Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 337: Trộm sạch




Giang Châu nhún nhún vai, gật đầu xem như thầm thừa nhận.

Uẩn khúc quanh co trong đó không cần nhiều lời, trực tiếp nói rõ quan hệ với đối thủ, dễ dàng khiến cho đối phương tín nhiệm hơn.

Tô Cường nhìn chằm chằm Giang Châu: "Tao dựa vào cái gì tin tưởng mày?"

Giang Châu bị chọc cười.

Hắn nhìn chằm chằm Tô Cường, cười khẩy, cứ như suy nghĩ trong chốc lát mới mở miệng nói: "Nếu như anh sợ tôi hại anh, hay là... như vậy đi, hàng anh cướp được, bán cho tôi, giá tổng cộng 4,000 tệ, thế nào?"

4,000 tệ.

Vào thời đại này, ở một số nơi hơi hẻo lánh một chút, ví dụ như trong huyện thành nhỏ, tìm đúng người, 2,000 tệ cũng đủ mua một cái mạng rồi.

Tô Cường cùng Tô Lực liếc nhau, nhếch miệng cười.

"Thành giao!"

Cứ như vậy, Giang Châu sẽ không thể đứng ngoài cuộc.

Cách tốt nhất để tín nhiệm nhau, chính là ba người biến thành châu chấu trên cũng một chiếc thuyền.

Ba người ngồi tụm lại, thương lượng hơn một giờ, sau đó Giang Châu mới rời khỏi.

Trên thực tế, mọi việc đều nằm trong kế hoạch của Giang Châu.

Hai anh em Tô Cường Tô Lực, làm việc cẩn thận, nếu vô duyên vô cớ từ mình cung cấp tin tức để cướp của, hai người nhất định hoài nghi mình tới dụ chúng vào tròng.

Hơn nữa, Giang Châu tiếc nhóm hàng này.

10,000 tệ tiền hàng, Chu Khải Văn ra 2,000 tệ, hắn lại bỏ ra thêm 4,000 tệ, tính ra lỗ 2,000 tệ.

Thế nhưng, lợi nhuận của nhóm hàng này có thể xa xa không chỉ nhiều như vậy.

Huống hồ, đây là một lần cuối cùng...

