Trần Hữu Chính có chút xấu hổ.
Y sờ sờ mũi, nhìn vào trong phòng, hỏi: "Kỳ Kỳ cùng Tiểu Vũ đã về rồi sao? Đã làm bài tập chưa?"
Mao Kim Ngọc nhìn thoáng qua Trần Hữu Chính, gắp đậu phụ chín vào tô, tùy ý xoa xoa tay vào tạp dề.
"Hữu Chính, em biết anh tốt tính, một lòng vì nhân dân Phí Thành chúng ta, thế nhưng… nhưng anh cũng phải nghĩ cho em và con chứ!"
Khoé mắt của Mao Kim Ngọc hơi ửng hồng.
"Kỳ Kỳ cùng Tiểu Vũ đều đã lớn, bọn nhỏ cũng muốn có phòng của riêng mình, phòng của chúng, rất ẩm thấp, lại để không ít đồ linh tinh, sao có thể là nơi cho người ở?"
Mao Kim Ngọc nói, dùng sống bàn tay lau nước mắt, lại nói: "Em biết anh không thích nghe em nói chuyện nhà, vậy chúng ta hãy nói về tiền lương."
"Tiền lương một tháng của anh là 40 tệ, anh cầm về nhà bao nhiêu?"
"Chúng ta cũng cần phải ăn cơm? Hai con, còn có ba mẹ ở quê, rốt cuộc anh đã từng nghĩ đến chưa?"
Cô càng nói càng kích động.
Cả tầng lầu đều có thể nghe được tiếng nói của cô.
Mọi hộ gia đình sống ở đây, về cơ bản đều là nhân viên trong cùng một nhà xưởng, Mao Kim Ngọc lại nói lớn tiếng, còn kèm theo tiếng khóc nức nở, lập tức khiến không ít người đều thò đầu ra, tò mò nhìn sang bên này.
Trần Hữu Chính giờ cũng coi như là lãnh đạo.
Y sợ mất mặt, lập tức kéo Mao Kim Ngọc vào trong nhà.
"Ai nha! Em nhìn em đi, chỉ hỏi em có một câu, sao em lại nhiều lời như vậy?"
Trần Hữu Chính nhíu mày, nói: "Bớt để cho hàng xóm chê cười đi!"
Mao Kim Ngọc ngồi trên cái ghế, cố nén không oà khóc.
"Ai nhìn thì cứ để họ nhìn! Dù sao cũng hơn không có chỗ ở, còn hơn để hai con đói bụng! Hu hu, số của tôi thật khổ!"
Trần Hữu Chính cực kỳ cạn lời.
"Chuyện căn hộ không phải anh đã nói với em sao? Lão Đổng và anh cùng được điều lên toà thị chính, anh ấy là người quen cũ của chúng ta, còn tới nhà chúng ta ăn cơm, em quên rồi sao?"
"Anh ấy còn đáng thương hơn chúng ta rất nhiều, một nhà sáu người nhét chung một chỗ, người ta càng cần nữa cơ hội này hơn cả chúng ta!"
Trần Hữu Chính khổ não nói: "Còn về tiền lương, vợ chồng chúng ta đều là viên chức, em không có tiền lương sao? Cứ cắn răng chịu đựng, rồi cũng sẽ qua thôi, nhưng dì Triệu nấu ăn trong căng tin của toà thị chính chúng ta cũng rất tội, tháng nầy con của dì ấy bị bệnh, không có tiền, sao anh có thể không giúp cô ấy!?"
"Kim Ngọc, em tốt nhất suy nghĩ một chút, chúng ta đều là nhân viên chính phủ, phải làm việc vì nhân dân chứ!"
Mao Kim Ngọc cắn môi, bụm mặt, thân thể cũng run rẩy theo.
"Nhân viên chính phủ, em còn không bằng bà bán bánh nướng trước cổng Nhất Xưởng đâu!"
Mao Kim Ngọc gần như tự giễu nói: "Năm nay hiệu quả và lợi ích của Nhất Xưởng không cao bằng lúc trước, năm ngoái phúc lợi đã trực tiếp giảm phân nửa, tiền lương cũng giảm không ít, áo quần trong xưởng y bán không được, chồng chất ở trong kho, lại không cho phép lén lút đem đi huyện thành khác bán."
"Cho dù có lấy đi, cũng bán không được!"
"Năm nay lại càng không tốt, đến lúc đó đừng nói giảm phân nửa, chắc ngay cả phúc cũng không có!"
"Hữu Chính, anh nói thử coi, vậy muốn em phải làm sao bây giờ? Trong nhà bốn miệng ăn, còn có cha mẹ của anh, cha mẹ của em ở quê, cũng phải gửi tiền về chứ!"
"Em… em thật..."
Cô rốt cục khóc rống lên.
Ngày hôm qua con gái Kỳ Kỳ bị bệnh, đưa đến bệnh viện, tốn 2 tệ tiền thuốc, khiến cho viên chức như chị xót xa vô cùng.
Cô ôm Kỳ Kỳ khóc rất lâu, lại nghĩ tới từ khi kết hôn với Trần Hữu Chính tới nay, chỉ cảm thấy hôm nay muốn khóc cho thật đã!
Trần Hữu Chính sửng sốt.
Nhất Xưởng hiện giờ khó khăn đến vậy, là điều y chưa từng nghĩ tới.
