Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 288: Đây được coi là gì, tín vật định tình sao?




Giang Châu cầm tờ giấy lên.

Mở ra.

Liền nhìn thấy một hàng chữ đầy ý nghĩa.

Thoạt nhìn là chữ của nữ sinh, nét bút uyển chuyển, thanh tú và đẹp mắt.

"Phàm, nhẫn này có hai chiếc, tặng anh một chiếc, về phần thứ anh cần, em đã tìm được rồi, khi nào thì anh đến lấy?"

Chữ ký là một chữ "Hồng" nhỏ xí.

Thông tin đơn giản, tiết lộ rằng Đặng Thúy Hồng đã viết lời nhắn này cho Giang Minh Phàm.

Còn chiếc nhẫn này...

Giang Châu nhặt lên, nghịch trong tay một lúc rồi nheo mắt lại.

Đây hẳn là… tính vật định tình Đặng Thúy Hồng tặng Giang Minh Phàm?

Anh họ này của hắn, trông cao thượng và ngay thẳng, nhưng lại có quan hệ tình cảm với Đặng Thúy Hồng.

Giang Châu coi như hiểu thêm về y một phần.

Thời điểm cuối năm đang đến gần.

Đoán chừng chẳng bao lâu nữa Giang Minh Phàm sẽ từ thủ đô trở về, chiếc nhẫn này hắn đương nhiên không thể nuốt, dù sau hai người trao đổi tin tức, sẽ biết xảy ra vấn đề ngay.

Trước mắt Giang Châu vẫn không thể rút dây động dừng.

Đợi ra thủ đô, từ từ điều tra, sẽ luôn có thể tóm được chỗ sơ hở của hắn.

Lời đó nói thế nào ấy nhỉ?

Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm.

Giang Châu cẩn thận xếp chiếc nhẫn và tờ giấy lại, rồi lại cho vào hộp thiết nhỏ, đậy lại rồi cất vào rương.

Lúc này Liễu Mộng Ly cũng đã trở lại với một chậu nước nóng, tìm một cái ghế đẩu để đặt xuống.

"Anh tự mình lau đi, em đi giặt đồ."

