Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 282: Đổ máu thôi mà, ta vẫn có thể làm công việc này




Chạng vạng tối, 4:30 chiếu.

Giang Châu thu dọn đồ đạc xong vừa chuẩn bị đi ra ngoài, thì thông tín viên Diệp Mẫn Kiệt đã tới gọi hắn.

"Ông chủ Giang? Trấn trưởng bảo tôi đến đón anh!"

Diệp Mẫn Kiệt mặc một bộ kiểu áo Tôn Trung Sơn, quần tây đen và giày vải.

Năm nay ông cũng đã hơn bốn mươi, không có bối cảnh mà từ dân quê lần mò lên đến tận vị trí này thì cũng có thể coi là người nổi bật.

Giang Châu bước ra cửa, đưa cho ông một bao thuốc lá.

Hắn cười nói: "Được, đi thôi."

Diệp Mẫn Kiệt vội vàng xua tay từ chối.

"Ông chủ Giang à, chuyện này không được đâu, chúng ta đều là công bộc của nhân dân, không thể nhận một điếu một đồng của nhân dân!"

Giang Châu nở nụ cười.

Cũng không ép nữa..

Hắn đi theo Diệp Mẫn Kiệt, nhưng đi chưa được hai bước thì đột nhiên dừng lại.

"Phóng viên Diệp chờ chút, tôi quên nói với anh trai tôi một chuyện."

Giang Châu nói rồi quay đầu bước vào sân.

Mười phút sau, anh bước ra ngoài và theo Diệp Mẫn Kiệt đến trấn Đào Hoa.

…………

Thị trấn Đào Hoa nằm ở rìa Phí Thành, có mức độ phát triển ở mức trung bình. Thanh niên trai tráng trong trấn về cơ bản đều lên Phí Thành làm việc chân tay.

Tất cả đều là những công việc lặt vặt.

Có việc thì làm, không có việc thì cạp đất ăn.

Cả thị trấn, chỉ có một nhà xưởng kim khí cùng nhà máy điện tử, chỉ sử dụng được phần ít lực lượng lao động.

Do đó, kinh tế địa phương chưa thể phát triển được.

Đúng lúc này, xưởng may Thanh Thanh lại nổi lên có thể tuyển một lượng lớn nữ công nhân trong thị trấn Đào Hoa.

Hơn nữa nó cũng có thể đóng thuế cho nền kinh tế địa phương, điều này đã thúc đẩy sự phát triển của Thị trấn Đào Hoa rất nhiều.

Ngụy Quốc Hoa rất coi trọng ông chủ của xưởng may Thanh Thanh, thời điểm cuối năm đã đến gần, thế nên ông đã hẹn Giang Châu đi ăn tối.

Đào Hoa trấn, nhà hàng Quốc Doanh.

Ngụy Quốc Hoa đã cố ý bảo những người dưới trướng gọi ra một bàn ăn ê hề.

Thậm chí có cả hai chai Mao Đài.

Nhìn thấy Giang Châu đi vào, Ngụy Quốc Hoa lập tức đứng lên, ngạc nhiên cười nói: "Ồ, ông chủ Giang hóa ra lại trẻ như thế! Thật sự là tuổi trẻ tài cao!"

Sự ngạc nhiên của Ngụy Quốc Hoa không phải là giả.

Ông đã nghe nói về chuyện giữa Nhà máy may Thanh Thanh và Nhà máy thứ ba.

Vốn dĩ ông còn tưởng rằng đó là một lão hồ ly, nhưng không ngờ lại thấy người trước mặt trẻ như vậy!

Giang Châu tươi cười bước vào rồi lập tức duỗi tay ra bắt tay cùng Ngụy Quốc Hoa.

Thương nhân và quan chức.

Giang Châu cũng biết bên nào nặng bên nào nhẹ.

"May mắn mà thôi, kiếm miếng cơm để ăn, cũng nhờ sự giúp đỡ của Ngụy trấn trưởng từ trấn Đào Hoa nếu không thì nhà máy may Thanh Khánh nào có ngày hôm nay?"

Giang Châu nói: "Hôm nay tôi đến muộn, để thị trưởng Ngụy phải chờ, để tôi tự phạt mình ba chén!"

Ngụy Quốc Hoa đột nhiên nở nụ cười.

Người trẻ tuổi kia, nói chuyện không kiêu không gấp.

Thực sự ấn tượng.

Tuy nói rằng Giang Châu trẻ hơn Ngụy Quốc Hoa rất nhiều, nhưng trên thực tế hắn đã sống hai kiếp, cũng trải qua cái tuổi của Ngụy Quốc Hoa.

Vì vậy cả hai trò chuyện rất vui vẻ.

Bóng đêm buông xuống.

Xưởng may số 3.

Sáng nay, có một cuộc bạo loạn của nhân viên trong nhà máy số ba.

Đáng lẽ hôm nay là ngày trả lương, nhưng lương tháng của xưởng may số ba vẫn bị chậm, khiến cho công nhân cực kỳ bất mãn.

Mọi người đều làm việc với tâm trạng không tốt.

Tựa như là một thùng thuốc nổ đang được lèn chặt vậy, chỉ cần chạm một cái là phát hỏa.

Sau khi bộ phận tài chính thông báo rằng hôm nay tạm thời không phát lương, nguyên một đám công nhân lập tức bất mãn lao vào trong xưởng, nói là muốn gặp Trần Đông Nhĩ tìm một câu giải thích.

Nhưng mà Trần Đông Nhĩ cả hôm nay không ở trong xưởng.

Ông đang đến bãi tắm Đông Cảng.

Dưới màn đêm, Trần Đông Nhĩ đang ngậm một điếu thuốc, ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt vừa lạnh lùng lại vừa tàn nhẫn.

"Lão Trần sao?"

