Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 287: Hộp thiết nhỏ dưới đáy rương




Hành trang cả người Giang Minh Phàm từ trên xuống dưới không phải chỉ có lợi nhuận từ một cửa hàng văn phòng phẩm có thể mua nổi.

Hắn đoán.

Gã này hẳn đã bắt đầu kinh doanh ở thủ đô.

Cuộc sống trải qua vô cùng thoải mái.

Giang Thành Tài nghe vậy, suy nghĩ một chút, chân mày nhíu chặt.

Sau đó, cẩn thận lướt qua nội dung của các bức điện tín do Giang Minh Phàm gửi cho mình một lượt trong đầu.

Một lúc sau, ánh mắt gã hơi sáng lên.

"Hình như nói là đang kinh doanh nhỏ ở thủ đô bên đó."

Giang Thành Tài nói: "Nhưng hắn chỉ đề cập ngoài miệng, nói mình kiếm được tiền, còn rốt cuộc đang kinh doanh gì cũng không có nói rõ."

"Giang Châu, tôi chỉ biết nhiêu đó, Minh Phàm cẩn thận quá mức, sao có thể nói cho tôi biết được?"

Giang Châu nghe vậy, cũng không hỏi thêm.

Chào tạm biệt Giang Thành Tài xong, thì rời khỏi cửa hàng văn phòng phẩm.

Giang Châu đi bộ trở về thôn Lý Thất.

Dọc đường.

Gió lạnh thổi vù vù, nhưng hắn bước đi vừa nhanh lại ấm áp.

Trong đầu, toàn bộ đều là chuyện về Giang Minh Phàm và Chu Khải Văn.

Giữa hai người nhất định có mối liên hệ mật thiết và phức tạp.

Nhưng đáng tiếc hiện tại hai người này không có ở đây, hơn nữa chuyện đã qua lâu nhữ vậy rồi, muốn tiếp tục điều tra cũng muôn phần khó khăn.

Sắc trời dần dần tối sầm lại.

Một trận mưa phùn lạnh lẽo phả vào mặt Giang Châu.

Làm hắn tỉnh táo lại nhiều.

Hắn xoa xoa mặt, trong đầu đã có hoạch địch đại khái.

Bất kể nói thế nào.

Đầu xuân năm sau, đến trường giải quyết xong học tịch của mình và Liễu Mộng Ly, sau đó hắn sẽ có thể trực tiếp đưa Liễu Mộng Ly và Đoàn Đoàn Viên Viên lên thủ đô.

Sau khi nhập học, không cần phải đến lớp đàng hoàng theo quy định, đến lúc thi trở lại thi là được.

Hắn điều nghiên (điều tra nghiên cứu) địa hình trước.

Nhân tiện thăm dò phương hướng và nội tình cụ thể của hai người.

Sau tất cả...

Hắn không thể chờ đợi thêm một khắc nào.

