Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 113: Anh ấy gọi mình là vợ




Giang Châu nhận lấy nó và xem xét kỹ hơn, vẻ mặt của hắn hiện lên sự ngạc nhiên không chút che giấu.

Những chiếc túi vải này mặc dù được ghép bằng vải vụn nhưng không hề xấu xí chút nào.

Ngược lại.

Sợi chỉ trắng chạy trên vải hoa, giống như một tấm lưới dày đặc, nối những bông hoa nhỏ này lại với nhau.

Nó trông thật khéo léo, đẹp đẽ và vui tươi.

Mở túi ra, trong đó còn có một chiếc khăn tay.

Vào thời đại này, mọi cô gái đều thích mang một chiếc khăn tay trên người.

Đó là thứ phổ biến nhất.

"Thế nào? Có thể chứ?"

Lúc này Liễu Mộng Ly có chút lo lắng.

Cô nhìn Giang Châu, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi: "Nếu không được thì cứ để ở nhà đi, dù sao chúng ta cũng có thể dùng làm giẻ lau..."

"Đương nhiên là có thể chứ."

Giang Châu cười cười ngắt lời cô.

"Túi vải và khăn tay này có thể bán kiếm thêm tiền, chúng ta vẫn có thể kiếm thêm tiền."

Anh ta nhìn Liễu Mộng Ly và giơ ngón cái lên: "Liễu Mộng Ly, em thật là lợi hại!"

Bất ngờ được Giang Châu khen ngợi.

Hai má của Liễu Mộng Ly đột nhiên có chút ửng hồng.

Cô bĩu môi, nhẹ nhàng nói: "Không có gì đâu! Mấy đống giẻ này vất đi thì thật là lãng phí, tui thấy nên giúp anh một chút. Chỉ cần anh nói có ích là được."

Giang Châu có chút cảm khái.

Đây đâu chỉ là hữu ích.

Đây chính là biến phế thải thành bảo bối!

Giang Châu mỉm cười, đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

"Cảm ơn vợ."

Liễu Mộng Ly sửng sốt.

Cô khẽ nheo mắt, không thể tin vào tai mình.

Giang Châu vừa rồi...

Gọi mình là vợ?

Anh ấy đã từng gọi tên mình, nhưng, vừa rồi...

Vào lúc này mặt Liễu Mộng Ly đỏ bừng.

Tim đập thình thịch.

Khi cô bình tĩnh lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Châu thì hắn đã đi vào phòng sau.

Có vẻ như vừa rồi hắn cũng không để ý lắm việc mình gọi cô là gì.

"Người này... thật quá đáng."

Liễu Mộng Ly nhẹ nhàng lẩm bẩm.

Xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng của mình, cô dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa.

Nhìn thấy Giang Châu trở lại, Đoàn Đoàn Viên Viên liền vui vẻ kéo hắn ra sân chơi đùa.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Giang Châu gọi Liễu Mộng Ly dậy.

Vốn dĩ hắn không định đưa hai tiểu bảo bối lên huyện.

Dù sao hôm nay hắn cũng phải bán váy.

Phải dậy sớm.

Không ngờ tới, ngay khi Liễu Mộng Ly bước ra khỏi chăn bông, hai tiểu bảo bối đã dụi dụi đôi mắt ngái ngủ rồi đứng dậy khỏi chăn.

"Ba ba, ba ba phải đi làm sao?"

"Viên Viên, Viên Viên cũng đi đi"

Bốn cánh tay nhỏ bé mũm mĩm duỗi ra ôm lấy Giang Châu.

Cái đầu nhỏ bù xù cọ vào hắn, thanh âm thủ thỉ vang lên.

"Đoàn Đoàn cũng đi, cũng đi "

"Viên Viên sẽ đi theo ba ba "

Được rồi.

Đánh thức phải hai con thần thú nhỏ, Giang Châu cũng đành bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cùng Liễu Mộng Ly mặc quần áo cho hai tiểu bảo bối.

"Vậy thì Đoàn Đoàn Viên Viên phải ngoan ngoãn nghe lời, hiểu không?"

"Được"

"Đợi lát nữa chải tóc thì không thắt bím nữa, để chị thắt trước, được không?"

"Được"

"Đợi lát nữa ăn cơm, có thể ăn ngoan không?"

