"Giang Châu!"
Giang Thành Tài lập tức vẫy tay với hắn: "Ở đây!"
Giang Châu bước đến.
Lúc này thời tiết đang dần trở lên oi bức!
Giang Thành Tài vẫn mặc chiếc áo khoác da đó, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Hắn không kìm lòng được mà nói: "Không cởi áo sao?"
Giang Thành Tài dựng sống lưng, lông mày nhíu lại: "Tiểu cô nương của ta rất thích bộ quần áo này! Tôi cũng có tuổi rồi, mà còn chưa có đối tượng nên bị bố đánh cho mấy lần rồi! Bộ này rất thời thượng! Không cởi! "
Giang Châu: "..."
"Xong chưa?"
Giang Châu hỏi.
Giang Thành Tài gật đầu rồi bước cùng hắn ra ngoài: "Sẵn sàng rồi! Tôi đã làm cầu nối cho cậu, nhưng chú Tiền có đồng ý hay không thì tôi cũng không nói trước được!"
Giang Châu gật đầu.
Ra hiệu mình biết rồi.
Giang Thành Tài mang hắn đến trước một nhà máy in ấn.
Người gác cổng liếc nhìn Giang Thành Tài một chút nhưng không ngăn cản.
Hai người đi vào, đi thẳng đến văn phòng.
Chủ nhiệm phòng làm việc của nhà máy in ấn là người đứng đầu ở đây.
Tương đương với thư ký của xưởng trưởng, đại quản gia của toàn bộ công ty in ấn.
Giang Thành Tài bước càng lúc càng chậm.
Hắn lộ ra vẻ khổ sở, thấy Giang Châu chuẩn bị gõ cửa, liền lập tức vươn tay kéo hắn lại.
"Này, đợi lát nữa nói chuyện, hai người đừng có nói chuyện về tôi, được không?"
Giang Châu bị chọc cười.
Hắn gật đầu: "Đừng lo lắng!"
Nói xong liền gõ cửa.
"Cốc cốc..."
Khi tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nói từ trong cửa vang lên.
"Vào đi."
Giọng nói này, vừa uy nghiêm lại vừa bình tĩnh.
Giang Châu ngay lập tức hiểu vì sao khi Giang Thành Tài vừa nhắc tới Tiền Phúc Minh lại giống như chuột gặp mèo vậy.
Hắn mở cửa rồi đi vào.
Giang Thành Tài cúi đầu đi theo sau Giang Châu, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn một chút rồi nhanh chóng cúi xuống, cằm gần như thu vào trong ngực, cũng không dám thở mạnh chút nào!
"Chào chú Tiền."
Giang Châu bước vào.
Đầu tiên hắn chào hỏi bằng một nụ cười lịch sự, rồi tự giới thiệu về bản thân.
"Cháu là Giang Châu, em họ của anh Thành Tài"
Giang Thành Tài rụt đầu lại.
!!!
Cậu đã kêu là đừng nhắc đến tên mình mà!
Cậu nhếch mép, ngẩng đầu lên, thì thầm chào: "Chú Tiền."
Tiền Phúc Minh đã ở tuổi trung niên.
Người đứng đầu nhà máy.
Đầu vuông, tai to, không giận mà tự uy, khi nhìn người khác, ông thường nhìn chằm chằm vào mắt người ta, mười phần áp bách.
"Ừm."
Ông lên tiếng.
Ông nhìn Giang Châu đứng trước mặt, bắt đầu đánh giá.
Hôm nay Giang Thành Tài tự tìm đến, nói là có một người em họ muốn gặp, nhờ ông chiếu cố một chút.
Tất nhiên là ông không đồng ý.
Kết quả là tên tiểu tử này lại khóc lóc van xin, suýt nữa thì quỳ xuống!
Dù sao cũng là tên nhóc được mình quan sát từ bé, cũng là con trai duy nhất của huynh đệ.
Thế nên ông cũng đồng ý gặp mặt một lần.
Hẹn gặp vào lúc này.
Thái độ tự nhiên hào phóng, không kiêu ngạo cũng không tự ti, so với tiểu tử Giang Thành Tài, không biết bản lĩnh hơn bao nhiêu lần!
"Tìm tôi sao?"
Tiền Phúc Minh nhìn Giang Châu hỏi.
Giang Châu cũng không nói nhiều.
Hắn lấy ra hai mảnh giấy, cầm trên tay, bước đến trước đưa cho Tiền Phúc Minh.
"Chú Tiền, yên tâm, cháu sẽ không làm điều gì xấu."
Giang Châu nói: "Chú nhìn một chút là biết."
Tiền Phúc Minh nhận lấy, liếc nhìn rồi hơi nhướng mày.
"Bài thi sao?"
Giang Châu gật đầu.
"Đúng vậy, đây là bài thi của trường trung học cơ sở số 1 huyện Nhiêu Bình."
Trường trung học cơ sở 1 của huyện Nhiêu Bình.
Chỉ riêng cái tên này là đủ
Vì là huyện trực thuộc tỉnh, kinh tế địa phương phát triển tốt nên nền giáo dục càng được chú trọng.
Kể từ khi khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học.
Trong các thành phố cấp tỉnh gần đây, trường trung học cơ sở 1 của huyện Nhiêu Bình là nơi có số lượng người trúng tuyển đại học nhiều nhất.
Đủ thấy chất lượng giảng dạy cao đến như thế nào.
Tiền Phúc Minh là người thông minh.
Ông lập tức biết Giang Châu đang nghĩ gì.
