại xoa xoa cái cằm cho hắn, nhẹ giọng nói: "Anh cũng không nói một tiếng, tại sao muốn..."
Cô đang nói đột nhiên liền ngừng lại, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Giang Châu một chút, sau đó lại nói tiếp: "Sao anh đã trở lại? Mọi việc xong chưa? "
Giang Châu sờ sờ cái cằm của mình, tiện tay bắt luôn lấy cái tay mềm mại của cô, đưa lên môi hôn một cái.
"Xong rồi! Hai ngày nay anh bận quá, không ở bên em nhiều. Vài ngày rảnh rỗi sẽ ở cùng em, khi nào xong việc thì chúng ta sẽ quay lại Bắc Kinh."
Tâm trạng của Liễu Mộng Ly đột nhiên vui vẻ.
"Ai muốn anh ở cùng với em?"
Cô giận dỗi nói: "Nếu anh có chuyện gì thì cứ làm đi. Chị dâu cùng mọi người đều ở đây, đều chăm sóc tốt cho em và Đoàn Đoàn Viên Viên."
"Em không có mong muốn gì khác, em chỉ mong anh có thể làm những gì bạn muốn làm, đừng ngộ nhập kỳ đồ là được."
(D/G: "Ngộ nhập kỳ đồ" ý chỉ là nhầm đường lạc hướng. Sa chân vào trận đồ mà không tìm thấy lối ra đó các bạn.)
Lúc nói điều này, ngữ khí của cô chợt trở lên nghiêm túc rồi nhìn chằm chằm vào hắn.
Làn gió xuân thoảng qua khung cửa sổ mang theo hơi ấm và hương thơm của đầu xuân vào trong căn phòng.
Giang Châu không biết vì sao hắn lại đột nhiên nhớ tới con mèo hoang tối hôm qua gầm thét ở góc tường.
Đôi mắt hắn mờ đi.
Hắn nhìn Liễu Mộng Ly, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt vui cười.
"Vợ em, em vừa nãy nói về ngộ nhập kỳ đồ... giờ anh có một yêu cầu cần em giúp một tay."
Liễu Mộng Ly sững người, cô hơi nghiêng đầu nhìn Giang Châu hỏi: "Cái gì?"
Giang Châu nhe răng nói, bỗng nhiên cười cười với ý vị thâm trường.
"Nếu anh mà ngộ nhập kỳ đồ, thì hy vọng em có thế giúp anh tìm được lối ra."
Rõ ràng đây là một câu nói mười phần nghiêm túc.
Nhưng Giang Châu lại nhìn cô cười cười như vậy, ánh mắt lại còn mơ hồ có chút nóng bỏng, khiến da đầu Liễu Mộng Ly vô thức tê rần.
Mất nửa ngày cô mới gật đầu: "Được, nếu có một ngày như vậy, em nhất định sẽ giúp anh!"
Vừa mới dứt lời, Giang Châu liền đột nhiên vươn tay ôm lấy eo cô, bế bổng lên.
"Giang Châu?"
Cô cả kinh trừng lớn mắt: "Anh làm gì vậy?"
"Ừm?"
Giang Châu cúi xuống hôn lên môi cô, chậm rãi mà lại triền miên, không nặng không nhẹ cắn cô một cái.
"Cho em một cơ hội giúp anh tìm thấy lối ra!"
Hắn cười nói.
Liễu Mộng Ly: "???!!"
Người này!
Sao mà toàn nói những câu mang hai tầng nghĩa vậy?!
~~~
Hai giờ sau.
Sau khi tung hoành đủ kiểu, cuối cùng cả hai cũng rời khỏi giường.
Mấy ngày nay Giang Châu không hề chạm đến Liễu Mộng Ly, chủ yếu là bởi vì hắn quá bận rộn, trong đầu đều là kế hoạch cho khoảng thời gian này.
Bây giờ vấn đề đã kết thúc, xưởng may số một và số hai cũng đã thương lượng xong, kiểu dáng quần áo cụ thể cũng đã được bàn giao.
Chỉ cần đợi một tháng nữa để mua quần áo.
Tâm trạng Giang Châu đang rất tốt, sau khi tung tăng ngâm nga một giai điệu, hắn liền đi thẳng ra sân.
Nhìn thoáng qua, hắn đã thấy Trần A Tinh với đôi mắt đỏ hoe, đang cúi đầu rơi lệ.
Nó đang đứng trước mặt Trần Mã Long, mím môi, thân thể khẽ run, nhìn về phía Trần Mã Long đang đứng trước mặt, vẫn cố chấp lắc đầu.
"Con không quay về."
Nó rầu rĩ nói: "Con muốn ở đây, ở với dì Giang! Con thích chơi với Đại Phi Tiểu Phi!"
Gân xanh trên trán Trần Mã Long nổi hết lên.
"Tên trời đánh này! Không cho thằng cha ngươi làm kinh doanh sao? Lấy tiền đây để trả học phí đây? Muốn bị ăn đòn sao!"
Nói xong liền nổi giận muốn động thủ
Giang Thấm Mai phía sau vội vàng kéo Trần A Tinh qua, trừng mắt nhìn Trần Mã Long:
"Anh làm sao vậy? Nói không được lại muốn đánh đứa nhỏ sao? Anh quá đáng rồi đấy!"
Trần Mã Long sững sờ.