"Có thể ~"

~~~

Khá đấy.

Nói đến việc đi chơi.

Hai tiểu bảo bối đều ngoan ngoãn nghe lời.

Ăn sáng xong, Giang Châu lái xe lừa đến rồi bế hai tiểu bảo bối lên, Liễu Mộng Ly cũng xách một cái túi lớn theo lên xe.

Xe lừa lắc lư đi hướng về huyện lị.

Đi thẳng đến cửa hàng Mỹ Vân.

………………

Tám giờ ba mươi.

Gia đình bốn người của Giang Châu đã đến tiệm may Mỹ Vân.

Ngay khi Trương Mỹ Vân nhìn thấy Giang Châu từ xa đi tới, cô liền vội vàng đi lên nghênh tiếp.

"Ai nha! Giang Châu! Anh đến rồi!"

Giang Châu bế Đoàn Đoàn Viên Viên xuống.

Hai tiểu bảo bối cũng cực kỳ hiểu chuyện.

Nhìn thấy Trương Mỹ Vân, hai tiểu bảo bối đã cười ngọt ngào và hô lên:

"Cô, cô"

"Chào cô "

Trương Mỹ Vân có chút mơ hồ.

"Đây là... con của anh?"

Giang Châu gật đầu.

"Đúng, ba tuổi."

Trương Mỹ Vân nhìn hai cô gái nhỏ, vô thức thò tay vào trong túi áo lục lọi.

Lục lọi một hồi cô liền cảm thấy xấu hổ.

Cô không kết hôn, cũng không có con, thế nên đương nhiên không mang đồ ăn vặt nào cho trẻ con trên người.

Giang Châu mỉm cười.

"Mọi người vừa ăn sáng rồi, cũng không đói."

Trương Mỹ Vân lúng túng xoa xoa tay.

Cô liếc nhìn về Đoàn Đoàn Viên Viên ở phía sau.

Liễu Mộng Ly cũng đi về phía cô.

"Cô Mỹ Vân, xin chào."

Liễu Mộng Ly cười nhẹ, nói.

Trương Mỹ Vân hơi sốc khi nhìn thấy Liễu Mộng Ly.

Đúng như người xưa nói.

Phụ nữ có tốt hay không, nhìn trên gương mặt của nàng là thấy tất cả.

Trong khoảng thời gian này Liễu Mộng Ly đã được bồi dưỡng rất nhiều, giờ cả người cô giống như là lưu quang mỹ ngọc vậy.

Càng ngày càng đẹp.

Tóc đen dày dặn bóng mượt.

Ngũ quan tuyệt mỹ tinh xảo.

Khi nhìn người, trong mắt cô như là ẩn chứa hai luồng thu thủy dịu dàng, cùng với nụ cười duyên dáng.

Trương Mỹ Vân lại nhìn qua hai đứa trẻ.

Tròn trịa, mũm mĩm như là hai đứa nhỏ trong bức tranh ngày tết.

Cô chợt nhớ ra điều gì đó.

Cô mím môi nói: "Anh nhất định là một người cha tốt. Vậy mới có thể nuôi nấng cả hai cô con gái đáng yêu như là những thủy thần vậy."

"Giang Châu, anh như vậy mới đúng là người cha tốt."

Đây là một câu nói không đầu không đuôi.

Nhưng Giang Châu nghe xong lại đã hiểu.

Anh ta liếc nhìn Trương Mỹ Vân rồi cười nói: "Trong mắt tôi, con trai và con gái đều giống nhau, đều có dòng máu của tôi, không có gì khác biệt."

"Nhưng mà, chị Mỹ Vân, cho dù có bị đối xử khác biệt đi chăng nữa thì đường của mình vẫn là của mình, con người ta vẫn phải sống, phải không?"

Trương Mỹ Vân ngạc nhiên nhìn Giang Châu.

Lúc này cô chậm lại.

Trên mặt lại hiện lên nụ cười vui vẻ.

"Ai nha! Tôi lại nói linh tinh rồi!"

Trương Mỹ Vân nói rồi quay lại rồi xếp chồng những chiếc váy hoa lên quầy.

"Ở đây tổng cộng có ba mươi hai cái."

"Nhìn chút đi, anh định bán bao nhiêu?"

Giang Châu suy tư một chút nói: "Trước tiên lấy mười cái đã."

Ưu tiên hàng đầu là quảng cáo hàng trước.

Vào thời đại này, không có tiêu chuẩn cụ thể nào cho việc quảng cáo.

Theo quan điểm của Giang Châu.

Không gì tốt hơn là chạy theo xu hướng thời trang.

Chỉ cần chiếc váy này tôn dáng người thì chắc chắn nhiều tiểu cô nương sẽ mua.

Dù sao ở thời đại này, không cần lo về việc mặc quần áo giống nhau.

Trương Mỹ Vân lấy ra mười chiếc váy hoa và đưa chúng cho Giang Châu.

Sau khi nhận đồ, Giang Châu chợt nhớ ra điều gì đó.

Hắn mỉm cười.

Quay lại nhìn Liễu Mộng Ly.

"Vợ, em lại đây."

Liễu Mộng Ly: "????"

Hắn lại bỗng nhiên gọi cô là vợ.

Liễu Mộng Ly cảm thấy mình chưa kịp thích ứng.

Trên mặt cô chợt ửng hồng.

Cô cắn chặt môi, đi tới, ngước mắt nhìn Giang Châu.

"Chuyện gì vậy?"

Giang Châu lấy ra một cái váy và ướm thử vào người Liễu Mộng Ly.

"Em mặc vào cho anh xem thử xem."

Liễu Mộng Ly sửng sốt.

"Tui, tui mặc vào?"

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Giang Chu sẽ để mình mặc váy hoa.

"Hôm nay tui không mặc áo đẹp, bộ đang mặc không hợp với chiếc váy này..."

Hôm nay Liễu Mộng Ly mặc áo kaki dài tay màu be đơn giản.

Bên dưới là một chiếc váy dài hai mảnh cùng đôi dép chữ T.

Thực sự không hợp với váy hoa!

………………