Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 332: Vùng vẫy giãy chết, hắn đòi tiền, đòi rất nhiều rất nhiều tiền




Chu Khải Văn hét lớn: "Mẹ kiếp! Giang Châu! Tao liều mạng với mày!"

Lập tức chỉ thấy một bóng người, vọt mạnh về phía Giang Châu.

Mọi người giật nảy mình, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Nói thì chậm, song chuyện xảy ra thì nhanh.

Giang Châu vẫn luôn chú ý hướng đi của Chu Khải Văn.

Gã giống như là một con trâu đực giận dữ, xông vào mình, chỉ xông bừa chứ không có chiêu thức gì cả.

Giang Châu hơi nghiêng người, sau đó giơ chân, đạp mạnh vào hạ bộ của gã!

"Ai nha! Chu Khải Văn đánh người!"

Tất cả mọi người còn chưa kịp nhìn thấy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Sau một khắc, đã nhìn thấy Chu Khải Văn vẻ mặt thống khổ địa che hạ bộ, té lăn trên đất.

"Giang… Giang Châu!"

Gã kêu thảm.

Những chữ còn lại tắt nghẹn không nói nên lời.

Giang Châu trông khá hoảng sợ, núp ở phía sau Hoàng Triều Quang, nói: "Chú Hoàng, chú nhìn đi, may mắn cháu chạy nhanh! Nếu không... hắn còn muốn đánh cháu!"

Hoàng Triều Quang: "..."

Ông ta nhìn thấy Chu Khải Văn trông như lợn bị chọc tiết lăn lộn trên mặt đất.

Luôn cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó không ổn.

Thế nhưng, suy nghĩ một chút, cũng đúng là Chu Khải Văn ra tay trước.

"Không cần tính toán với hắn, coi như hắn đã nhận được sự trừng phạt nghiêm khắc mà hắn nên có."

Hoàng Triều Quang nói: "Không có thân phận sinh viên đại học Bắc Kinh này, hắn có gây chuyện cỡ nào, cũng chẳng liên quan đến trường nữa."

Lý Minh Quý cũng gật đầu, cảm thấy rất có lý.

Hai người lại nói từ biệt Giang Châu.

Dẫu sao còn có nhiệm vụ nghiên cứu đè ở trên người, thời gian chính là sinh mạng.

Ngay sau đó, hai người cũng rời đi.

Bên này.

Giang Châu cười híp mắt ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Chu Khải Văn, nói: "Không phải nói chết không yên lành sao?"

Hắn phì cười, nhìn chằm chằm Chu Khải Văn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

"Chu Khải Văn, mày nhìn đi, mày đã không còn là sinh viên của đại học Bắc Kinh rồi, mày còn gì để khoe khoang?"

"Tiền sao?"

Giang Châu đứng dậy, thản nhiên vỗ vỗ tay của mình, ánh mắt lạnh như băng nhìn Chu Khải Văn.

"Nếu nói tiền, mày ngay cả 1% của tao cũng không có."

"Mày lấy cái gì đấu với tao?"

Chu Khải Văn tức đến mức toàn thân run rẩy, nỗi đau xen với cảm giác nhục nhã, trào dâng mãnh liệt đến, khiến gã hận không thể cắn xé Giang Châu tàn bạo!

"Giang Châu, mày… mày cho rằng chỉ mày có thể kiếm được tiền?!"

Gã tức giận hét lớn: "Mày chờ xem! Mày bán hàng kiếm được nhiều tiền, tao cũng có thể bán! Mày chờ xem! Cuối cùng chắc chắn là tao kiếm được số tiền lớn!"

Giang Châu cười khẩy đầy thâm y nhìn gã, không nói thêm nữa.

Trước khi đi, hắn cúi người ghé vào bên tai của Chu Khải Văn, nhẹ giọng nói: "Đừng khiến tao thất vọng."