Một người từ ngoài cửa đi ra.

Ông ta mặc một chiếc áo khoác dày, hai tay đều cất trong ống tay áo, đội một chiếc mũ phớt đã sờn, mũi đỏ bừng vì lạnh, cả người cực kỳ nhếch nhác.

Người đàn ông này tên là Lai Nhị Mậu, một tay giang hồ có tiếng ở Phí Thành.

Việc gì không lộ được ra ngoài ánh sáng đều do ông nhúng tay vào, là người gan lớn, không ngại lăn lộn.

Trần Đông Nhĩ lần này ra giá không cao, việc này không ai muốn nhận, thế nên là ông làm một mình.

"Sẵn sàng chưa?"

Trần Đông Nhĩ đứng dậy, ném tàn thuốc trong tay xuống đất: "Đi thôi."

Lai Nhị Mậu mỉm cười đi tới. "Lão Trần? Chúng ta dù gì cũng là người quen cũ, quen nhau từ hồi còn ở truồng! Việc mà ông làm nếu mà bị bắt thì sẽ phải vào tù đấy!

Đến lúc này rồi! Tốt xấu gì thì cũng phải cho tôi một điếu thuốc chứ? "

Trần Đông Nhĩ: "..."

Mặt ông đen lại, lấy một điếu thuốc ra rồi ném cho người đối diện.

"Tranh thủ thời gian đi! Hắn ta mà rời đi, thì một phân tiền người cũng không có đâu!"

Lai Nhị Mậu vui vẻ cầm lấy điếu thuốc, châm lửa rồi rít một hơi thật mạnh sau đó đi theo Trần Đông Nhĩ vào trong đêm tuyết.

"Cứ nhìn mà xem! Chỉ là một thanh niên mà thôi! Xin người ta tí tiết, việc này lão vẫn có thể làm được!"

Hắn khịt mũi, lãnh đạm nói.

~~~

Ngụy Quốc Hoa kéo Giang Châu đi uống rượu đến tận khuya.

Hai người mới quen đã thân, bất tri bất giác đã trò chuyện rất nhiều.

Giang Châu uống thêm hai ly rượu, sắc mặt đỏ bừng, cầm cái ly rỗng lên, ợ ra một hơi.

"Hết, hết rượu rồi sao?

Ngụy Quốc Hoa vội vàng ngoắc ngoắc: "Đến, tới, bồi bàn đâu! Lại tới…"

"Thị trưởng Ngụy!"

Giang Châu vội vàng ngăn ông lại.

"Đủ rồi đủ rồi, uống rượu điểm đến là dừng, ông thêm là say đấy."

Giang Châu nói.

Ngụy Quốc Hoa thấy vậy cũng không ép nữa mà lập tức đứng lên, vỗ vỗ vai Giang Châu.

"Thanh niên trẻ, rất có triển vọng!"

"Sau này cần giúp đỡ bất cứ chuyện gì, cứ việc đến thị trấn tìm tôi!"

Giang Châu lập tức đứng dậy cảm ơn.

Sau đó hai người nói lời tạm biệt.

Ngụy Quốc Hoa nói với Diệp Mẫn Kiệt: "Thông tín Diệp! Tiễn ông chủ Giang!"

Diệp Mẫn Kiệt bước vào chào hỏi, rồi dẫn Giang Châu ra ngoài

Khi bước ra khỏi khách sạn quốc doanh, gió lạnh thổi tới làm Giang Châu tỉnh táo lại một chút.

"Ông chủ Giang? Uống nhiều quá sao?"

Diệp Mẫn Kiệt nói: "Để tôi đưa anh về."

Giang Châu vốn dĩ muốn từ chối.

Cơ mà vừa định nói ra thì lại thay đổi chủ ý, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Mẫn Kiệt rồi nở nụ cười: "Vậy thì cám ơn thông tín viên Diệp, cũng là lỗi của tôi, uống rượu nhiều quá không kìm được. Cũng do thị trưởng Trấn làm người ta quá sùng kính, nhịn không được nói chuyện hơi nhiều uống hơi quá chén. "

Diệp Mẫn Kiệt lập tức trả lời: "Thị trưởng Trấn chúng ta thực sự đã có rất nhiều đóng góp cho trấn Đào Hoa, mấy năm nay ông vẫn đang nghĩ cách cho thị trấn phát triển, giải quyết vấn đề nghề nghiệp cho mọi người."

Trong đêm tuyết, bàn chân giẫm vào lớp tuyết trong ngõ nhỏ phát ra âm thanh "kẽo kẹt".

Diệp Mẫn Kiệt cầm đèn pin đi phía trước, vừa đi vừa trò chuyện với Giang Châu câu được câu chăng.

Từ khách sạn quốc doanh của trấn Đào Hoa đến nhà máy may Thanh Thanh vẫn còn một quãng đường dài.

Nhất là đoạn này đường, về cơ bản đó chính là một con hẻm bỏ hoang, sau khi xuyên qua mới tới đường chính, mới có thể tìm xe ba gác chở người.

"Ông chủ Giang, cẩn thận một chút, đường ở đây gập ghềnh, vừa có tuyết, lại vừa trơn trượt, chờ một chút..."

Diệp Mẫn Kiệt lời còn chưa nói hết.

Cách đó không xa, cuối con hẻm bỗng có tiếng cành cây bị giẫm gãy.

Diệp Mẫn Kiệt sững sờ.

Anh lập tức cầm đèn pin soi về hướng đầu ngõ.

"Ai ở đó?"

Đêm xuống làm tuyết rơi dày đặc, tuyết trên mặt đất được ngọn đèn pin soi vào sáng như ban ngày.

Nhưng mà.

Cuối con hẻm lại vắng tanh, thậm chí không thấy một bóng người nào.