Ngày hai mươi hai tháng bảy.
Sáng sớm.
Ở cửa của tòa nhà cửa hàng bách hóa.
Có tốp năm tốp ba nam nữ đang đứng chờ cửa hàng bách hóa mở cửa.
Theo sự chuyển dời của dòng thời gian kèm theo sự trùng kích của các nền văn hóa ngoại lai.
Các thành phố nội địa như Phí Thành đã dần bắt đầu chấp nhận các xu hướng khác nhau.
Loại quần ông loe này.
Trào lưu khởi đầu từ Elvis Presley và dần trở nên phổ biến ở nước ngoài.
Sau đó, ở trong "The Man Down the Atlantic", nhân vật nam cũng chính diện một chiếc kính mát cổ điển cùng quần ống loe, với áo sơ mi ô vuông.
Trào lưu bắt đầu được nổ ra, các ngôi sao Hong Kong và Đài Loan đã trở thành những người đầu tiên ăn theo xu hướng này.
Sau đó thông qua Quảng Châu, Bằng Thành, trào lưu này bắt đầu trùng kích vào nội địa.
Nhưng mà.
Đáng tiếc, bởi vì quần ống loe giờ vẫn là hàng nhập khẩu, đều phải do tiểu thương xách tay từ nước ngoài về, giá cao đến bất thường.
Nhiều thanh niên nam nữ lúc này đều tiết kiệm tiền hàng tháng trời, lùng sục khắp nơi để mua một chiếc quần ống loe.
Cửa hàng bách hóa vẫn còn chưa mở.
Một nam thanh niên đeo kính mát đang ngồi nép vào lề đường phì phèo điếu thuốc, nhìn quanh.
"Này? Trương Hoành Phát, không phải anh nói hôm nay cửa hàng bách hóa có bán quần ống loe sao? Có hay không vậy? Sao tôi không nghe nói chút gì về nó?"
Một người bên cạnh ngồi xổm xuống theo.
Muốn tiện tay lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc lá của Trương Hoành Phát.
Cơ mà Trương Hoành Phát lại trừng mắt nhìn anh ta, xùy một cái: "Ngươi không đợi được thì lượn ra chỗ khác đi! Móc bao thuốc của ta làm gì? Nếu muốn hút thì hai xu một điếu, không mặc cả!"
"Nhìn ngươi thật là keo kiệt!"
Người thanh niên lẩm bẩm.
Thế rồi anh ta lấy ra 2 đồng xu từ trong túi và ném cho Trương Hoành Phát.
"Cầm lấy đi!"
Anh hừ một tiếng.
Sau đó Trương Hoành Phát đưa điếu thuốc đến rồi dùng điếu thuốc của chính mình để châm lửa cho anh ta.
Lúc này có ba người đi đến.
Lúc này cũng có vẻ như chờ đến mức bực tức.
Hôm qua mấy người này đang ngồi trong nhà ăn cơm.
Không ngờ, Trương Hoành Phát đến trước cửa rồi nói rằng sáng sớm nay có một lô quần ống loe bán trong cửa hàng bách hóa.
Giá cả lại rất thấp.
10 tệ một cái.
Mặc dù nó đắt hơn rất nhiều so với những chiếc quần họ thường mặc.
Thế nhưng.
Phải biết rằng, hàng nào từ Quảng Châu chuyển xuống đây cũng đều có giá từ 20 tệ trở lên.
Đã thế còn không có để mà mua!
Vì thế sáng nay mấy người này đã cùng Trương Hoành Phát đến đây chờ từ sớm.
Kết quả là cửa hàng bách hóa thậm chí còn chưa có mở cửa!
8 giờ.
Bên ngoài cửa của cửa hàng bách hóa, một nhóm nhỏ nam nữ đã tụ tập.
Họ đều nhìn thấy những tờ quảng cáo trên cột điện thoại, nói rằng cửa hàng bách hóa có bán quần ống loe.
Càng ngày càng nhiều người hơn, tiếng hô hoán không ngừng vang lên.
Đúng 08:00.
Cánh cửa của cửa hàng bách hóa cuối cùng cũng mở ra.
Trương Hoành Phát đột ngột đứng dậy, đôi mắt sáng lên!
"Đi nào! Hôm nay chúng ta nói gi thì nói cũng phải lấy được một cái!"
Anh nói rồi chạy về phía trước.
Những người đi sau vẫn còn rụt rè và có chút e ngại.
Vào lúc này, thấy Trương Hoành Phát đang chạy về phía trước.
Một số người ngay lập tức đuổi theo.
"Khốn kiếp! Cả bộ quần áo của ta chỉ thiếu một cái quần ống loe! Mau đi lấy! Nếu muộn sẽ không còn!"
"Đi đi đi, người nào sĩ diện thì không có quần! Không cần quản hắn!"
"Tôi đã dành dụm được hai tháng tiền lương!"
~~~
Người phía trước bắt đầu chạy.
Một nhóm lớn người ngay lập tức theo sau.
Gì vậy?
Cái này là cướp quần à?
Sau đó.
Một nhóm lớn người lao vào bên trong.
Trùng trùng điệp điệp.
Chỉ trong vòng mười phút, phía trước cửa hàng bách hóa đã không còn một bóng người.
Mà vào lúc này.