"Cậu muốn in bài thi để bán?"
Tiền Phúc Minh hỏi.
Giang Châu mỉm cười gật đầu, nói: "Chú Tiền, trích lời đã nói, rằng giáo dục là lực lượng sản xuất chính. Trong những năm qua, ở huyện Khánh An có rất ít người được nhận vào trường đại học vì nền giáo dục lạc hậu."
"Cháu không phủ nhận việc cháu bán bài thi để kiếm tiền, nhưng cháu cũng muốn đóng góp vào sự nghiệp giáo dục của quận Khánh An của chúng ta.
Cháu lấy bài thi từ huyện Nhiêu Bình cũng tốn rất nhiều công sức, không hề dễ dàng!"
Tiền Phúc Minh nhìn chằm chằm vào Giang Châu, không nói gì, ánh mắt sắc bén bắt đầu dò xét.
Giang Châu cũng không quan tâm.
Hắn tiếp tục nói: "Hơn nữa, trong hai năm qua việc làm ăn của nhà máy in cũng không được tốt. Chú có thể cải thiện lợi việc làm của nhà máy bằng cách làm một số công việc nhỏ lẻ, năm mới vì đó cũng được thêm một chút lương thưởng, đó là điều tốt.
Chú Tiền, chú nói xem?"
Giang Châu phân tích một hồi.
Đôi mắt của Tiền Phúc Minh càng lúc càng sáng hơn.
Lợi ích kinh tế của nhà máy trong hai năm qua quả thực không khả quan lắm.
Trong dịp lễ tết, nhân viên cũng không được phát bao nhiêu lương thưởng.
Vì lý do này, ông thường bị các đơn vị quốc doanh khác cười nhạo.
Ở thời đại này, mỗi nhà máy đều có một kho bạc nhỏ của riêng mình.
Béo hay không béo thì sang năm mới là biết.
Tiền Phúc Minh là người thông minh.
Ông nhanh chóng cân nhắc đến lợi ích.
Ông rốt cục nghiêm túc một chút, đứng thẳng dậy nhìn chằm chằm vào Giang Châu rồi rót cho hắn một ly trà, nở nụ cười.
"Cậu nhóc, tuổi trẻ tài cao đấy."
Tiền Phúc Minh nói: "Uống trà."
Giang Châu mỉm cười nhận lấy, nói cảm ơn rồi nhấp một ngụm.
"Cảm ơn chú Tiền."
Giang Thành Tài đứng bên cạnh
Nhìn đến sững sờ.
Cái gì vậy?
Cái này, cái này… chú Tiền pha trà cho Giang Châu?
Mình lớn đến vậy rồi, mà chỉ vì lấy hạt dẻ trong tay Tiền Phúc Minh mà bị ăn đòn đau đến mấy ngày!
Có khi nào được uống trà do chú Tiền pha chứ?!
Giang Thành Tài cảm thấy rất phiền muộn!
"Bài thi này, cậu muốn sao ra bao nhiêu bản?"
Tiền Phúc Minh hỏi.
Giang Châu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Một trăm bản."
Tiền Phúc Minh cau mày: "Một trăm bản? Quá ít, công việc này cũng không tốt để nhận đâu."
Giang Châu cười nói: "Chú à, đừng ngại quá ít, đây chỉ là một phần của toàn bộ những bài thi, mỗi tuần sẽ có bài thi khác được giao đến, mỗi một môn đều có một phần, số lượng tuyệt đối không hề nhỏ. "
Sau đó lông mày của Tiền Phúc Minh mới được giãn ra.
"Cậu đã nói vậy, thì tôi cũng phải nói cho rõ ràng."
Tiền Phúc Minh nhìn chằm chằm vào Giang Châu, người hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt sắc lẹm: "Đầu tiên, cậu không phải đơn vị có liên quan đến công ty, cũng không có giấy giới thiệu, tôi đồng ý giúp cậu in ấn, là đã vi phạm quy định.""
"Thứ hai, vốn dĩ từ đầu cậu đã có lợi nhuận, vậy nên về chi phí in ấn, thì chúng tôi cần phải tăng lên rất nhiều."
Lông mày Giang Châu nhíu lại.
"Bao nhiêu?"
Tiền Phúc Minh vươn tay ra: "Bốn xu."
Thấy vậy, Giang Chu mỉm cười đứng dậy, vươn tay bắt lấy tay Tiền Phúc Minh.
"Thành giao!"
Thực ra.
Giá cả này nằm trong dự đoán của hắn.
Theo đạo lý mà nói, ở thời đại này, giá cả của xưởng in là hai xu một tờ giấy.
Nhưng mà đây là giá cả hữu nghị.
Còn việc của hắn là của cá nhân, số lượng in lại ít, cũng không có giấy giới thiệu, thế nên giá cả phải đội lên rất nhiều.
Bất quá bốn xu một tờ vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của Giang Châu.
Trọng điểm là Tiền Phúc Minh đã đáp ứng với việc làm ăn này!
Mọi việc đã xong xuôi.
Vẻ mặt của Tiền Phúc Minh cũng giãn ra.
Với ý cười trên mặt, ông lại nói chuyện phiếm với Giang Châu.
Càng trò chuyện lại càng thưởng thức nhau.
Cho dù là tầm nhìn xa trông rộng hay sự nhạy bén trong kinh doanh, đều khiến ông vô cùng ngạc nhiên.
Ánh mắt ông vô tình quét qua về hướng Giang Thành Tài đang cúi đầu sợ trước sợ sau.
Ông lập tức cau mày.