Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 307: Sinh viên đại học đánh người! Cứu mạng!




Chắc chắn hắn ta đang nói dối!

Lúc này, giọng của Chu Khải Văn càng lúc càng lớn.

"Anh không thể nói những lời như vậy được! Tất cả chúng ta đều trưởng thành dưới lá cờ đỏ, tương lai đều phải góp phần vào công cuộc xây dựng kiến thiết đất nước! Nếu mà thủ tục của anh không đầy đủ, thì tỏ vẻ đáng thương cũng vô dụng! Chúng ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn anh biến thành thể loại sâu mọt của xã hội chủ nghĩa được! "

Chu Khải Văn hét lớn: "Nếu thực sự là thủ tục của anh đã đầy đủ! Vậy thì hãy lấy nó ra xem! Chúng tôi tuyệt đối sẽ không trách nhầm anh!"

Sâu mọt của xã hội chủ nghĩa.

Sau khi chụp cái mũ này lên, đám đông lập tức đã trở nên sôi sục.

Sắc mặt Giang Châu nhanh chóng tái nhợt đi.

Hắn trở lên ấp úng, rồi nở nụ cười lấy lòng, muốn bỏ qua việc này.

Nhưng làm sao mọi người có thể đồng ý được?

Đầu cơ tích trữ, sâu mọt của chủ nghĩa xã hội, cái đuôi của chủ nghĩa tư bản.

Tùy tiện chọn lấy một tội danh, thì cái nào Giang Châu cũng không kham nổi!

"Tôi thật sự có giấy phép kinh doanh, nhưng mà hôm nay không tiện. Nếu không thì hai người nữa chúng ta lại nói về chuyện này tiếp, được không?"

Giang Châu xoa xoa hai tay vào nhau, lộ ra vẻ khẩn cầu.

Việc này lập tức khiến Chu Khải Văn mừng như điên.

Y dám khẳng định, chắc chắn là Giang Châu đã nhất thời xúc động nên mới buôn bán đồ điện tử, các thủ tục liên quan như giấy phép kinh doanh tuyệt đối là vẫn chưa hoàn thành!

Nhất định là hắn đang cố tình trì hoãn thời gian!

Đánh rắn phải đánh bảy tấc, lúc này phải tung đòn chí mạng!

Chu Khải Văn giơ cao tay lên, chen vào trong cửa hàng rồi gào lên: "Giao ra! Giao ra ngay bây giờ! Chúng ta không nghe bất luận lời ngụy biện nào nữa!"

Một đám thanh niên lập tức nóng máu, lập tức chuẩn bị lao vào trong cửa hàng.

Sắc mặt Giang Châu giờ đang cực kỳ khó coi, lúc này hắn chỉ có thể cúi xuống, lấy ra một cái hộp nhỏ từ dưới ngăn kéo.

Sau đó dùng hai tay gắng sức mở cái hộp ra rồi ngập ngừng nói: "Đúng là tôi có mà, nó ở trong đây, nhưng tôi lại sơ ý khóa lại quên chìa khóa ở nhà... hay là ngày mai..."

Hắn nói vậy rồi liền muốn đóng cửa hàng.

Trông thấy Giang Châu như vậy.

Càng khiến Chu Khải Văn thêm phần phấn khích.

Mí mắt Chu Khải Văn nhảy lên một cái!

Tuyệt không thể để cho đối phương chạy trốn!

Bằng không, biết bao giờ mới kiếm được cơ hội tuyệt vời như thế này?

Mặt y đỏ bừng, liếc qua liếc lại cái hộp trên tay Giang Châu.

Ngay lập tức một ý tưởng nảy ra trong đầu hắn!

Tuyệt đối không để Giang Châu mở cái hộp kia ra! Y muốn cái việc Giang Châu không có giấy phép kinh doanh thành sự tình ván đã đóng thuyền!

Ngay lập tức Chu Khải Văn vươn tay ra túm lấy cái hộp.

Giang Châu giật mình, lùi lại một bước, giữ chặt hộp lại.

"Ngươi làm gì vậy? Cướp đồ đấy à?"