Nói xong hắn bỏ đi.

~~~

2 ngày sau.

Chu Khải Văn mang theo một rương hành lý, hồn vía lên mây rời khỏi đại học Bắc Kinh.

Gã không cam lòng, càng nhiều hơn là phẫn nộ.

Đều do Giang Châu!

Mọi khổ đau, đều là do hắn đầu sỏ gây nên!

Mà bây giờ, tràn ngập ở trong đầu của Chu Khải Văn, chỉ có một ý nghĩ.

Gã nhất định phải cướp đoạt mối làm ăn của Giang Châu!

Muốn cho Giang Châu không đường có thể chạy!

Nghĩ đến nước này.

Chu Khải Văn cắn chặt răng, đi thẳng đến vũ trường, rồi tìm được Liễu Học Văn.

Trong vũ trường ầm ĩ, Chu Khải Văn liếc mắt liền nhìn thấy Liễu Học Văn đang uốn tới ẹo lui với một em.

Mặt của gã đen lại, đi tới, nhìn chòng chọc đối phương.

Liễu Học Văn giật cả mình, cởi chiếc áo khoác da đang mặc trên người, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Chu Khải Văn đã đi tới.

"Ai, mày thiệt là, sao mày lại không thức thời như vậy chứ?"

Liễu Học Văn lau một cái mồ hôi trên đầu, nói: "Chuyện này, thật không phải là tao không giúp mày, tao đã chạy vài chuyến, đều nói là lệnh từ bên trên, trên cao lắm, tao không lo nổi! Mày bảo tao phải làm sao?"

Chu Khải Văn thầm cười lạnh.

Hai người bọn họ, mặc dù là một châu chấu trên cùng ngọn cỏ, thế nhưng thế lực sau lưng của Liễu Học Văn lớn hơn mình nhiều lắm.

Đây cũng là vì sao mình bị đuổi học.

Mà Liễu Học Văn y, lại không bị ảnh hưởng gì cả.

Chu Khải Văn nói: "Cho em một số tiền."

Liễu Học Văn uống nước, nghe vậy sửng sốt: "Cái gì? Mày đòi tiền làm gì?"

"Mày bị đuổi khỏi trường, nếu như không có việc làm, có thể tới vũ trường làm việc, làm việc gì đó ở chỗ của tao, chắc chắn sẽ không để mày chết đói, mày trực tiếp đưa tay đòi tiền tao, không tốt lắm đâu?"

Liễu Học Văn cau mày nói: "Lần trước đã cho mày một số tiền, lúc này mới bao lâu?"

Chu Khải Văn cười nhạt: "Em biết thế lực của anh lớn, họ không tra được đến chỗ của anh, thế nhưng, nếu như emd di tố cáo, đến ngồi chồm hổm trước Cục giáo dục một, nói là anh đưa em vào đại học Bắc Kinh, anh nói anh có bị sao hay không?"

Liễu Học Văn tối sầm mặt.

"Mẹ kiếp, mày uy hiếp tao?"

Chu Khải Văn bây giờ là cùi không sợ lở.

Gã đòi tiền!

Muốn một số tiền lớn, để nhập hàng!

Liễu Học Văn tức đến mức nói không nên lời, cuối cùng kéo ngăn kéo ra, chỉ chỉ số tiền 1,000 tệ bên trong, nói: "Trong khoảng thời gian này vũ trường kinh doanh không tốt, không có bao nhiêu tiền, mày tự xem đi!"

Chu Khải Văn liếc nhìn.

Không nói chuyện, mà đưa tay trực tiếp lấy ra, gật đầu với Liễu Học Văn, bỏ vào trong túi.

"Anh yên tâm, chờ em giàu rồi, chắc chắn trả lại cho anh!"

Chu Khải Văn siết chặt tay, híp mắt lại.

Không có thân phận sinh viên, vậy gã sẽ làm kẻ có tiền!

Làm ông chủ!

Gã nhất định phải đứng trên đầu kẻ khác!

~~~

Mà Chu Khải Văn không biết trong hơn một tuần lễ ngắn ngủi này, trong tứ hợp viện ở gần khu Hải Điến, đã bị lũng đoạn bởi một người đàn ông trung niên lái xe ba bánh bán hàng.

Bên trong tứ hợp viện.

Tề Lực ngồi chồm hổm ở cửa, hút thuốc, sắc mặt khá khó coi.

Mấy ngày này, tình hình kinh doanh của anh ta ngày càng sa sút.

Hàng của đối phương, là là hàng chính hãng nhập từ hãng điện tử Đại Phát, dù là chất lượng, hay là giá cả, đều tốt hơn hàng của mình rất nhiều.

Hàng trong tay anh ta không chính hãng, hơn nữa bởi do bốn người hùn vốn, bốn cái đầu, nên xung đột càng ngày càng nhiều.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, ba đối tác kia đã thay phiên chửi anh ta.

Nói chung mắng anh ta là con chó không bảo vệ được thức ăn.

Điều này khiến cho Tề Lực cực kỳ tức giận.

Anh ta ném mạnh tàn thuốc xuống đất, dùng chân nghiền tắt, sau đó quay đầu nhìn Chu Minh nói: "Minh Tử, dọn dẹp đi, chúng ta chuyển sang chỗ khác!"

Mẹ kiếp.

Vào thời đại này, buôn đi bán lại, đúng là đen đủi mới gặp phải một đưa to gan như vậy!

Hơn nữa đối phương vốn là người thu đồng nát đạp xe ba bánh bán hàng, nhà ai muốn cái gì, đều nắm rõ trong lòng bàn tay!

Còn anh ta chỉ ngồi một chỗ chờ người khác tới mua, sao có thể so sánh?

Nhưng đạp xe ba bánh bán hàng.

Chung quy có giới hạn phạm vi.

Mình chỉ cần chuyển sang nơi khác, vẫn sẽ có lượng tiêu thụ!

Chu Minh nghe vậy, gật đầu, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Trên thực tế...

Năm đó cậu ta cũng là lập nghiệp từ thu đồng nát, nếu như mình giúp đỡ bán, nói không chừng có thể thay đổi không ít.

Thế nhưng...

Chu Minh chợt nhớ tới, người chú họ này vốn không tín nhiệm mình.

Đừng nói là bán hàng, cho dù là về giá nhập hàng, cũng giấu giấu giếm giếm, không muốn cho mình biết.

Vậy cậu ta cần gì phải chọc chửi chứ?

Chu Minh im lặng không nêu ý kiến.

Hai người gọi người đến, thu thập xong đồ đạc trong một buổi chiều, trực tiếp chuyển đến chỗ mới.