Tài xế cũng không tiện từ chối, giờ cũng là là đến giờ ăn cơm thế nên anh đành lưu lại.
Trong sân nhà họ Giang lúc này thật là náo nhiệt.
Mọi người đều vây quanh Giang Châu hỏi han.
Giang Châu chọn những câu trả lời mà hắn có thể trả lời, và trực tiếp chọn trả lời qua loa những gì hắn không thể nói.
Một lúc sau, bên ngoài vang lên giọng của trưởng thôn Giang Trường Bảo.
"Nghe nói có người bên nhà nước tới nhà cậu đúng không? Ở chỗ nào vậy? Đang ở đâu?"
"Có chuyện gì vậy?!"
"Giang Châu phạm tội gì vậy?!"
Nguyên bản Giang Trường Bảo vẫn đang bận rộn trên cánh đồng để chuẩn bị trồng một số loại rau!
Kết quả lại nghe thấy có người hô hoán, nói rằng có xe của nhà nước đến bắt con trai út của Giang lão tam!
Ông giật nảy mình.
Thế rồi không cả kịp thay bộ quần áo ướt đẫm bùn, ông đã vội vàng chạy đến.
Mấy tháng này.
Hai anh em nhà họ Giang nhận mua lươn trong thôn giúp các hộ trong thôn kiếm bộn tiền.
Giúp cho tâm lý của Giang Trường Bảo không còn u ám nữa!
Khi ông nghe nói rằng Giang Châu đã bị bắt.
Phản ứng đầu tiên là chạy đến cầu xin cho hắn.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Giang Trường Bảo đã lao vào sân với một nắm thuốc lá sợi.
"Ồ! Đồng chí cán bộ, hẳn là có chút hiểu lầm ở đây! Giang Châu là một tiểu tử tốt, đã hối cải làm người rồi! Ngàn vạn lần đừng bắt hắn!"
Người lái xe đang uống trà.
Bị Giang Trường Bảo làm cho giật nảy mình.
Giang Phúc Quốc ngay lập tức phản ứng lại rồi gắt lên với đám đông đang xem náo nhiệt bên ngoài.
"Phi phi phi! Nói bậy bạ gì vậy? Ai bị bắt chứ? Đứa nào lại có cái đức hạnh này vậy! Nếu như lão tử biết người nào tung ra cái tin đồn này, lão tử nhất định phải cho hắn một cái tát!"
Giang Phúc Quốc sau khi chửi một hồi.
Ông liền quay lại và giải thích với Giang Trường Bảo.
"Thôn trưởng, cái quái gì vậy, làm gì có chuyện gì xảy ra! Đây không phải là cảnh sát, đây là đồng chí tài xế lái xe đưa đứa nhỏ nhà tôi trở về!"
Giang Phúc Quốc mỉm cười rồi rút ra một điếu thuốc, đưa cho Giang Trường Bảo.
"Trưởng thôn, hút một điếu đi! Trưa nay ăn cơm ở nhà ta đi! Người ở huyện Nhiêu Bình tới, chúng ta lại chẳng ra làm sao, biết không được mấy chữ! Còn phải nhờ lão ca bồi tiếp khách quý mới được!"
Giang Trường Bảo sửng sốt.
Sau khi biết đó là một trò đùa, ông lập tức cảm thấy xấu hổ.
"Ai nha, cũng không biết là ai nói lung tung nên mới vậy!"
Ông nói xong lại nhìn xuống chính mình, lập tức phất tay nói: "Tôi về trước thay quần áo!"
…………
Hai mươi phút nữa trôi qua.
Bữa ăn đã sẵn sàng.
Diêu Quyên cùng Tề Ái Phân vội vã dọn món ăn rồi mời mọi người vào bàn.
Ở nhà không có đủ bàn, thế nên phải mượn hai cái bàn phòng bên cạnh, tiện thể mượn luôn bát đũa.
Tổng cộng có hai bàn đầy người.
Mấy người thôn dân vừa giúp chuyển đồ cũng đưa con mình đến ăn.
Những người phụ nữ trong nhà không đến.
Ở thời đại này, việc ăn uống cũng phải giữ ý một chút, không phải lúc nào cũng có thể đưa cả gia đình đi cùng.
Bọn trẻ không ngồi vào bàn mà đứng sang bên cạnh cùng với cái bát nhỏ, háo hức kéo tay áo người lớn và nhờ ba mình gắp đồ ăn cho.
Hai cái bàn vuông được ghép lại với nhau.
Phía trên bày đầy đồ ăn.
Khoảng thời gian trước đây, trong nhà đều có những món như là chân giò kho mặn, gà rừng xào lăn, canh ba ba, lươn om dầu rái….
Món nào cũng có sẵn.
Tay nghề ở đây tuy không được tốt nhưng lại có nhiều hương liệu.
Dầu, hành, tỏi, gừng… các loại gia vị.
Đặc biệt là chân giờ mặn. Cho chân giò vào nồi men to, thêm ít muối, đun cách thủy vừa lửa.
Béo ngậy, nhìn vào là thấy ngon mắt!
Cắn một miếng lớn là miệng đầy dầu mỡ.
Tiểu Linh nhà đầu thôn mang đến nửa cân rượu, uống đến mặt mũi đỏ tưng bừng.
Bọn trẻ mỗi đứa ăn một bát cơm trắng to, bụng căng phồng, khi ăn no rồi chạy tới chạy lui trong sân,
Giang Châu viện cớ nên tránh được không ít rượu.
