Giang Châu nảy ra một ý tưởng còn khá mơ hồ.
Nhưng giờ thời cơ chưa đến, hắn cũng không nói ra.
Sau khi Chu Minh ăn xong, bèn nói cám ơn Giang Châu, thay Giang Châu chuyển mấy thứ vào trong tứ hợp viện, sau đó đạp xe ba bánh trở về.
Giang Châu cũng không dám trễ nãi.
Hắn lấy ra một chiếc khăn trải bàn lớn, bỏ máy ghi âm cùng đồng hồ điện tử vào bên trong, đóng gói xong xuôi, vác trên vai đi đến đại học kinh đô.
Trịnh Trung Quang nhìn thấy Giang Châu tiến vào, tuy ông nghi hoặc, thế nhưng cũng không cản.
Đầu năm nay, hầu hết đến trường là để tham quan.
Ông nhắm một mắt mở một mắt là được.
Giang Châu mời Trịnh Trung Quang một điếu thuốc, sau đó đi vào cổng tây, hỏi đường, xuyên qua Yến Nam Viên, đi thẳng đến ký túc xá nam.
~~~
Vào thời đại này, trong ký túc xá của đại học kinh đô.
Phần lớn đều là giường sáu người.
Trên dưới đều là giường giá sắt, dựa vào vách tường, có cửa sổ sát tường hướng ra cửa chính, bên cửa sổ đặt cái bàn, dùng để học tập đọc sách.
Trong phòng ký túc còn có một chiếc bàn khác lớn hơn, dùng để đặt đồ lặt vặt.
Còn như tắm rửa vệ sinh, mỗi tầng có một nhà vệ sinh lớn, treo vài vòi nước, chính là dùng để tắm.
Lúc này, ký túc xá số 2, ký túc xá 201.
- Bang bang...
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, phá vỡ sự yên tĩnh trong ký túc xá.
Đám người Lý Quốc Đống cùng Vương Thông nhìn nhau, hiển nhiên rất bực bội.
Sáng hôm nay bọn họ không có lớp, lại không tìm được chỗ trong thư viện, vì vậy ở trong phòng ký túc tự học.
Vào thời đại này, tất cả mọi người ôm rất lớn nhiệt huyết cùng hứng thú đi học, mỗi phút mỗi giây đều mong muốn dấn thân vào hải dương kiến thức, hận không thể nhân đôi thời gian học!
Đáng tiếc hết lần này tới lần khác trong túc xá ra hai cái tay ăn chơi.
Một kẻ Chu Khải Văn, kẻ còn lại là Trần Khánh.
Trần Khánh là gia đình cán bộ, có người nói còn có thân thích là thương nhân Đài Loan, trong nhà có cơ, trong tay có tiền, đi ra ngoài không lo không có tiền tiêu.
Mà Chu Khải Văn, dáng dấp vô cùng đẹp trai, mỗi lần chơi bóng rỗ đều thu hút một đám nữ sinh khoa tiếng Anh vây quanh gã.
Vào thời đại bao cấp, gã sống cuộc sống của một tay chơi.
Tiếng đập cửa vang lên một lúc lâu, Vương Thông cuối cùng cũng đặt cuốn sách trên tay xuống, đứng dậy mở cửa.
Chu Khải Văn chơi bóng, người đầy mồ hôi, vừa vào cửa lập tức cởi áo khoác.
"Chuyện gì vậy? Sao lâu như vậy mới mở cửa?"
Vương Thông nhìn gã, cau mày nói: "Khải Văn, mỗi lần cậu ra ngoài đều không mang theo chìa khoá, cứ gõ cửa, mạch suy nghĩ cắt đứt học tập của tôi và Quốc Đống, muốn có lại thì cần tốn không ít thời gian, lần nào cậu cũng như vậy, thật sự là..."
"Ai nha! Vương Thông! Sao cậu lại dông dài như vậy?"
Chu Khải Văn sốt ruột xua tay, cầm khăn mặt, đổ đầy chậu nước lạnh, sau đó rửa mặt của mình.
"Không phải là mở cái cửa thôi sao? Muốn mạng của cậu à?"
Chu Khải Văn nói: "Chìa khoá bỏ trong túi, sao chơi bóng rổ được? Rớt thì làm sao giờ? Cậu gánh nổi trách nhiệm này sao?"
Liên tiếp những câu chất vấn ngược rất không nói lý khiến cho Vương Thông á khẩu không trả lời được.
Cậu ta mấp máy môi, một lát sau tức giận xoay người đi trở về chỗ ngồi ngồi xuống, nói: "Không đôi co với cậu! Cậu quả thực không hề biết nói lý!"
Chu Khải Văn đang chải tóc.
Trở lại giường của mình, cởi giầy ra.
Không khí nóng nực và mùi hôi thối khó chịu khiến sắc mặt của Lý Quốc Đống cùng Vương Thông càng thêm khó coi.
Hai người đang muốn nói chuyện.
Cánh cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, ngay sau đó là tiếng nhạc cùng tiếng bước chân truyền đến.
Mấy người ngẩng đầu, bèn nhìn thấy Trần Khánh.
Gã ta vừa vào cửa, lập tức nhăn mũi: "Chậc! Mùi gì thế? Quá khó ngửi!"
Chu Khải Văn vừa thấy Trần Khánh, lập tức nở nụ cười rất tươi, vội mang giầy vào lại.
Trần Khánh trong nhà có quan hệ có tiền, gã không thể không lấy lòng.
