"Vậy ông có cho thuê cái nhà kho này không?"
Giang Châu nói tiếp: "Cháu dùng nó để mở cửa hàng chứ không làm việc gì khác."
Ông già lại rút ra hai phần thuốc.
Đại bộ phận suy nghĩ của ông đang nằm ở mấy tấm bài poker trong tay, thế nên ông chỉ dành một phần nhỏ để nghe Giang Châu nói.
"Thuê nhà kho sao?"
Ông già nghe vậy liền hơi quay người lại, liếc hắn một cái rồi hỏi.
"Tiểu tử, không phải là tôi không muốn cho cậu thuê, nhưng nếu cậu muốn dùng nơi này thì mỗi tháng phải trả mười tệ."
Ông nói xong liền ném một đôi bài ra ngoài, thấy đối phương không lấy liền mừng khấp khởi.
"Đồ vật trong này cậu phải tự mình dọn dẹp, toàn là mấy đồ vụn vặt. Cậu gọi người đến thu dọn xong thì giao tiền cho tôi, thế nào?"
Giang Châu nghe xong liền gật đầu đồng ý.
Hắn cũng đã nhìn thoáng qua.
Về cơ bản thì bên trong chỉ có một số đồ nội thất cũ và sách vở, cùng một số đồ vật linh tinh nhỏ lẻ.
Sau khi chọn lựa một hồi, hắn thấy cũng có vài thứ trong đó cần dùng đến.
"Ông à, như vậy đi, cháu sẽ cho ông mười lăm tệ, mấy đồ trong phòng kia để lại cho cháu, thế nào?"
Lần này ông lão cuối cùng cũng liếc nhìn Giang Châu.
Đồ đạc trong đấy, có nhiều thứ còn sót lại từ thời Phá Tứ Cựu.
(D/G: "Phá tứ cựu" là một trong khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hóa, có nghĩa là tiêu diệt bốn cái cũ. Bốn điều cần tiêu diệt này là tất cả "tư duy cũ", tất cả "văn hóa cũ", tất cả "thói quen cũ", tất cả "phong tục cũ" tại Trung Quốc.)
Mấy đồ đấy đưa tặng cũng không ai thèm lấy.
Tên tiểu tử này.
Đúng là kẻ trẻ tuổi, không biết nhìn hàng.
Đống đồ này, bán đồng nát thì nhiều nhất cũng chỉ được 1 tê!
Ông lão nghĩ đến đây liền thương hại liếc nhìn Giang Châu một cái, như là đang nhìn thấy một món hời lớn.
"Nếu mà tôi thực sự bán cho cậu với giá mười năm tệ. Thể nào tôi cũng bị nói xấu sau lưng là khi dễ mấy đồ trẻ tuổi"
Ông lão xua tay nói: "Cho tôi mười hai tệ là được! Không chiếm tiện nghi của cậu!"
Giang Châu: "...?"
Đồ trẻ tuổi?
Cái cụm từ này, sao hắn nghe thấy không đúng đúng vậy?
Ngay sau đó hai người cũng đạt thành hiệp nghị.
Giang Châu cầm một cây bút và một tờ giấy rồi viết thành một bản hợp đồng thuê nhà.
Ban đầu hắn còn thử hỏi mua, kết quả là ông già kia không chịu bán.
Để tránh đêm dài lắm mộng, Giang Châu lập tức ký hợp đồng năm năm.
Hắn cũng trả luôn tiền thuê trong một năm.
Giang Châu nhận lấy chìa khóa từ tay ông già, rồi lập tức trở lại tứ hợp viện.
Vừa đi tới cửa, hắn nhìn thấy Chu Minh đang ngồi xổm bên cửa.
Bên cạnh anh là một chiếc xe ba bánh, mười chiếc xe đạp cũng đang được đặt ngay ngắn bên cạnh chiếc xe ba bánh.
Nhìn thấy Giang Châu trở lại, Chu Minh lập tức đứng lên, phủi phủi bụi trên người.
"Lão tổng!"
Chu Minh nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
"Mười chiếc xe đạp còn lại đây, tôi mang hết cho anh. Anh xem chút đi! Nếu mà không có chuyện gì thì ký nhận rồi viết cho tôi vài câu. Tôi phải quay lại chở hàng khác!"
Giang Châu liếc mắt nhìn. Mấy chiếc xe đạp được sắp xếp gọn gàng, mới tinh xinh đẹp, mười phần khí phái.
Ở thời đại này, xe đạp là thứ phổ biến, đây chính là thứ kiếm được tiền.
"Thành giao."
Giang Châu cười nói.
Hắn nói rồi lấy giấy bút trong túi ra, vừa nói vừa viết: "Tôi ước tính hai ngày nữa đợt hàng này sẽ hết. Sau này tôi có thể trực tiếp nhờ anh đặt hàng được không? Bên Lập Thủy Kiều có chút xa xôi, chạy đi chạy lại rất dễ bị phát hiện."
Chu Minh nghe xong liền sửng sốt.
Anh lúng túng gãi đầu, lộ ra vẻ bối rối.
"Anh Giang, chuyện này tôi cũng muốn đồng ý, đáng tiếc là tôi đã nói không tính..."
Vẻ mặt Chu Minh tối sầm lại.
Trên thực tế, anh đi theo Tề Lực làm việc thì chủ yếu là làm bốc vác.
Ngày nào anh cũng phải lái xe ba gác để giao hàng, mỗi tháng được nhận 20 tệ.
Số tiền này cũng không thể bảo là không nhiều, dù sao anh cũng là người không có học thức. Trước đây thu đồng nát vừa khổ vừa mệt, một tháng cũng chỉ được từng vậy.
