Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 270: Giang Châu, người đàn ông thẳng như sắt thép




5 giờ.

Giang Châu chào Liễu Mộng Ly, sau đó lại hỏi Giang Minh địa chỉ.

Bệnh viện số 1 Phí Thành.

Giang Châu mua một giỏ trái cây, rồi lại chuẩn bị một phong bì, nhét hai tờ 10 tệ vào bên trong, hỏi đường rồi đi thẳng lên khoa nội trú trên tầng hai.

Khoa nội trú ở tầng 2 thường điều trị cho một số bệnh nhân té bị thương.

Nhìn quanh, từng người một băng bó bột, kêu rên đau chỗ này đau chỗ kia.

Giang Châu liếc nhìn số phòng bệnh, đẩy cửa đi vào.

Vừa nhìn đã thấy ông cụ trong phòng.

Ông cụ này, tóc hoa râm, mặc đồng phục bệnh nhân, đang ngồi cạnh giường, trên tay cầm một quả chuối, nhấm nháp một cách thích thú.

Trong phòng bệnh này vẫn còn trống chỗ.

Chỉ có mình ông ấy.

Nghe thấy có người tới, ông cụ quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Giang Châu: "Cậu là ai?"

Giang Châu nhướng mày.

"Ông cụ Tề?"

Giang Châu kêu lên.

Ông cụ Tề sửng sốt một chút, lập tức quan sát Giang Châu từ trên xuống dưới: "Tôi không quen biết cậu! Cậu tìm tôi làm gì?"

Nói xong lại cắn một miếng chuối, vẻ mặt thỏa mãn.

Giang Châu: "..."

Khá lắm.

Nói té đụng trúng lưng, không cử động được, ngày ngày nằm trên giường không dậy nổi, hết đau chỗ này lại đau chỗ kia.

Kết quả là, ngồi bên giường ăn chuối khá sung sướng!

Hắn cười cười, bước tới, đặt giỏ trái cây trên tay xuống.

"Cháu tên Giang Châu, Giang Minh là anh cả của cháu."

Giang Châu chậm rãi nói.

Ông cụ Tề sững sờ một lúc.

Suýt nữa thì nghẹn!

Ngay lập tức, ông ta vội vàng kêu lên "Ui dza! Ui dza!" hai tiếng.

Rồi sau đó chống giường, men theo mép giường từ từ ngã ngay đơ xuống.

"Hóa ra là em trai của Tiểu Giang à!"

Ông ta đặt chuối lên bàn đầu giường, sau đó nhanh chóng nhắm mắt kêu lên.

"Ui chao, eo của tôi, đau quá! Ban nãy chẳng dễ dàng gì mới đỡ hơn một chút, có thể ngồi dậy ăn chuối! Giờ thì cắn một miếng lại đau một miếng!"

Ông cụ Tề nằm trên giường, trằn trọc trở mình, cau mày đau đớn.

Nếu không phải vừa rồi bị Giang Châu bắt gắp, hắn thật sự đã bị lừa gạt rồi!

Giang Châu cười cười, không nói gì.

Bình tĩnh liếc nhìn đồ ăn trên bàn cạnh giường.

Chuối, táo, còn có các loại mứt hoa quả và đường nâu, đường trắng.

Phải biết là.

Những thứ này không là gì ở hậu thế.

Nhưng mà.

Bây giờ, vào những năm 1980, tất cả đều là những thứ xa xỉ trong số những thứ xa xỉ!

Ngay cả một gia đình có vợ chồng làm công nhân viên chức cũng không ăn nổi.

Anh cả coi tiền như rác của hắn, đoán chắc đã bị gạt không ít tiền.

Giang Châu đã có dự tính trong lòng.

Mỉm cười hỏi: "Ông cụ Tề, ông đang bị đau ở đâu vậy, cháu đi gọi bác sĩ tới khám? Dù sao cứ nằm ngủ trên giường không dậy nổi như vậy cũng không phải là cách. Nếu để như vậy hoài, sợ rằng ông sẽ phải nằm liệt giường cả đời?"

Giang Châu nói rồi muốn đi gọi bác sĩ.

Ông cụ Tề sửng sốt, nhanh chóng mở mắt ra, len lén liếc nhìn Giang Châu, rồi sau đó nhanh chóng vươn tay níu lấy vạt áo của Giang Châu.

"Ôi chao! Không đáng ngại không đáng ngại! Tôi nghỉ thêm hai ngày nữa là khỏi rồi!"

Ông ta kêu lên, sau đó nói: "Này? Tiểu Giang đâu? Sao hôm nay Tiểu Giang không đến thăm tôi? Cậu ấy lau dọn cho tôi quen rồi, tôi rất thích cậu ấy!"

Giang Châu lạnh lùng liếc ông ta một cái.

Đang định đứng dậy đi gọi bác sĩ.

Chốc lát sau, ngoài cửa vang đến tiếng bước chân.

Tiếp đó thì thấy Tề Hà Phi đi vào.

Cô ấy đã thay một bộ quần áo khác.

Đó là một chiếc sườn xám.

Được cắt may cẩn thận, vừa vặn xinh đẹp. Thậm chí cô còn uốn tóc, bó lên, để lộ chiếc cổ trắng sáng đẹp đẽ.