Thời gian là thứ thực sự rất quý giá.

~~~

Quay trở lại thôn Lý Thất.

Không cần biết bạn là sếp lớn của xưởng may hay trưởng phòng của nhân viên.

Ở đây trong mắt Giang Phúc Quốc, chỉ có một thân phận duy nhất - con trai của ông!

Những ngày qua, Giang Phúc Quốc quả thật coi hai người con trai như trâu bò mà sai khiến.

Trời chưa sáng Giang Châu và Giang Minh đã dậy làm mứt hoa quả, chạy khắp nơi, tìm người vận chuyển, thu mua, tính sổ và nhận tiền, v. v.

Bận rộn hơn nửa tháng, Giang Châu đơn giản mệt mỏi rã người!

Đối với Giang Châu mà nói, chỉ có hai tháng đầu sau khi trọng sinh trở về và mới bắt đầu sự nghiệp là khó khăn nhất.

Hắn không có vốn khởi nghiệp, chỉ có thể đặt nền mống từng bước một.

Về cơ bản hắn chưa bao giờ thấy mệt mỏi như vậy kể từ sau khi tiếp xúc với công việc kinh doanh quần áo.

Không ngờ từ Phí Thành trở về, hoạt động gân cốt đã giảm được một ký rưỡi.

Làm cho Liễu Mộng Ly đau lòng không thôi.

"Cuối cùng cũng bận bịu xong!"

Giang Minh cũng kiệt sức.

Anh lau mồ hôi trên trán, ngồi xuống xe lừa, thở hổn hển.

Diêu Quyên tranh thủ thời gian bưng một bát trứng gà đường nâu đưa cho Giang Minh, rồi lại bưng một bát khác cho Giang Châu.

"Mau ăn cho bổ, mấy ngày nay bận rộn mệt mỏi nhiều rồi."

Diêu Quyên đau lòng nói.

Giang Minh bưng lấy, liếc mắt nhìn, táo đỏ, trứng gà và đường nâu này?

Ý gì đây?

"Quyên, có phải em bỏ nhầm rồi không?"

Diêu Quyên bước đến với vẻ mặt khó hiểu.

"Sao vậy?"

Giang Minh buồn bực nói: "Những thứ này đều dành cho phụ nữ ăn, anh ăn làm gì?"

Diêu Quyên: "..."

"Vậy anh muốn ăn gì?"

Giang Châu cắn trọn từng quả trứng gà.

Nhanh chóng nuốt xuống, rồi lại uống thêm một ngụm nước đường nâu, sau đó cười tít mắt ngẩng đầu nói: "Cẩu kỷ, rau hẹ, đậu đen, thận lợn, thận cừu..."

Giang Minh: "???!!!"

"Nói gì vậy chứ?!"

Giang Minh trừng mắt nhìn Giang Châu: "Lo ăn phần em đi!"

Giang Châu từ từ đặt bát xuống.

"Ăn xong rồi, anh."

Diêu Quyên mỉm cười và quay trở lại nhà bếp.

Bên này.

Giang Châu nghỉ ngơi một lát, đột nhiên nói: "Anh, anh tên là Giang Minh, tại sao con trai của bác cả lại gọi là Giang Minh Phàm? Trùng lặp cũng được, sao còn thêm vào một chữ?"

Theo lý mà nói, Giang Minh lớn hơn Giang Minh Phàm hai tuổi, tên không được trùng lặp mới phải.

Giang Châu vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, hôm nay mới nhớ tới.

Động tác uống nước của Giang Minh dừng lại.

Ngay lập tức, vẻ mặt trở lại như thường.

"Khi bác cả sinh Giang Minh Phàm, tìm người bói quẻ, nói phải áp đảo gia đình nhà mình mới được."

"Ba chúng ta khi đó đặt tên cho anh, nghĩa là lòng sông sáng, bảo trong lòng anh trong sáng là được."

*Trong lòng trong sáng là sáng dạ.

"Hắn tên là Giang Minh Phàm, thuyền trên sông, không chỉ số chữ áp đảo, mà ngay cả thuyền cũng ở trên mặt nước, chẳng phải vừa khéo áp đảo gắt gao sao?"

Giang Minh nói, rồi lại uống thêm một ngụm nước đường nâu, lau sơ qua miệng.

"Anh không giận sao?"

Giang Châu cau mày.

Đây là lần đầu tiên hắn biết về những khúc mắc nhỏ nhặt trong chuyện đặt tên.

Chuyện vớ vẩn gì đây?

May mà cha hắn có thể nhịn!

"Chuyện đặt tên, đặt đã đặt rồi, làm sao đổi được?"

Giang Minh nói: "Vả lại, mẹ từng có lần làm ầm ĩ, bác cả đã nói, tất cả đều do thầy bói bói bậy, không nên coi là thật, chẳng khéo vì chuyện này mà mất thể diện."

Giang Châu cau mày, muốn nói lại thôi.

Lời ra khỏi miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.

"Em về phòng nghỉ ngơi một lát."

Giang Châu nói xong, đứng dậy, đi vào trong phòng.

Chưa đi được mấy bước, hắn đột nhiên dừng lại, lại quay đầu nhìn Giang Minh: "Anh, thuyền ép nước, đó cũng chỉ có thể là những ngày gió êm sóng lặng, gặp phải phong ba bão táp, mặt nước nhấp nhô, hắn vẫn phải chìm."

Giang Minh sửng sốt.

Anh làm sao có thể không biết tâm tư của Giang Châu?

Ngay sau đó anh cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

"Mau đi nghỉ ngơi một lát, lát nữa ăn cơm sẽ gọi em."

Lúc này Giang Châu mới bước vào nhà.

Liễu Mộng Ly đang đọc sách.

Nhìn thấy Giang Châu trở lại, cô vội vàng đứng lên.

"Đoàn Đoàn Viên Viên đâu?"

Giang Châu hỏi.

Liễu Mộng Ly nói: "Đi theo Đại Phi và Tiểu Phi đi chơi rồi."

Cô nói rồi lại quay sang mở chiếc rương lớn bằng gỗ đỏ thẫm.

"Em tìm quần áo cho anh, mang chậu nước qua đây, anh lau người một chút, nếu không đổ mồ hôi, gió lạnh thổi qua nhất định sẽ cảm lạnh."

Nói rồi, Liễu Mộng Ly tìm quần áo, xoay người lại đi ra ngoài lấy nước.

Giang Châu cầm lấy quần áo, đột nhiên nhìn lướt thấy dưới đáy rương có thứ gì đó.

Đôi mắt hắn nhìn chăm chú.

Đó là một chiếc hộp thiết.

Bên trên là bức chân dung tinh xảo của nữ diễn viên Thượng Hải.

Đây là hộp phấn được ưa chuộng nhất những năm này.

Có điều hộp phấn này chắc chắn là rỗng, khi lắc, bên trong sẽ phát ra tiếng kêu xủng xẻng.

Giang Châu nhớ ra rồi.

Đây là hộp thiết mà Đặng Thúy Hồng đã đưa cho mình.

Đó là lần đầu tiên bản thân gặp nạn kể từ khi trọng sinh tới nay.

Không ngờ gặp được Đặng Thúy Hồng, cô ấy đã đưa mình chiếc hộp này và nói muốn mình đưa cho Giang Minh Phàm.

Có điều Giang Minh Phàm vẫn luôn không có ở nhà, Giang Châu nhét vào trong rương, thời gian lâu đã quên mất.

Lúc này đột nhiên nhìn thấy, hắn rốt cuộc đã nhớ ra.

Giang Châu vươn tay, cầm lấy hộp thiết, khẽ lắc lắc.

"Tạch tạch tạch..."

Âm thanh trong hộp lanh lảnh dễ nghe.

Hắn hơi dùng sức, cuối cùng cũng nạy được cái nắp ra.

Ngay lập tức.

Một mùi hoa quế thoang thoảng thoảng đến, loáng thoáng còn có thể thấy rõ những dấu vết trắng mờ do bột bên trong để lại.

Mà bên trong chiếc hộp này, có một chiếc nhẫn bạc nho nhỏ.

Ngoài ra còn có một tờ giấy gấp.