Lúc này, con trai cùng con gái đang làm bài tập trong phòng đều chạy ra ngoài, hiểu chuyện ôm lấy Mao Kim Ngọc, giúp mẹ lau lau nước mắt.
"Ma ma, đừng khóc, con và em trai đã bàn xong rồi, kê một tấm ván rộng cạnh giường, là hai chúng con có thể ngủ ngon!"
"Đúng đúng! Ma ma, con và chị không cần phòng lớn nữa, cũng không cần phòng riêng của mình, mẹ đừng khóc."
Hai đứa con nít cực kỳ hiểu chuyện.
Trần Hữu Chính thì cảm thấy khổ não.
Y có chút tự trách, tại sao mình lại cho mượn tiền, lại tự trách tại sao mình xen vào việc của người khác?
Đầu óc rối như tơ vò, cuối cùng chỉ còn lại lời nói của Giang Châu.
Cơn lũ thời đại, kinh doanh cá thể, chính là tất nhiên.
Ánh mắt của y bỗng nhiên sáng ngời.
"Kim Ngọc, anh hỏi em, nếu có biện pháp kiếm tiền đặt trước mặt của em, nhưng có chút mạo hiểm, em có làm hay không?"
Mao Kim Ngọc nức nở ngẩng đầu, nhìn Trần Hữu Chính, mạnh mẽ lau đi nước mắt.
"Làm! Sao không làm! Chỉ cần không phạm pháp, em đều làm!"
Trong hốc mắt của cô còn đong đầy nước mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn Trần Hữu Chính, cô nói: "Không có gì quan trọng hơn so với cải thiện điều kiện sống, nuôi dưỡng con cái cùng sống cuộc sống tốt đẹp!"
Trần Hữu Chính cứ như được thông não.
Y rốt cục hiểu rõ.
Đúng vậy.
Cho dù mạo hiểm một lần, vậy thì tính sao?
Y một lòng muốn làm việc tốt vì nhân dân Phí Thành, giúp những việc nhỏ, dùng tiền của mình đi giúp đỡ người khác, song những việc vụn vặt ấy không thành được đại sự.
Mà bây giờ, Giang Châu cho y một cơ hội.
Ở ngay trước mặt của mình.
~~~
Ngày hôm sau.
Trần Hữu Chính cho Giang Châu câu trả lời thuyết phục, y đích thân đến Tam Xưởng, vốn dự định khảo sát thực lực của Giang Châu, không ngờ sau khi nhìn thấy tốc độ của các công nhân Tam Xưởng làm việc, thì lập tức sốc nặng!
Vẻ mặt tràn đầy năng lượng và đam mê đó là điều mà Trần Hữu Chính chưa từng thấy bao giờ!
Giang Minh thì có chút tự hào, giới thiệu sơ lược về chế độ cải cách của Giang Châu với Trần Hữu Chính.
Trần Hữu Chính càng nghe càng kích động.
"Trần tiểu lãnh đạo, đưa miếng bánh vẽ lớn đến đâu cũng không giải quyết được vấn đề, chỉ có sự thúc đẩy của lợi ích, mới có thể khiến cho các công nhân kiếm được tiền, ăn cơm no, gia tăng hiệu quả và lợi ích của nhà máy một bước lớn."
Giang Châu cười nói.
Trần Hữu Chính gật đầu, để cho sự kích động trong lòng lắng xuống.
Y biết Giang Châu đang chờ mình đưa ra thời gian.
Y lập tức suy nghĩ, nói: "Như vậy đi, ngày mốt, ngày mốt vừa hay tôi phải đi đến xưởng may Nhất Xưởng cùng Nhị Xưởng khảo sát, đến lúc đó cậu cùng đi tôi."
"Nhưng chỗ tôi thông qua, cũng không thể đồng nghĩa mang tính quyết định, vẫn phải là dựa vào cậu, làm sao thuyết phục được xưởng trưởng của Nhất Xưởng cùng Nhị Xưởng."
Trần Hữu Chính dừng một lúc, nhìn Giang Châu, nói bổ sung: "Xưởng trưởng của Nhất Xưởng cùng Nhị Xưởng không dễ thuyết phục đâu, bọn họ ở trong xưởng đã vài chục năm rồi, lãnh đạo lâu năm, tư tưởng không dễ chuyển biến."
Giang Châu nghe vậy, cười nói với Trần Hữu Chính: "Nghe nói chị dâu đang làm ở Nhất Xưởng? Không biết, có thể giúp một chuyện hay không?"
Trần Hữu Chính nghi ngờ nhìn Giang Châu, vội hỏi: "Chuyện gì?"
Giang Châu lập tức tiến tới, thì thầm kế hoạch của mình vào tai của Trần Hữu Chính.
~~~
Hai ngày sau.
Xưởng áo quần Nhất Xưởng.
Xưởng áo quần Nhất Xưởng là xưởng may đầu tiên được thành lập ở Phí Thành.
Công nhân viên chức cũng nhiều nhất, hơn một trăm tám mươi người, tất cả công nhân viên chức bên trong đều là nhóm công nhân chuyên nghiệp và có tay nghề cao nhất.
Lúc xưởng mới thành lập, đãi ngộ vô cùng tốt, danh tiếng thì cực lớn, thời gian đầu có thể vào Nhất Xưởng làm việc, đây chính là chuyện mà nhà nào cũng đều phải đốt pháo ăn mừng.