Uống được vài ngụm, hắn nói chóng mặt rồi đi ăn cơm.
Khi lấp đầy bụng, hắn uống một cốc nước rồi đứng dậy đi vào bếp.
Hắn lấy một cái bát trong tủ ra, bên trong có một miếng chân giò kho mặn được cắt vuông vức.
Tất cả những món ăn đều được hắn để phần một ít trong tủ.
Giang Châu bưng bát cơm kèm theo cả đôi đũa, đi về phía trong nhà.
………………
Chiếc máy may vẫn đang phát ra âm thanh "da-da-da".
Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Liễu Mộng Ly dừng tay quay người lại, nhìn thấy Giang Châu cô liền mỉm cười.
"Ăn no rồi sao?"
Giang Châu gật đầu, đi tới, đem đồ ăn đặt lên trên máy may.
"Em ăn cơm đi, ăn xong thì làm."
Sau khi trở về, dỡ hàng, chào khách… hắn vẫn luôn bận rộn cho đến giờ.
Mấy lần hắn muốn nói chuyện với Liễu Mộng Ly, thế mà quay đi quay lại lại thấy cô đang đạp máy may rồi.
"Sao anh lại mang cơm đến đây?"
Liễu Mộng Ly hơi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Giang Châu, nhẹ giọng nói: "Đợi lát nữa tui ra ngoài..."
"Đi ra ngoài làm gì?"
Giang Châu nói tiếp: "Bên ngoài chỉ còn đồ ăn thừa, chờ em đi ra ngoài thì đồ ăn cũng hết rồi."
Chung quy lại thì hắn đau lòng cho vợ của mình.
Vào thời đại này, địa vị của phụ nữ ở nông thôn rất là thấp.
Nếu có khách đến nhà chơi thì phải bận rộn cả buổi sáng, nấu cơm xong thì một đám người trụ cột ăn cơm trước, trẻ con đứng bên cạnh cũng chỉ có thể chấm mút.
Người phụ nữ chỉ có thể lủi thủi một mình, sau cùng mới được đến bàn ăn, ăn thức ăn thừa.
Vừa nãy khi mọi người nấu ăn, Giang Châu bảo Diêu Quyên và Tề Ái Phân múc một ít ra khỏi nồi ăn trước.
Không ngờ, hắn lại bị mắng.
"Nói cái gì vậy hả?! Chờ lát nữa chúng ta ăn là được rồi!"
"Đúng thế! Tiểu Châu, con mau đi ăn đi, đừng lo cho mẹ với chị dâu con, đồ ăn còn chưa làm xong đây này!"
Giang Châu: "..."
Vốn dĩ tư duy là khó thay đổi.
Giang Châu không thể thay đổi được nên chỉ đành giành phần riêng cho vợ.
Trong lòng Liễu Mộng Ly lập tức cảm thấy ấm áp.
Cô liếc nhìn bát cơm, gật đầu rồi nhận lấy đôi đũa từ tay Giang Châu.
"Cảm ơn."
Cô nhẹ nhàng nói.
Giang Châu khoanh tay ngực đứng ở bên cạnh cô, nhìn bím tóc của Liễu Mộng Ly một hồi, hắn đột nhiên lại vươn tay ra.
"Hả? Sao vậy?"
"Đừng nhúc nhích, để anh buộc tóc cho em."
Giang Châu ngăn cô cử động.
Liễu Mộng Ly tiếp tục ngoan ngoãn ngồi ăn, người cứng đơ, mặc cho Giang Châu tháo bím tóc của mình ra.
Tóc cô luồn qua kẽ tay Giang Châu, mềm mại mượt mà.
Giang Châu lấy từ trong túi ra một chiếc trâm cài tóc, muốn buộc tóc lại cho Liễu Mộng Ly.
Nhưng mà……
Đời không như là mơ.
Đối với một người đàn ông ngay thẳng như Giang Châu, kiếp trước hắn cũng chưa từng tiếp xúc thêm với một cô gái nào khác.
Chứ đừng là một chiếc trâm cài tóc.
Ngay cả việc hắn cầm một sợi dây cao su để buộc tóc cho người khác cũng là quá sức lắm rồi.
Giang Châu vụng về cầm trâm cài tóc trong tay rồi xoắn nó vào giữa mái tóc của Liễu Mộng Ly, xoắn nửa ngày cũng không xong.
Ngược lại còn giật mất mấy cọng tóc của Liễu Mộng Ly, khiến cô co người lại vì đau.
"Cái này……"
Rốt cục Liễu Mộng Ly phải đặt đũa xuống, quay đầu lại nhìn Giang Châu với đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh, nhẹ giọng nói: "Không thì, để tui tự làm?"
Giang Châu: "..."
Xấu hổ.
Quả thực quá xấu hổ.
Hắn tay nắm tay buông, giả bộ ho khan hai tiếng rồi đưa chiếc trâm cài tóc trên tay kia cho Liễu Mộng Ly.
"Ai, em xem một chút xem làm sao, sao mà không vấn lên được..."
Ở kiếp trước, mặc dù hắn chưa bao giờ chung chạ với một người phụ nữ nào khác.
Nhưng cũng đã từng chứng kiến rất nhiều phụ nữ trực tiếp dùng một cái đũa để buộc tóc.
Hắn đã cố tình mua một chiếc trâm cài tóc.
Để học theo.
Nhưng mà sự thật đã chứng minh, thứ này phải có tay nghề mới làm được.