Còn về những công việc kinh doanh trọng yếu
Chu Minh không nhúng tay vào được, thậm chí đi lấy hàng còn bị đề phòng.
Từ xưa đến này, Chu Minh vẫn chưa có cơ hội tham gia vào việc mua bán.
Anh là người có tính tình bộc trực, thẳng thắn đặc hữu của người phương bắc.
Đề phòng thì đề phòng, anh cũng không tức giận, chung quy lại thì cũng là anh họ cũng đã cho anh một cái nghề để làm.
Chu Minh nói lời xin lỗi với Giang Châu rồi nói tiếp: "Nhưng anh đừng lo, loại hàng này tôi sẽ giao cho anh đầu tiên! Anh cứ yên tâm! Anh đã mời tôi ăn lỗ chử, tôi nhất định sẽ không để anh thiệt thòi!"
Giang Châu khoát khoát tay, rồi cùng Chu Minh nói vài câu rồi nói lời tạm biệt.
Tám giờ tối.
Giang Châu cầm đèn pin, giẫm lên tuyết rồi đi thẳng đến nhà kho.
Trong hai tháng, Giang Châu phải kiếm 250.000 tệ, đây không phải là một số tiền nhỏ.
Hắn phải đẩy nhanh tốc độ lên.
Mở ổ khóa, Giang Châu đẩy cửa đi vào, rồi giắt cái đèn pin vào kẽ hở của bàn.
Ở thời đại này đèn pin vẫn là loại hàng cũ, phải đội lên đầu, cùng loại với đèn chiếu.
Trong nhà kho cũng không có đèn điện.
Mượn ánh sáng lờ mờ từ cái đèn, Giang Châu bắt đầu sắp xếp đồ đạc trước mặt.
Đa số là bàn bị gãy chân, nhưng chỉ cần sửa lại một chút là có thể sử dụng được.
Giang Châu định nhặt chân bàn vương vãi xung quanh để lúc nào mang đến cho thợ mộc sửa.
Nhưng mà.
Ngay khi vừa cầm cái chân bàn lên, hắn lại lập tức sững sờ.
Trọng lượng này.
Có gì đó không đúng?
Giang Châu cầm một cái chân bàn lên, xem xét kỹ một chút.
Đây là một cái chân bàn cũ, vuông vắn, có chạm trổ, giờ nó bị phủ một lớp bụi dày, nhìn qua không biết là chất liệu gì.
Giang Châu phồng má thổi đi lớp bụi phủ lên trên.
Hắn dùng tay áo xoa xoa cái chân bàn rồi đưa đến gần ánh sáng nhìn cho kỹ.
Được đấy!
Giang Châu kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
Trọng lượng này, hoa văn này, thoạt nhìn thì giống như là gỗ của Hoàng hoa lê Hải Nam nha!
(D/G: Cây Hoàng hoa lê Hải Nam ở TQ là cây gỗ sưa đó các bạn)
Ở kiếp trước, dù sao Giang Châu cũng là một người thành đạt.
Phú quý rồi thì sẽ sinh lễ nghĩa..
Nhất ở trong hội lại nhiều người đam mê sưu tầm đồ nội thất bằng gỗ lim.
Loại tiếp theo là gỗ hồng mộc thông thường, cao cấp hơn thì chính là gỗ đàn hương đỏ, sau đó là gỗ trầm hương và đỉnh cấp nhất là Hoàng hoa lê Hải Nam.
Hoàng hoa lê là một loại gỗ sang trọng
Nếu xuất thân từ Hải Nam thì còn quý hiếm hơn.
Thậm chí, giá còn ngang với vàng.
Tuy rằng Giang Châu thực không thích thứ này, nhưng hắn cũng biết thứ này có giá trị, giá của cái đồ chơi này tăng phi mã còn nhanh hơn cả giá nhà đất.
Một bộ ghế sofa đơn giản làm bằng gỗ Hoàng hoa lê Hải Nam đã có giá hàng chục triệu.
Chứ đừng nói là mấy mặt hàng có chút niên đại này.
Khoảng thời gian trước đây.
Có lệnh từ trên xuống rằng phải loại bỏ tất cả những thứ cũ nát.
Vì vậy, về cơ bản những loại bàn ghế cũ được truyền lại qua nhiều năm này đã chết trong biển lửa.
Sách vở cùng bí tích cũ bị chất đống rồi bị đốt công khai trên đường phố cũng những đồ cũ.
Toàn bộ Bắc Kinh lúc ấy đều bị bao phủ trong một lớp khói dày đặc.
Khi ấy có những người cầm lòng không được, nên đã lén giấu đi một ít, những thứ đó giờ cũng đã lưu lạc khắp nơi.
Giang Châu cẩn thận đặt cái chân bàn xuống.
Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, hắn lại sắp xếp lại những cuốn sách cũ.
Những thứ được tìm thấy đều là những cuốn sách cũ, cũng có một số cuốn sách được đóng chỉ bằng sợi quý hiếm.
Mặc dù vài quyển đã chuyển sang ố vàng nhưng cũng không đến mức bóp một cái là vỡ.
Hắn gói ghém tất cả rồi bắt đầu phân loại, cuối cùng phân loại xong thì cũng đã hơn mười giờ.
Giang Châu đứng lên.
Trong đêm lạnh giá này mà mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Trong thâm tâm hắn đầu biết những thứ này là tài sản truyền thừa, di vật văn hóa, cũng có thể gọi nó là tiền bạc.
"Ngày mai phải tìm chút thợ mộc tay nghề cao để xem xét mới được…"
Giang Châu thở dài.
Hắn bước ra khỏi cửa, khóa lại rồi mới đi về.