Chắc là lần giãy giụa sau cùng của Chu Khải Văn.

~~~

3 ngày sau.

Trong con hẽm nhỏ.

Chu Khải Văn vẻ mặt kích động tìm thấy Dương Thụ Long đang đạp xe ba bánh thu đồ.

"Chú Dương! Chú Dương!"

Chu Khải Văn nói: "Chú nói không hề sai! Bên chỗ Tây Đơn, làm ăn quá tốt rồi, số hàng 1,000 tệ của cháu, cũng phải kiếm được 900 tệ!"

900 tệ!

Cũng tức là nếu mình cầm số hàng trị giá 10,000 tệ, vậy coi như kiếm được lợi nhuận 9,000 tệ rồi!

Gần như gấp đôi!

Dù có cướp của giết người, cũng không kiếm tiền nhanh hơn làm chuyện này!

"Sao chú lại gạt cháu được chứ?"

Dương Thụ Long nhếch miệng cười, nói: "Cháu đó, nhanh đưa ra quyết định, có muốn hay không? Chú chỉ còn thừa lại số hàng trị giá hơn 10,000 tệ thôi!"

Chu Khải Văn cắn môi, quyết định.

"Muốn! Cầu phú quý trong nguy hiểm!"

Gã đã đường cùng rồi.

Chuyện mình bị đại học Bắc Kinh đuổi học, gã còn chưa dám nói với người nhà.

Nghỉ hè trở về, chuyện này không gạt được.

Nhưng nếu như trước đó, mình có thể kiếm đến một số tiền lớn, sửa chữa nhà hầm* cho nhà mình, lại đánh một cái giếng lời nói...

* nhà hầm (khu vực cao nguyên Hoàng Thổ ở Tây Bắc, Trung Quốc, người ta đào những cái hang ở vách núi đá để ở gọi là nhà hầm)

Cha mẹ hẳn cũng sẽ không trách mình?

Chu Khải Văn dừng một chút, lại nhìn về phía Dương Thụ Long, hỏi: "Chú Dương, đáng tiếc trong tay cháu không có nhiều tiền mặt như vậy, số hàng này, có thể chờ cháu bán được tiền rồi mới trả cho chú hay không?"

Dương Thụ Long nghe vậy lập tức cười đáp:

"Chậc! Chú cứ tưởng chuyện gì chứ!"

Dương Thụ Long khoát khoát tay, nói: "Cháu cầm đi đi! Đợi bán được tiền lại trả chú, chú thật sự già chạy hết nổi rồi, nếu không... sao chịu đưa cho số hàng này cho cháu làm ăn?"

Chu Khải Văn vui vẻ.

Lập tức vội vàng nói cám ơn.

Lúc này gã thèm kiếm tiền đến điên rồi, lập tức đem toàn bộ hơn 2,000 tệ trên người đều đưa cho Dương Thụ Long, sau đó định kéo số hàng này rời đi.

"Chờ đã!"

Dương Thụ Long bỗng nhiên mở miệng kêu gã lại.

Chu Khải Văn nghi hoặc quay đầu, hỏi: "Chú Dương, sao vậy?"

Dương Thụ Long cười híp mắt nói: "Cháu à, không phải chú không tin cháu, thế nhưng chúng ta làm ăn buôn bán, buôn bán có quy củ của buôn bán, cháu chỉ đưa hơn 2,000 tệ, số tiền còn thiếu, khi nào mới đưa đây? Tiền hàng bên Bằng Thành vẫn chưa kịp kết toán rõ ràng đâu!"

Chu Khải Văn sửng sốt.

Nhưng gã cũng không suy nghĩ nhiều, gã chỉ đắn đo trong chốc lát, sau đó nói: "1 tuần, được không?"

1 tuần.

Mình tự bán mấy thứ này.

Không nói bán hết toàn bộ.

Song dù bán phân nửa, vậy cũng có 7, 8 ngàn rồi!

Hai người lập tức ký hợp đồng.

Chu Khải Văn mượn xe ba bánh của Dương Thụ Long, chuyến này đến chuyến khác kéo số hàng điện khí này đến trong viện của mình.

Gã đang ở trong một tứ hợp viện cũ nát nhất, tương tự với cái loại tạp viện lớn kia, vị trí cũng sắp ra ngoại ô.

Nhưng bên trong may mắn không có ai, vì vậy cũng đủ để gã chất hàng.

Chu Khải Văn chất hàng thật gọn gàng ngăn nắp, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Gã nhìn số điện khí này, chỉ cảm thấy nổi hận trong lòng vơi đi nhiều.

Hừm.

Từ nay về sau, con đường nhập hàng tại mảnh đất này đã bị mình lũng đoạn!

Giang Châu hắn, chỉ có thể bỏ ra số tiền lớn hơn, nhập hàng từ nơi khác!

Chờ gã kinh doanh thêm một thời gian nữa, có tiền, gã phải để cho Giang Châu biết thế nào là lễ độ, để giải toả nỗi hận bấy lâu nay!

Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu của Chu Khải.

Buổi tối, 10 giờ, gã ngủ thật say.

Lúc này vừa đến cuối tháng.

Vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời, e ấp trốn ở trong đám mây mù.

Trong bóng đêm, Giang Châu đứng ở cuối con hẻm, đút tay vào túi quần.

Bên cạnh hắn, hai anh em Tô Cường Tô Lực vừa mới đến, sau lưng của hai người, có tới bốn năm người.

"Tới rồi hả?"

Giang Châu quay đầu nhìn qua.

Tô Cường cười cười, nói: "Kiếm miếng cơm, hy vọng vụ này trôi chảy."

Giang Châu không đáp.

Trọng sinh một đời, hắn cũng không phải là đại thiện nhân gì.

Hổ thẹn với gia đình, hắn tận lực bù đắp, nhìn thấy người quen gặp nạn, hắn giúp hết khả năng.

Nhưng nếu là kẻ hại mình, hắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình!

Thằng Chu Khải Văn này.

Từ góc độ nào đó mà nói, hại chết Liễu Mộng Ly cùng Đoàn Đoàn Viên Viên đời trước.

Nếu không phải hắn bớt xét tiền trong phong thư...

Ánh mắt của Giang Châu lạnh như băng.

Hắn chỉ chỉ sân, nói: "Lúc này ra tay là tốt nhất, tường này không cao, dễ trèo qua, mấy người không mang thang sao?"

Tô Lực bị lời nói của Giang Châu chọc cho bật cười.

Người trẻ tuổi này, bề ngoài trông hào hoa phong nhã, lại biết không ít ngón nghề.

"Hành động đi."

Tô Lực quay đầu nói với mấy người sau lưng.

Vừa dứt lời, lập tức nhìn thấy đoàn người lộp cộp mang theo cây thang leo tường tiến vào.

Giống như mèo con, rơi xuống đất không tạo ra chút âm thanh nào.

Thời gian không bao lâu, đã nhìn thấy từng loại thiết bị điện, được để ở trong giỏ, chở từng giỏ từng giỏ ra ngoài.

Tô Cường Tô Lực nhận lấy, chất đống ở dưới đất, trong chốc lát lại bốn năm người nữa, lái xe ba bánh, thuần thục chất tất cả những thứ này lên trên xe.

Giang Châu: "..."

Nhờ ánh trăng, hắn mới nhìn rõ.

Trong những người này, đa phần đều là "Nhân viên rảnh rỗi".

Ban ngày ngủ ở gầm cầu, trẻ con nhặt rác ở trên đường, hoặc là mấy lão già lái xe ba bánh thu đồng nát.

Nói ngắn lại, đều là người nghèo.

Tô Cường nói: "Nói ra có lẽ mày không tin, những người này, cũng không phải là tao ép buộc bọn họ nhập bọn."

"Từng người, đều là cơm ăn cũng không đủ no, ai quan tâm ngồi tù hay không ngồi tù?"

Tô Cường cười khẩy, cúi đầu đá bay một cục đá, nói: "Nói thì khó nghe, ngồi tù còn có cơm ăn, dù sao cũng còn hơn chết đói."

Giang Châu trầm mặc.

Khoảng hơn nửa giờ sau.

Cuối cùng một sọt, rổ thiết bị điện bị vận hiện ra.

Một đứa trẻ khoảng 16 tuổi, nhảy từ trên đầu tường xuống, thân hình cực gầy, lọt vào trong bụi cỏ, nhẹ nhàng như mèo con, chút tiếng động cũng không có.