Một khuôn mặt trái soan cũng trong veo tươi tắn, vô cùng duyên dáng.

Nhìn thấy Giang Châu, cô sững sờ một lúc, sau đó bước nhanh vào với nụ cười trên môi.

"Anh chắc là Giang Châu? Anh Giang đã nói qua với tôi về anh, anh là em trai của anh ấy, đúng không?"

Tề Hà Phi cười nói.

Bước vào, lắc lư thân mình, động tác ưu nhã.

Trong lòng Giang Châu đột nhiên dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Hắn cố nén tâm tư, cười cười, rồi bình tĩnh lùi lại một bước.

"Đồng chí Tề, hôm nay anh trai tôi có việc, không đến được, tôi tới chăm sóc cho ông nội của cô."

Giang Châu nói và bắt đầu làm việc.

Lau người, thay ga trải giường, v. v.

Lúc lau người, Tề Hà Phi chắc chắn không tiện ở lại nhìn.

Cô ấy đã đi ra ngoài.

Giang Châu lập tức vừa lau người, vừa giả vờ vô tâm cười hỏi: "Ông cụ Tề, cháu gái của ông bao nhiêu tuổi rồi? Sao không tiếp tục đi học?"

Ông cụ Tề hơi sững sờ.

Mặt đanh lại, lập tức cười haha nói: "Ờ thì, cũng không lớn, mới ngoài đôi mươi... Con gái trong nhà, học hành gì chứ, không phải lãng phí tiền sao? Nhanh chóng tìm một người tốt gả đi là vừa!"

"Hai người là dân bản xứ ở Phí Thành sao? Nghe giọng nói, hình như không giống lắm?"

Giang Châu cười nói.

Hắn lại hỏi ngược lại ông cụ Tề.

Lúc này, nét mặt cứng đờ và khó coi của ông cụ Tề đã bị hắn nhìn thấy rõ ràng.

"Haizz, không phải, chúng tôi ở huyện gần bên, đến Phí Thành kiếm miếng cơm, lúc này còn chưa tìm được việc đã bị Tiểu Giang đụng phải, không phải sao?"

Mặt ông cụ Tề tái xanh.

Giang Châu rốt cuộc cũng hiểu ra trong lòng.

Hắn cười rồi lại nói về một chủ đề khác.

Cuối cùng cũng lau dọn xong xuôi.

Sau đó.

Hắn cất xong đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Không ngờ, vừa mở cửa ra, một bóng dáng đỏ tươi lao thẳng về phía mình.

Mí mắt Giang Châu nhảy lên.

Phải biết là.

Kiếp trước, sau khi kiếm được tiền, có biết bao nhiêu phụ nữ đã dùng đủ mọi cách để thu hút sự chú ý của mình?

Nào là cố tỏ ra thanh cao.

Giả vờ dễ thương trề môi.

Hoặc là táo bạo đến bốc lửa, chui thẳng vào chăn.

Nhiều không kể xiết.

Giang Châu kiểu gì chưa thấy qua?

Khoảnh khắc bóng dáng đỏ tươi mang theo làn gió thơm lao về phía mình, Giang Châu gần như chợt lùi về sau.

Khoảnh khắc tiếp theo.

"Rầm!" một tiếng vang lên.

Sau đó là tiếng kêu xen lẫn nức nở của Tề Hà Phi.

"Đau quá đi!"

Giọng cô như hòa vào nước, nhẹ nhàng rơi xuống.

Người lao vào người Giang Châu chính là Tề Hà Phi.

Nếu Giang Châu không né tránh, có lẽ cô ta đã lao thẳng vào vòng tay của Giang Châu.

Tuy nhiên.

Tốc độ Giang Châu né tránh là điều mà cô ta không bao giờ ngờ tới.

Đột ngột không kịp né tránh, cô ta trực tiếp ngã trên mặt đất, suýt thì như chó táp c*t!

Lúc này là đau thật sự.

Nước mắt rơi ra, vừa uất ức vừa tức tối.

"Đau quá à..."

Tề Hà Phi khóc gào.

Lúc nói, ánh mắt nhìn Giang Châu, nước mắt tuôn ra. Người đàn ông bình thường nào nhìn thấy dáng vẻ đó đều đau lòng.

Dẫu sao.

Cô ấy là một cô gái trẻ có khuôn mặt xinh đẹp và dáng chuẩn.

Đáng tiếc là, cô ấy lại gặp phải Giang Châu.

"Đồng chí Tề, không sao chứ? Không sao thì mau đứng dậy đi."

Giang Châu nghiêm nghị nói: "Trên mặt đất lạnh lắm, nếu cô ngã không dậy được, vừa hay phòng khám của bác sĩ ở cuối hành lang, tôi sẽ đi gọi người."

Hắn nói xong thì muốn đi ra ngoài.

Sắc mặt Tề Hà Phi bỗng dưng tái nhợt.

Lúc này, cô ta nhanh chóng nghiến răng, sau đó vật vã từ trên mặt đất bò đứng dậy.

"Tôi, tôi không sao."

Tề Hà Phi nói.

Cô ta nhìn Giang Châu, tủi thân sụt sịt: "Anh Giang, anh nhìn xem, lưng tôi có phải té bị thương rồi không? Đau quá à."