Vu Tự Thanh, Giang Châu và những người khác mới chậm rãi xuất hiện ở cửa bách hóa.
Trên tay ai cũng xách một chiếc hộp gỗ lớn.
Dư Tử Thanh gọi vài người đến, bê mấy cái ghế dài, tháo tấm cửa ra, dựng một quầy hàng nhỏ trước cửa hàng bách hóa.
Kể từ đó.
Quần ống loe mà xưởng may Thanh Thanh vẫn luôn che dấu, cuối cùng cũng đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Màu đen lục lam.
Chất vải là vải bố, chắc chắn, kiểu cách, mặc được từ mùa hè sang mùa đông.
Chống mài mòn, thậm chí là giặt qua mấy lần nước, nó vẫn có thể giữ nguyên hình dạng ban đầu.
Chiếc quần này là do Giang Châu thiết kế.
Nó rất khác so với những chiếc quần ống loe thông thường.
Những chiếc quần ống loe thông thường là kiểu quần có phom rộng để lau sàn.
Nặng nề mà dài dòng.
Trong mắt của nhiều thế hệ cũ, quả thực là dở dở ương ương!
Nhưng chiếc quần trên tay Giang Châu.
Nó đã được cải tiến, không chỉ có thể bày ra các đường cong của eo và hông, mà còn giảm một chút độ dài của quần và nâng gấu quần lên.
Phần ống quần được may thêm ba chiếc cúc sáng bóng.
Khi đi bộ, mặt trời chiếu vào sẽ phản chiếu ánh sáng, rất đẹp và bắt mắt.
"Mau bày biện quầy hàng của chúng ta, một lát nữa dòng người sẽ đến đây."
Giang Châu nhìn về phía cửa hàng bách hóa.
Hắn đã tìm ra các quy tắc trữ hàng của cửa hàng bách hóa.
Hàng ngày trong khoảng thời gian từ 9:00 đến 10:00 sẽ có xe tải nhãn hiệu Đông Phong đến đây dỡ hàng.
Ở thời đại này, lĩnh lương chết thế nên lòng nhiệt tình của mọi người cũng không cao.
Vì thế mọi người trì hoãn càng lâu càng tốt.
Lô quần ống loe của Trần Đông Nhĩ để mà muốn bày bán trong các cửa hàng bách hóa, thì ít nhất cũng phải sau mười giờ.
Quả nhiên.
Khoảng mười phút sau, ở trong cửa hàng bách hóa, dòng người đổ về như thủy triều lại tràn ra.
Mà lần này, sắc mặt của mọi người rất khó coi.
Đen như đáy nồi.
Trương Hoành Phát tức giận đến mức nắm chặt tay rồi thốt ra lời thô tục.
"Đạp mịa, chơi lão tử đấy à? Hôm nay cửa hàng bách hóa không bán quần ống loe sao? Tên khốn nào quảng cáo đấy hả? Lão tử mà biết, thì phải đánh cho hắn một trận!"
Anh cùng mấy người bạn chầu trực ở đây từ sáng sớm.
Tốn quá nhiều thời gian!
Hai người đi theo cũng mắng chửi vài câu.
Một số người còn cho rằng ai đó khinh suất, dán tờ giấy đùa nghịch người chơi.
Vừa định đi, mọi người lại chợt nghe thấy tiếng loa phóng thanh.
"Quần ống loe! Chất liệu vải bố đây! Mặc đẹp lại còn chịu mài mòn! Mười tệ một cái!"
Trước cửa hàng bách hóa đông đúc.
Chiếc loa nhỏ này nghe rất vang.
Trương Hoành Phát sững sờ.
Anh tưởng mình nghe nhầm!
"Quần ống loe sao?"
Anh hơi ngạc nhiên.
Thời đại này, chuyện buôn bán cũng phải là chuyện dấm dúi nhỏ lẻ, ai mà dám bán hàng ngang nhiên như vậy?
Không muốn sống nữa sao?
Đám đông đồng loạt nhìn về hướng nơi phát ra âm thanh.
Họ nhìn thấy tổng cộng bốn sạp hàng.
Mỗi sạp hàng đều được xây dựng đơn giản bằng những ô cửa ghép vào nhau.
Trên tấm cửa có một chiếc hộp gỗ lớn, chiếc hộp gỗ được mở ra, trên đó treo một chiếc quần ống loe màu xanh đen.
Phong cách đó, phiên bản đó, vừa chỉn chu lại vừa sắc nét.
Ánh nắng chiếu vào trong.
Trên ống quần lập tức có vật gì đó lập lòe!
Trương Hoành Phát thấy vậy liền trợn cả mắt lên!
"Đi thôi! Đi xem nào! Làm sao có người dám trực tiếp bán quần ống loe trước cửa hàng bách hóa vậy?"
Chờ cho đến khi Trương Hoành Phát cất bước.
Tốp năm tốp ba người mới lần lượt đuổi theo.
Trong cái thời đại buồn tẻ và rập khuôn này.
Có một tiếng rao lớn phát ra từ loa phóng thanh, khuấy động cả Phí Thành.
"Đúng là quần ống loe này!"
Trương Hoành Phát chọn một chiếc quần ống loe, nhìn qua nó.
Đôi mắt đột nhiên sáng lên!
Woa!
Cái xúc cảm này!
Giống như cái xúc cảm mà trước đây anh mua từ Quảng Châu!