Hai mắt Chu Khải Văn đỏ ngầu, hắn nhìn chằm chằm Giang Châu, lớn tiếng nói: "Hôm nay tôi sẽ vạch trần sự dối trá của anh trước mặt mọi người! Cho mọi người thấy, anh là một tên khốn đầu cơ!"

Y nói rồi lao tới giật lấy chiếc hộp.

Mọi người thấy vậy đều giật mình.

Không ngờ bạn học này lại nhiệt tình như vậy, nói động thủ liền động thủ luôn!

Việc nói thì chậm, nhưng xảy ra lại rất nhanh.

Lúc này Giang Châu liền vội vàng lui vào trong.

Nhìn thấy Chu Khải Văn lao tới, hắn lập tức quay người sang bên cạnh, không biết là do bối rối hay sao mà ngã cả người xuống.

Chu Khải Văn xông đến gần rồi nhào người xuống, động tác vừa nhanh vừa độc.

Hai người vật lộn rồi xoắn vào vào nhau thành một khối, mọi người xung quanh căn bản không nhìn ra chuyện gì, chợt nghe thấy một tiếng quát lớn.

"Ối dồi ôi! Đánh người rồi! Sinh viên đại học Bắc Kinh đánh người rồi! Mau gọi cảnh sát, gọi các đồng chí cảnh sát tới đây, sinh viên đại học đang bắt nạt người lương thiện!"

Đám người vốn đang vây xem cảnh đánh nhau nghe vậy liền lập tức sững sờ rồi tản đi hết.

Đánh người.

Cái tội danh này một khi mà bị công an động đến rồi nghiêm túc điều tra, thì hậu quả sẽ rất là nghiêm trọng!

Lúc này mắt của Chu Khải Văn đã đỏ ngầu, không lo đến việc đánh nhau với Giang Châu mà chỉ cố gắng giật lấy chiếc hộp!

"Ta cướp được rồi! Cướp được rồi!"

Chu Khải Văn cuối cùng cũng cướp được chiếc hộp, vì quá phấn khích nên đã ôm chặt chiếc hộp trong tay rồi đột ngột đứng lên.

Lúc này mọi người mới có thể thấy rõ ràng Giang Châu đang bị đè xuống dưới đất.

Áo khoác ngoài của hắn đã bị rách toạc ra, trên cổ có một vết bầm tím lớn. Cũng không biết đó là do va chạm hay là do bị Chu Khải Văn đánh.

Hắn đang ôm đầu gối, trên mặt toát mồ hôi lạnh, đau đớn kêu gào.

"Bắt nạt người! Sinh viên đại học đang bắt nạt những người lương thiện!"

Giang Châu gào lên đến khàn cả cổ.

Một đám người thấy vậy lập tức vây quanh.

Chu Khải Văn đang ôm cứng lấy chiếc hộp, trên mặt vừa lo lắng lại vừa cuồng hỉ.

Y nhìn chằm chằm vào Giang Châu, giở giọng chế nhạo, đắc ý nói: "Báo động thì báo động đi! Chờ cho đồng chí cảnh sát tới đây, để xem đồng chí cảnh sát bắt ai!"

Chu Khải Văn vốn đã hạ quyết tâm.

Bất luận như thế nào, cũng phải gọi công an đến đây!

Y cố ý gây chuyện chỉ vì vậy!

Đợi đến khi đồng chí công an tới đây, rồi phát hiện Giang Châu không có thủ tục liên quan, thì nhất định Giang Châu sẽ vào tù ngồi!

Y càng nghĩ càng kích động.

Càng nghĩ hắn càng cảm thấy mình thông minh.

Mười phút sau, đã thấy một sinh viên đang hối hả đạp xe đạp đến rồi quay đầu nói với hai đồng chí Công an phía sau: "Đồng chí Công an, ngay ở phía trước! Ở đó có xung đột!"