Liễu Mộng Ly nói xong, cầm lấy quần áo rời đi.

~~~

Bảy ngày đầu năm.

Thôn Lý Thất lại đổ một trận tuyết rơi.

Sinh viên đại học Giang Minh Phàm cuối cùng cũng trở về.

Y mặc một bộ com-lê, đầu tóc chải gọn gàng, bôi sáp thơm, gió nhẹ thổi qua, ánh nắng chiếu rọi.

Ôi chao.

Toả sáng!

Đi đôi giày da màu đen bóng loáng, tay xách vali da bò, đeo đồng hồ bằng thép, khi trở về thôn mặt mày rạng rỡ.

Từ sau lần trước bị vạch trần chuyện làm ăn.

Giang Minh Phàm hoàn toàn không còn che đậy.

Lúc đi đến cửa, Giang Phúc Toàn, Trần Hồng Mai, Giang Đại Quý và Vương Tú Nga đều bước ra chào đón.

Nhìn thấy Giang Minh Phàm từ xa, đôi mắt của Trần Hồng Mai chợt sáng lên, nhanh chóng vươn tay gọi: "Minh Phàm! Sao bây giờ con mới về hả?! Làm mẹ nhớ muốn chết!"

Hốc mắt bà đỏ hoe.

Đời này chỉ có được một độc tử như vậy, còn là sinh viên đại học quý báu!

Đây cũng là niềm tự hào trong cuộc đời này của bà!

"Trở về là tốt, trở về là tốt!"

Giang Đại Quý nhìn thấy cháu cưng, cũng vui mừng khôn xiết.

Ông kéo Vương Tú Nga đi về phía trước, nhìn thấy dáng điệu của Giang Minh Phàm, lúc này tuy có hơi bất mãn, nhưng đến cuối cùng cũng không nói gì.

Kể từ khoảng thời gian chứng kiến Giang Phúc Quốc làm ăn.

Tư tưởng của Giang Đại Quý ít nhiều cũng đã thay đổi không ít.

Việc làm ăn này, kiếm được nhiều tiền, có thể xây ngôi nhà gạch đỏ, còn có thể ăn thịt mỗi bữa!

Có trời mới biết mỗi ngày Tề Ái Phân nấu ăn ngoài sân, ông ta thèm biết bao nhiêu!

Thịt lợn kho, thịt lợn xào ớt, thịt lợn hầm, trứng gà kho xì dầu...

Giang Đại Quý ngày ngày bưng bát, ngồi xổm ở góc tường, càng nhìn con trai nhà mình càng tức!

Nếu không phải Giang Minh Phàm là một sinh viên đại học, ông ta sẽ xấu hổ không thôi, nếu không đã chuyển đến một ngôi nhà mới từ lâu rồi!

Đó là một ngôi nhà gạch đỏ!

Đời này của ông ta chưa từng được ở qua!

"Ba, mẹ."

Giang Minh Phàm đi tới cửa, Giang Phúc Toàn vội vàng đưa tay ra, đón lấy vali y đang xách.

"Ôi dzô, vào nhà vào nhà! Bên ngoài lạnh lắm! Mẹ con hầm thịt cho con rồi, toàn là thịt lớn! Mau vào nếm thử! Tẩm bổ cơ thể!"

Đối với Giang Phúc Toàn mà nói.

Trong nhà ăn thịt, đó là chuyện một năm hiếm có mấy lần, chỉ khi con trai trở về, hay đón Tết, mới có thể xa xỉ một chút mua thịt về ăn.

Giang Minh Phàm gật đầu, vừa định nhấc chân bước vào, trong khóe mắt chợt thoáng hiện ra ngôi nhà gạch đỏ bên cạnh.

Nhà 3 mái 2 tầng thẳng tắp, sân cũng được tráng xi măng, lúc này đến giờ cơm tối, mùi thơm bay bổng, y đứng ngoài sân cũng có thể ngửi thấy.

"Chú của con, kiếm được tiền!"

Giang Đại Quý bĩu môi, cảm khái: "Làm ăn đều lên đến cả thành phố lớn rồi! Em họ Giang Châu và Giang Minh của con, ở Phí Thành kiếm được rất nhiều tiền! Cũng coi như là có tiền đồ!"

Giang Minh Phàm dừng lại, nhưng không tiếp lời.

Giang Đại Quý lại nói: "Con đó, lúc trước làm ăn, ông nội đã mắng con, đó là vì tốt cho con!"

"Bây giờ con là một nhân vật lớn, một người có học thức, so với ông nội con còn hiểu rõ hơn."

"Con nhìn cha mẹ con, cả đời chưa sống tốt được ngày nào, nếu con thật sự kiếm được tiền thì cũng nên cho cha mẹ con một ít để tiêu, kẻo có người trong thôn lắm mồm, nói con không hiếu thuận."

Giang Đại Quý kìm nén lời này đã rất lâu.

Trong thời gian này, ông đã suy nghĩ kỹ.

Đó cũng coi như là một sự hồi tưởng.

Có điều ông đối với đứa cháu trai này thật sự là yêu thương, cho dù lúc này lời nói có hơi nặng, đó chẳng qua cũng chỉ châm chọc y một chút.

Giang Minh Phàm mỉm cười khi nghe những lời đó.

"Ông nội, cháu biết rồi."

Y nói rồi, quay đầu sang một bên, vừa hay thoáng thấy một vài bóng người đi ra ở sân bên cạnh.

Giang Minh Phàm đưa tay ra cầm lấy chiếc vali từ tay Giang Phúc Toàn.

Sau đó mở ra trước mặt mấy người.

"Ông nội, chỗ tiền này đều dành cho mọi người, sau này hàng tháng cháu sẽ gửi tiền về, tuyệt đối sẽ không để cho ông và cha mẹ cháu phải chịu tủi thân nữa."

Giang Minh Phàm lấy ra một vài bó tiền mệnh giá 10 tệ.

Quay lại đưa cho Trần Hồng Mai và Giang Phúc Toàn, mắt hai người lập tức đỏ lên.

Y lại cười lấy ra một bó khác, đưa cho Giang Đại Quý.

"Ông nội, ông cũng đã khổ cực, cầm tiền này, muốn mua chút gì ăn đều được, ông và bà sống với cháu, dù sao cũng không thể để người ta nói nhà cháu đối xử tệ bạc với ông bà."

Giang Minh Phàm nhét tiền vào tay Giang Đại Quý: "Lúc trước sợ ông giận, cho nên cháu không nói với ông về chuyện làm ăn, nhưng giảng viên của bọn cháu đã nói, bây giờ cháu vẫn chưa phải là nhân viên công chức, làm ăn kinh doanh không việc gì, sau này tốt nghiệp rồi sẽ không thể làm ăn kinh doanh được nữa.

"Cháu nghĩ thế này, hiện giờ cháu còn hai năm nữa mới tốt nghiệp, cháu sẽ tranh thủ khoảng thời gian này để kiếm được tiền, báo hiếu với ông bà, đợi đến khi nhà nước giao việc cho cháu, cháu sẽ không kinh doanh nữa, tuyệt đối sẽ không đụng đến nữa!"

Lời này của Giang Minh Phàm.

Quả thực dụ được cả nhà chuyển ý, vui lắm!

"Ôi chao! Ôi chao!"

Giang Đại Quý xúc động đến mức thốt lên liên tiếp hai tiếng ôi chao, cuối cùng cũng không nói gì.

Ông đưa tay ra, vỗ vỗ vai Giang Minh Phàm, hồi lâu sau mới nặn ra một câu.

"Cháu ngoan! Đúng là cháu trai ngoan của ông! Không uổng công chu cấp tiền cho cháu đi học đại học!"

Giang Đại Quý ưỡn ngực, vô cùng tự hào!

Lúc này, không ít người trong thôn đều xúm đến, nhìn thấy phong cách của Giang Minh Phàm, vừa ngưỡng mộ vừa xúc động.

"Ôi, tôi nói, vẫn là đi học đại học tốt! Ra ngoài học tập, ngắm nhìn thế giới, cậu con trai này của Giang lão đại, có thể nói là thoát ly khỏi người nhà quê chân lấm bùn! Sau này cả nhà đều sẽ cùng hưởng phúc!"

"Không phải sao! Tổ tiên có nói rồi, mọi thứ đều hạ đẳng, duy chỉ có điều gì cao? Đúng vậy! Duy chỉ có đi học là cao! Giang lão đại thật là có phúc! Nhìn bộ trang phục này! Ăn mặc chỉnh tề! Trong thôn có lẽ không cô gái nào có thể xứng đôi!"

"Nhìn xem lời ông nói kìa! Sau này con trai Giang lão đại nhất định sẽ cưới một cô vợ có học thức! Làm sao có thể là gái thôn ta?"

~~~