"Trần Khánh? Cậu về rồi sao?"
Chu Khải Văn cười nói.
Gã nói, mặt mày rạng rỡ, đứng lên, nhìn về phía món đồ Trần Khánh cầm trong tay: "Cậu cầm thứ gì vậy? Máy ghi âm sao? Sao lại nhỏ như vậy?"
Trần Khánh liếc nhìn Chu Khải Văn, đắc ý nói: "Máy ghi âm, mẫu mã mới nhất, đến từ bên Bằng Thành."
Tâm ganh đua thì thời đại nào cũng có.
Nghe đến máy ghi âm mẫu mã mới nhất, Chu Khải Văn không thể không nhìn nhiều.
Chậc.
Quả nhiên là mẫu mã mới nhất, thật là đẹp!
Hình dáng nhỏ hơn một chút, loa vẫn đủ lớn, cầm ở trong tay vừa mới, lại uy phong, cực kỳ sành điệu.
Bản thân gã cũng có một máy ghi âm, bình thường việc thích làm nhất chính là cầm ở trong tay, dò đến kênh phát tiếng Anh, sau đó kẹp ở dưới nách, lượn lờ ở tầng dưới khoa tiếng Anh.
Có thể có được yêu thích của rất nhiều thiếu nữ.
Nếu như đổi một chiếc máy ghi âm mới, vậy có thể được yêu thích hơn nữa!
Chu Khải Văn có chút ngứa ngáy.
Hắn nói: "Trần Khánh, máy ghi âm này, cậu mua bao nhiêu tiền?"
"130 tệ, rất rẻ!"
Trần Khánh nói: "Mấy hôm trước lúc tớ trở về, thấy người ta bán trong cửa hàng, đều trên 140 tệ! Cái này rẻ hơn tới 10 tệ lận đó!"
Chu Khải Văn hơi động lòng.
Trong lòng nhanh chóng tính toán.
130, gã vắt sạch túi, vẫn có thể bỏ ra!
"Cậu mua cái này ở chỗ nào? Tôi cũng muốn đi xem xem!"
Trần Khánh nghe vậy, chỉ chỉ ngoài cửa sổ.
"Đang ở dưới lầu túc xá của chúng ta! Một người trẻ tuổi bán, còn bảo hành trong một năm nữa!"
Dưới lầu?
Chu Khải Văn lập tức thấy hứng thú.
Gã vội đứng dậy, sờ sờ trong túi quần của mình, lại lấy túi tiền để dưới gối của mình.
Đang chuẩn bị đi ra ngoài, Trần Khánh cũng đi theo.
"Tớ cùng đi với cậu, chỗ hắn còn bán cả đồng hồ điện tử! Tôi không mang đủ tiền, trở về để lấy tiền."
Sau khi nói xong, lúc này hai người mới vội đi xuống lầu.
Lúc này.
Dưới lầu ký túc xá, đã vô cùng ầm ĩ.
Bởi ở bên đường, dưới cây nhãn, tầng tầng đám đông vây quanh một cái sạp.
"Đồng hồ điện tử này đẹp quá! Nhìn xem đi! Màn hình hiển thị thời gian điện tử, thật phong cách!"
"Đúng vậy, còn mới lạ hơn cả đồng hồ kim loại kiểu tây nữa! Đồng hồ kim loại vừa nặng lại phiền phức, nghe nói đồng hồ điện tử còn chống thấm nước nữa đó!"
"Để tui xem xem! Còn có mẫu dành cho nữ nữa chơ!"
~~~
Một đám người, tay cầm bình tráng men, tay kia cầm phích nước ấm.
Ai nếu đều cố hết sức chen vào bên trong.
Bị vây quanh ở trong tận cùng đám người, không phải Giang Châu thì còn có thể là ai?
Trước mặt của hắn, đặt một cái bàn mới vừa mượn từ bảo vệ khoa, tốn một điếu thuốc lá.
Phía trên đặt gọn gàng cả đống máy ghi âm, đồng hồ điện tử, tất cả đều là hàng mới, vô cùng đẹp lại phong cách tây.
Thỉnh thoảng có người tới hỏi giá cả.
Giang Châu đều nghiêm túc trả lời.
Hắn cầm đồng hồ điện tử, biểu diễn cách dùng.
"Đồng hồ điện tử dễ sử dụng hơn so với đồng hồ kim loại! Xem giờ thuận tiện đơn giản, nhưng lại không thấm nước!"
Giang Châu nói, cầm lấy một chiếc đồng hồ điện tử, chỉ vào chữ số phía trên nói: "Nhìn đi, chữ số Ả rập, rất rõ!"
Mọi người lập tức cười theo.
"Đây chính là kiểu dáng sành điệu nhất Bằng Thành!"
Giang Châu nói: "Mọi người đều là sinh viên tài cao chí lớn, đều là người biết hàng! Trong cửa hàng quốc doanh, giá của đồng hồ điện tử đều 80 tệ trở lên!"
"Ta đây nhi, 70 khối, bảo đảm là tiện nghi nhất!"
Vừa nói mấy câu, lập tức khiến đám người động lòng.
Thời đại này lên kinh học đại học, tuy có con em gia đình nghèo, thế nhưng con em cán bộ cao cấp, người địa phương kinh đô càng nhiều.
Trong túi của bọn người này, người nào không có chút nội tình?
Lập tức có mấy người chịu bỏ tiền mua.