Hai nhân viên cảnh sát sau khi đỗ xe đạp liền bước tới, đưa giấy tờ tùy thân ra rồi nghiêm nghị nói: "Chuyện gì xảy ra vậy? Ai đánh nhau? Có quy định rồi, tụ tập đông người đánh nhau chính là tội lớn! Sẽ bị kết án là côn đồ! Bắt hết tất cả lại!"

Khi cảnh sát vừa đến, tất cả mọi người đều im lặng khi bị ánh mắt của mấy đồng chí công an quét qua.

Người đứng đầu là một cảnh sát trung tuổi.

Ông bước vào, quét mắt qua một vòng, ánh mắt liền khóa chặt Giang Châu đang nằm trên mặt đất cùng Chu Khải Văn đang ôm khư khư cái hộp trên tay..

"Có chuyện gì vậy? Có ai nói cho tôi biết có chuyện gì không?"

Chu Khải Văn lập tức hét lên: "Đồng chí Công an! Tôi muốn tố cáo! Anh ta buôn bán trái phép đồ điện, chính là đầu cơ trục lợi! Mau bắt anh ta đi cải tạo mới đúng luật!"

Mua bán trái phép đồ điện?

Ở thời đại này, nếu không có giấy phép kinh doanh có liên quan, thì chắc chắn là đầu cơ trục lợi, có chạy cũng không thoát!

Số tiền liên quan đến những vụ án kiểu này đều rất lớn, thường thường sẽ phải ăn kẹo đồng!

Cảnh sát trung niên lạnh lùng nhìn Giang Châu.

Giang Châu vẫn còn đang kêu lên đau đớn một cách rất nghiêm túc, đến tận khi viên cảnh sát trẻ chạy đến để đỡ hắn dậy thì mới ngừng lại.

Giang Châu tỏ ra đau đớn nhìn vị công an trung niên kia, tức giận nói: "Đồng chí Công an, đồng chí phải làm chủ cho tôi! Tôi đang kinh doanh đồ điện ngon lành, hôm nay vừa mới mở cửa hàng thì anh kia đột nhiên dẫn theo một nhóm người đến gây chuyện. Còn cứng rắn bảo là muốn kiểm tra giấy phép kinh doanh của tôi!

Tôi là người cực kỳ chấp hành pháp luật, nghiêm túc mở cửa hàng, mọi thủ tục cũng đã hoàn tất!

"Ai nha! Đau quá, đau quá!"

Giang Châu ôm đầu gối, lộ ra vẻ mặt đau đớn: "Tôi để tất cả những thứ quan trọng vào trong hộp, nhưng đáng tiếc hôm nay tôi lại quên mang chìa khóa nên bảo ngày mai sẽ đưa cho họ xem. Thế nhưng anh ta lại không đồng ý! Sau đó anh ta còn lao vào cướp cái hộp của tôi! Thậm chí còn đánh tôi!

"Đồng chí Công an, nhìn cổ, chân, cổ tay của tôi mà xem! Tất cả đều do anh ta đánh!"

Giang Châu nói với vẻ mặt đau đớn, như thể hắn đã bị đánh cho đứt gân lòi xương.

Chu Khải Văn sững sờ một lúc rồi vội vàng giải thích: "Đồng chí công an! Anh ta là một kẻ dối trá! Trong này căn bản là không có giấy phép kinh doanh gì cả! Anh ta nói rằng ngày mai là để trì hoãn thời gian! Mọi người đừng bị anh ta lừa gạt!"

Lời này vừa nói ra.

Khuôn mặt của viên cảnh sát trung niên trở nên rất khó coi.

"Im lặng!"

Ông quát lớn: "Lừa gạt hay không thì cũng không phải do cậu quyết định! Nhưng bất luận như thế nào đi chăng nữa thì cũng không được động thủ! Động thủ đánh người là có lỗi rồi!"

Chu Khải Văn sững sờ.

Lúc này y mới kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

Y quay đầu nhìn trừng lớn hai mắt chằm chằm vào Giang Châu, mất nửa ngày mới lắp bắp nói được một câu: "Tôi đánh anh khi nào? Giang Châu, đừng có mà nói nhảm! Tôi, tôi chỉ là giật đồ của anh thôi!"