Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 30: Giang Châu, anh đừng giận, tui chỉ nhìn một chút, không thổi (1)




Ngày mùng 5 tháng 3, Tiết Thanh Minh, ánh trăng vẫn mang hình lưỡi liềm.

Tuy nhiên, khác với bầu trời đầy sương mù trong tương lai.

Sau khi Giang Châu ngửa đầu nhìn trời, bầu trời đầy sao, điểm xuyết những vì sao lốm đốm trong màn đêm đen.

Cực đẹp.

Bên cạnh, Liễu Mộng Ly không biết dọn dẹp xong từ lúc nào, bước ra với thứ gì đó trên tay.

Cô đang mặc một chiếc váy trắng bằng vải lanh.

Bên ngoài mặc một chiếc áo len đầy miếng vá, mái tóc đen xõa ngang vai.

Dưới ánh sao, gò má của cô bị che mất một nửa, xinh đẹp mông lung, lộ ra chút cảm giác hư ảo.

Mà sau khi Liễu Mộng Ly ngồi ở bên cạnh hắn.

Giang Châu mới phát hiện, trong tay của cô đang cầm Melodica.

Vỏ ngoài inox ngắn ngủn, to chừng bàn tay, lỗ thổi màu xanh lục.

Bọc cẩn thận bằng khăn tay.

Thấy Giang Châu nhìn qua, Liễu Mộng Ly bản năng cứng đờ.

Cô dừng một chút, vẻ mặt có chút bối rối.

Cô nhanh lên giải thích: "Tui không phải muốn thổi, tui chỉ cầm ra xem một chút."

Giang Châu thấy cô nhanh chóng hoảng loạn.

Đang chuẩn bị mở miệng hỏi, thì trong đầu bỗng nhiên hiện lên từng mảng ký ức nhỏ bé.

Hắn trong nháy mắt cứng lại rồi.

Dường như hắn từng oánh Liễu Mộng Ly.

Cũng là bởi vì Melodica.

Liễu Mộng Ly là thanh niên trí thức xuống nông thôn, trong xương mang theo tự phụ cùng ngạo khí bẩm sinh.

Từ Thượng Hải, gian nan đi tới thôn Lý Thất nhỏ bé xa xôi, sau đó lại mơ mơ hồ hồ cùng mình sinh con.

Liễu Mộng Ly cũng đang cố gắng thay đổi bản thân, để cho mình dần dần dung nhập cuộc sống nông thôn.

Nhưng cô sẽ luôn nhớ về quá khứ.

Sau khi kết hôn cùng Giang Châu, thứ quý giá nhất của Liễu Mộng Ly chính là cây Melodica này.

Đó là nhạc cụ yêu thích của cô trong thời thơ ấu.

Lúc xuống nông thôn, cô không mang theo gì, chỉ có cây Melodica này là vật bất ly thân.

Lúc cuộc sống khó khăn đau buồn, cô sẽ lấy ra thổi.

Các bản nhạc đều là nhạc dân ca Liên Xô.

Vốn chỉ biểu đạt tình cảm, khí phách văn hoá đặc hữu của thanh niên trí thức.

Nhưng sau đó bị Giang Châu bắt gặp.

Lại bị cho rằng là coi thường hắn.

Coi thường bọn họ dân quê, cố ý khoe khoang, chính là vì ghê tởm khinh thường hắn.

Vì vậy… vào ngày hôm đó, Liễu Mộng Ly dù đang mang bầu khá lơn, vẫn bị hắn phang mạnh một bạt tai.

Cái bạt tai này xoá sạch tất cả hy vọng của cô.

Cũng hoàn toàn xóa sạch chút ánh sáng cuối cùng của cô.

Ngày hôm nay, Liễu Mộng Ly cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Tâm trạng bỗng nhiên vô cùng phấn khích, vui vẻ.

Cô thậm chí quên mất trước đây Giang Châu bởi vì Melodica từng phang mình một cái tát.

Lại lấy ra Melodica ngay trước mặt của Giang Châu!

Liễu Mộng Ly lập tức cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Cô vô thức lui về phía sau run rảy, cầm trong tay Melodica, vội vàng giấu vào trong ngực của mình.

"Anh đừng giận, tui không thổi, tui cất ngay."

Cô nói, vội vội vàng vàng đứng lên, muốn dể Melodica lại trong rương.

Liễu Mộng Ly sợ.

Cô sợ Giang Châu đã từng là ác mộng đối với mình, lại trở về.

Cô sợ mình thật vất vả nhìn thấy chút về hy vọng cuộc sống, lại bì chôn vùi.

Chỉ là trong khi Liễu Mộng Ly đứng dậy đi ngang qua người Giang Châu.

Bỗng nhiên một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của mình.

"Chờ đã."

Là giọng của Giang Châu.

Trong giây phút này, Liễu Mộng Ly như rơi vào hầm băng.

Cô rõ ràng nghe nhìn trong đầu của mình, có âm thanh vật gì tan vỡ truyền đến.

"Qua đây."

Giang Châu thở dài, nói.

Hắn có thể nhận thấy được trong nháy mắt thân thể của Liễu Mộng Ly cứng ngắc cùng hoảng sợ.

Khi hắn biết rõ mọi thứ đều là vì mình, Giang Châu thầm mắng chính mình đúng là thằng tra nam.

Thân thể cứng đờ của Liễu Mộng Ly không dám nhúc nhích.

Cứ như chân của mình đeo quả tạ nặng ngàn cân.

Nhưng cô hít sâu một hơi, vội vã siết chặt cây Melodica ở trong lòng bàn tay, cắn răng mở miệng: "Anh muốn đánh tui cứ đánh, tui chỉ xin anh một việc."

"Đừng để cho con thấy."

Trái tim của Giang Châu như bị đâm dao rồi xát muối thật mạnh.

"Xin lỗi."

Hắn nói.

"Anh xin lỗi em, nếu như em cảm thấy chưa hả giận, có thể tát lại anh một cái, coi như anh trả lại cho em."

Giọng nói của Giang Châu trầm thấp chân thành tha thiết.

Liễu Mộng Ly Mãnh sửng sốt.

Cô mở mắt ra, nhìn Giang Châu, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy đầu kêu lên ông ông.

"Anh nói cái gì?"

Giọng của cô có chút run rẩy.

Chỉ biết nhìn chằm chằm Giang Châu.

"Anh đang... xin lỗi sao?"

Giang Châu gật đầu.

"Anh của quá khứ, không phải là người, bởi vì tự ti, bởi vì bản thân anh không có bản lĩnh, nên luôn bắt nạt em."

"Nhưng bây giờ, anh đã hiểu rồi, vợ anh vừa đẹp người, lại biết thổi kèn Melodica, đừng nói thôn Lý Thất, cho dù là cả huyện thành, cũng tìm không ra người thứ hai."

Giang Châu nhìn cô, hắn cực kỳ nghiêm túc nói: "Mộng Ly, em có thể thổi một lần cho anh nghe không? Chỉ cần thổi giai điệu dân ca Liên Xô mà em đã thôi vào lần đầu tiên anh gặp em."