Anh có chút ngượng ngùng, cái nắm đấm vừa giơ lên cao ngay lập tức bị hạ xuống, sau đó cười khan hai tiếng rồi nói.
"A, Anh doạ con một tí thôi! Sao mà động thủ được chứ! Đừng nghĩ oan cho anh thế!"
Trần Mã Long nói rồi lại quay đầu trừng mắt nhìn Trần A Tinh, thế mà lại phát hiện nó nhất quyết co đầu rụt cổ Giang Thấm Mai sau lưng Giang Thấm Mai, không chịu đi ra.
Anh vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ, lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn rồi ngồi lại xuống ghế.
"Trần A Tinh! Lại đây!"
Giang Châu hô lên.
Mấy người quay đầu lại nhìn, thì thấy Giang Châu đang mỉm cười ngoắc ngoắc tay với Trần A Tinh.
Trần A Tinh lúc này quả thật là nóng lòng muốn tránh khỏi Trần Mã Long, thế nên nó liền ba chân bốn cẳng chạy về phía Giang Châu.
"Để chú dẫn cháu ra ngoài chơi nhé? HÌnh như Hạo Minh cùng Đại Phi Tiểu Phi đang chơi con quay ngoài đấy, cháu có muốn đi không?"
Hai mắt Trần A Tinh sáng lên, gật gật đầu: "Muốn đi!"
Giang Châu đưa Trần A Tinh đi ra ngoài, trước khi đi hắn quay đầu nói với Giang Thấm Mai cùng Trần Mã Long: "Em đưa Tinh Tử ra ngoài chơi! Hai người thương lượng cho xong đi."
Hắn nói xong, liền kéo Trần A Tinh ra phía ngoài sân.
Trong con hẻm, Giang Châu cười híp mắt nghiêng đầu nhìn Trần A Tinh, nói: "A Tinh, cháu có muốn ở lại đây, cùng với dì Giang, Đại Phi và Tiểu Phi không?"
Trần A Tinh nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn Giang Châu, gật gật đầu.
"Muốn! Cháu thích Đại Phi Tiểu Phi cũng như dì Giang. Ở Quảng Châu không có ai chơi cùng cháy, cha cháu thì lúc nào cũng thấy buôn bán. Cháu rất buồn chán."
Trần A Tinh nói xong, thần sắc liền trở lên hiu quạnh.
Nó vừa đi vừa đá mấy cục đá ven đường, thân hình nhỏ bé trông cực kỳ gầy yếu.
"Cha cháu không đồng ý phải không?"
Giang Châu nói.
Trần A Tinh gật gật đầu, càng thêm uể oải.
"Cha cháu không đồng ý! Cha cháu nói rằng muốn đưa cháu về, nhưng cháu không muốn quay lại! Thế là cha tức giận, muốn đánh cháu. Nhưng cháu mặc kệ, kể cả khi cha đánh cháu, thì cháu cũng sẽ không rời đi!"
Tâm tư của một đứa trẻ rất là đơn giản.
Giang Châu nghe xong liền mừng rỡ, suýt chút nữa cười ra thành tiếng.
Hắn sờ sờ đầu Trần A Tinh, kéo dài giọng điệu: "Làm việc gì cũng phải vận dụng trí não. Việc cháu không muốn rời khỏi đây, cha cháu nhất định sẽ không đồng ý. Thế thì chúng ta phải nghĩ cách làm cho cha cháu cũng không muốn rời khỏi chỗ này. Cháu nói xem đúng không?"
Lúc này Giang Châu trông giống hệt như một con cáo già.
Trần A Tinh nghe vậy, ánh mắt anh liền sáng lên.
Nó lập tức vươn tay nắm lấy cánh tay Giang Châu, lắc mạnh.
"Chú Giang, chú nói đi, làm thế nào để cha cháu không muốn rời khỏi đây?"
Trần A Tinh biết Giang Châu là người thông minh.
Ở bên trong tạp viện, mọi việc đều vây quanh Giang Châu. Trẻ con tuy rằng không biết những chuyện đại sự, nhưng lại rất tinh minh!
Giang Châu híp híp mắt, nhoẻn miệng cười, rồi cúi xuống thì thầm vào tai Trần A Tinh.
Thực ra, mấy ngày này Giang Châu cũng đã quan sát Trần Mã Long cùng chị hai Giang Thấm Mai
Giữa hai người, lúc này chỉ cách một lớp giấy bồi nữa mà thôi.
Nhưng mà trong cả hai thì lại không có ai lên tiếng trước.
Ai thấy việc này mà không sốt ruột chứ?
"Lớp giấy bồi này, kiểu gì thì cũng phải chọc cho rách..."
Giang Châu chắp tay ra sau ót, chậm rãi đi qua ngõ.
Ánh nắng ban chiều kéo bóng hắn dài ra, trông vừa nhàn nhã vừa thoải mái.
Ở phía xa, Đoàn Đoàn Viên Viên cùng Đại Phi Tiểu Phi và Giang Hạo Minh đang vui vẻ cười đùa, khiến tâm trạng Giang Châu trở lên nhẹ nhàng bay bổng.
Từ lúc tái sinh lại đến giờ, qua hết thảy những thứ vui vẻ phồn vinh của những năm 80, đây là lần đầu tiên Giang Châu cảm thấy mình thực sự nắm được vận mệnh trong tay.